Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Huynh Sư Đệ, Tấu Hài Thiên Địa!

Phiên bản Dịch · 1768 chữ

Kể từ lúc bị Chu Thanh đòi lại hai mảnh vảy Băng Phách U Lân Ngư, Diêm Tiểu Hổ cứ cắm đầu ru rú trong động, không biết đang mưu đồ trò quỷ quái gì. Chu Thanh thò đầu vào hỏi thăm, thì thấy thằng nhóc mặt mũi lem luốc, nhếch nhác lấm la lấm lét ló ra, lí nhí: "Lão Mạc có đang chửi rủa ta nữa không đấy?"

Chu Thanh: "..."

Nhìn cái mặt hằm hằm của Chu Thanh, Diêm Tiểu Hổ biết ngay tỏng có biến.

Lão Mạc chết tiệt kia, cứ lấy hắn ra làm trò cười cho thiên hạ. Chả là lần này hắn luyện đan lại fail, bị mắng cho xối xả.

Nhưng mà...

Chưa kịp ủ rũ, Diêm Tiểu Hổ ngớ người ra khi nhìn Chu Thanh từ đầu đến chân.

"Ơ kìa, hai con cá Băng Phách U Lân Ngư trâu bò vậy á? Năng lượng khủng khiếp đến mức đẩy thẳng ngươi lên Trúc Cơ à?!"

Chu Thanh cạn lời, không biết giải thích thế nào chuyện con Linh Ẩn trùng trong ngọc trụ, chỉ hai con cá thì làm sao mà nhảy cóc ba cấp được.

Chưa kịp để Chu Thanh hé răng, Diêm Tiểu Hổ đã vỗ trán cái bốp.

"Chết rồi, tí quên việc chính! Đại sư huynh bảo mang ít đồ cho hắn."

Nói đoạn, thằng bé lật đật chạy biến.

Chu Thanh mắt sáng lên: "Đại sư huynh xuất quan rồi sao?!"

Diêm Tiểu Hổ lắc đầu nguầy nguậy: "Đâu có, còn lâu mới ra. Ông ấy bế quan bao giờ xong thì trời biết đất biết chứ ai biết."

"Ờ... thế dạo này có tin tức gì của Nhị sư tỷ không?" Chu Thanh lại hỏi.

Từ ngày đặt chân đến cái thế giới xàm xí này, Nhị sư tỷ La Linh Lăng coi hắn như em ruột mà chăm sóc. Thế mà hai năm trước, bả đột ngột lặn mất tăm, bảo là đi giải quyết việc riêng, biệt tích đến tận bây giờ. Sư phụ thì cứ khăng khăng hồn đăng của bả vẫn sáng trưng, không có nguy hiểm gì nên cả bọn mới bớt lo.

Diêm Tiểu Hổ lại lắc đầu: "Chưa. Yên tâm đi, Nhị sư tỷ mạnh lắm, đến cả Đại sư huynh cũng kiêng dè bả, chắc chả ma nào dám động đến đâu."

Chu Thanh gật đầu lia lịa. Nếu bàn về độ cáo già, ba sư huynh đệ cộng lại cũng không bằng Nhị sư tỷ.

Hắn liền tranh thủ khóa ghi chú trên đầu Tam sư huynh. Muốn cày điểm Tâm Giám, Tam sư huynh là lựa chọn hoàn hảo, dù sao hai đứa cũng hay quấn quýt bên nhau.

Bùm! Sáu chữ vàng chóe hiện lên: 【Cả Đời Tốt Sư Đệ】

Chu Thanh cười hề hề.

"Ngươi cũng là sư huynh tốt nhất của ta cả đời nha!"

...

Trở về, Chu Thanh bắt đầu vạch ra kế hoạch bá đạo. Tiếp tục cày điểm Xem Thường và Tâm Giám, mà nếu hai cái hỗ trợ được nhau thì càng tốt.

Lục lọi sách vùi, hắn phát hiện tháng này chả có lão nào trên đỉnh núi giảng đạo cả. Muốn cày điểm Xem Thường thì phải nghĩ cách khác.

Trừ khi...

Chu Thanh bỗng nảy ra ý tưởng.

Hắn cũng là hạch tâm đệ tử, dĩ nhiên có quyền giảng bài. Nhớ lại lần giảng bài ba năm trước, lúc đó mới Ngưng Khí tầng năm, chả ma nào thèm đến nghe. Lũ ngoại môn đệ tử lúc ấy còn tu vi cao hơn hắn, sợ bị thằng nhãi ranh truyền bá kiến thức lệch lạc, đưa cả đám vào đường tà đạo.

"Hay là... mượn danh nghĩa của Tam sư huynh?" Chu Thanh cười nham hiểm.

Nhưng trước hết phải alo cho Tam sư huynh đã.

Hôm sau, nghe tin xong, Diêm Tiểu Hổ vỗ vai Chu Thanh đầy cảm động: "Chuyện nhỏ, đến lúc đó ta lên tí là được. Với cả giờ ngươi Trúc Cơ rồi, tu luyện cũng đâu đến nỗi nào, chỉ giảng bài thôi mà, dễ như bỡn."

Được Tam sư huynh bơm đểu, Chu Thanh tự tin hẳn lên.

Tin tức hạch tâm đệ tử Diêm Tiểu Hổ sẽ giảng bài tại Giảng Đạo sảnh hai ngày nữa lan truyền nhanh chóng mặt, khiến lũ ngoại môn đệ tử Tiểu Linh Phong sôi sục. Thậm chí còn có đứa chạy đến xếp hàng từ hôm trước, sợ đến muộn hết chỗ. Tiểu Linh phong tổng cộng có bốn hạch tâm đệ tử. Một ông thì bế quan quanh năm, một bà suốt ngày lượn lờ bên ngoài, thằng út thì ngơ ngơ chẳng hiểu gì. Chỉ có Diêm Tiểu Hổ là còn đỡ, cho nên cơ hội quý giá thế này, ai cũng tranh nhau chớp lấy.

Nhìn đám đông chen chúc, Chu Thanh cười khổ.

Quả nhiên vẫn là tại mình quá phế, chả có tí uy tín nào.

Nhưng do người đến quá đông, đến cả nội môn đệ tử và chân truyền đệ tử cũng đến hóng hớt cho vui, Giảng Đạo sảnh không đủ chỗ chứa.

Theo đề xuất của Chu Thanh, buổi giảng đạo được chuyển ra quảng trường đá xanh.

"Chắc chắn là ổn chứ? Không cần ta trợ giúp à?" Diêm Tiểu Hổ lo lắng.

Hắn vẫn nhớ mãi vụ tiểu sư đệ giảng bài vài năm trước, ban đầu gần hai trăm người đến nghe, cuối cùng chỉ còn lác đác ba mươi người. Trông thảm hại vô cùng. May mà tiểu sư đệ tâm lý vững, cắn răng giảng cho hết buổi.

Chu Thanh hít sâu, quả quyết: "Yên tâm sư huynh, ta tin tưởng bản thân."

Nhìn ánh mắt kiên định của Chu Thanh, Diêm Tiểu Hổ cảm động rơi nước mắt.

【Tâm Giám điểm +6】

"Hửm?"

Nghe thông báo, Chu Thanh khó hiểu nhìn Tam sư huynh.

Trên đầu thằng bé, dòng ghi chú 【Cả Đời Tốt Sư Đệ】 đã biến thành 【Kiên Cường Tiểu Sư Đệ】.

Chu Thanh cạn lời. Kiên cường cái nỗi gì, ta chỉ muốn cày điểm thôi mà!

【Tâm Giám điểm +7】

Chưa kịp phun tào, thông báo lại ting ting.

Lần này, ghi chú của Tam sư huynh không đổi.

Cái quái gì thế?

Là Lộc Dao Dao hay Lý Đạo Huyền Đại sư huynh đây?

【Tâm Giám điểm +9】

Thông báo tiếp tục vang lên, khiến Chu Thanh ngơ ngác.

Hai người kia bị làm sao vậy? Sao lại đột nhiên tăng điểm cho ta?

"Ngươi cứ nhìn chằm chằm đầu ta làm gì thế? Ta bị rụng tóc à?"

Thấy Chu Thanh liên tục soi mói đầu mình, Diêm Tiểu Hổ hoảng hốt, đưa tay sờ sờ, rồi cúi xuống cho Chu Thanh kiểm tra.

Chu Thanh biết mình hiểu lầm, vội giải thích: "Không có, chỉ là giờ mới nhận ra, đầu sư huynh tròn thật."

"Làm ta giật cả mình. Mà nói năng qué gì vậy, mặt ta tròn thì đầu cũng tròn chứ sao. Tìm cho ta cái đứa nào mặt tròn đầu méo coi!"

Diêm Tiểu Hổ nói xong, cả hai đứa đồng thời tưởng tượng ra cái cảnh ấy, rồi nhìn nhau cười hô hố như bị điên.

...

Đến giờ giảng bài, đối diện ba nghìn ngoại môn đệ tử trên quảng trường, Diêm Tiểu Hổ bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Được một lúc, thằng bé bỗng ôm bụng, kêu đau dữ dội. Rồi mặt mày tái mét, xin lỗi đám đông rồi nhờ Chu Thanh lên giảng thay, sau đó chuồn thẳng.

Mọi người ngơ ngác nhìn Diêm Tiểu Hổ chạy mất dép, buồn xo, chỉ còn biết trông chờ và hi vọng. Còn Chu Thanh, chẳng ai buồn ngó ngàng.

Không hiểu sao, càng nghe Chu Thanh giảng, đám đông càng mất tập trung, chuyện trò rôm rả. Có đứa còn gục xuống ngủ khò khò.

Thấy mình bị lờ tịt, khóe môi Chu Thanh cong lên.

Tác dụng rồi!

Hắn quyết định nằm ra bàn, mặc kệ luôn.

【Xem Thường điểm +1】

【Xem Thường điểm +1】

【Xem Thường điểm +1】

【Mảnh kỹ năng +1】

...

Thời gian trôi qua, nhiều đứa hết chịu nổi sự hiện diện vô hình của Chu Thanh, quyết định chuồn thẳng.

Chu Thanh kệ xác, mắt sáng lên khi thấy mảnh kỹ năng rơi ra.

Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, hắn ngồi dậy nhìn quanh. Lộc Dao Dao và Lý Đạo Huyền đã ở đó tự lúc nào, mặt mày phức tạp nhìn hắn chằm chằm.

Ghi chú của Lộc Dao Dao đã từ 【Thật Là Lợi Hại】 chuyển thành 【Thật Đáng Yêu】.

Ghi chú của Lý Đạo Huyền thì từ 【Tình Địch Đáng Ghen Tỵ】 thành 【Tên Biến Thái Thích Trình Tắm】

À, ra là vì cái này mà hôm qua ta được thêm 16 điểm Tâm Giám.

Nhưng mà, sư huynh, ghi chú cho ta sao dài dòng quá vậy? Chuyện nhìn lén tắm rửa đã thành vết nhơ khó gột sạch rồi phải không?

【Tâm Giám điểm +5】

Hình như nhận thấy ánh mắt của Chu Thanh, Lộc Dao Dao gượng cười, giơ tay động viên.

Nhưng ghi chú trên đầu nàng lập tức từ 【Thật Đáng Yêu】 biến thành 【Tội Nghiệp Quá】.

【Tâm Giám điểm +6】

Chu Thanh nhìn sang Lý Đạo Huyền, ghi chú trên đầu hắn vẫn giữ nguyên. Hắn lại nhìn quanh, thấy Tam sư huynh đang núp lùm.

Ghi chú của Tam sư huynh là 【Tiểu Sư Đệ Tội Nghiệp】.

Lúc này, Diêm Tiểu Hổ nhìn Chu Thanh trên bục giảng với vẻ mặt chua xót vô cùng.

Bấy nhiêu người mà chẳng ai coi tiểu sư đệ ra gì cả.

Ít ra cũng phải giả vờ tôn trọng tí chứ, dù gì cũng là hạch tâm đệ tử.

Tu vi thấp thì không được truyền đạo à? Sợ bị dẫn dắt sai đường à?

Chắc giờ tiểu sư đệ đang buồn lắm đây.

Thấy người nghe cứ vơi dần, Chu Thanh thở dài, vẫy tay gọi Tam sư huynh. Bị Lộc Dao Dao với Lý Đạo Huyền nhìn chằm chằm thế này thì cày điểm Xem Thường kiểu gì. Với cả, theo kế hoạch, đến lúc phải cho Tam sư huynh lên sàn rồi, không thể vì lợi ích cá nhân mà phá hỏng thanh danh và uy tín của hắn được.

Diêm Tiểu Hổ thấy thế, bay lên bục giảng. Đám đông hò reo, mắt sáng rực. Lũ định chuồn cũng quay lại, mừng rỡ ngồi xuống nghe giảng.

Bạn đang đọc Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ (Bản dịch nông dân mắt toét) của Tam Hành Đích Thư Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.