Hội Quân Chư Bá, Ngộ Không Khởi Hành
Chu Thanh ngó Lộc Dao Dao với Lý Đạo Huyền như ngó mấy đứa nhóc đú trend, đoạn lén lút mò mẫm tìm góc khuất nào đó người ta không thấy để ngồi, lôi cái bảng hệ thống lởm ra coi.
[Tên: Chu Thanh]
[Tuổi: Mười Chín (còn zin)]
[Tu vi: Trúc Cơ sơ kỳ (Gà mờ tập sự)]
[Công pháp: Thái Thanh Huyền Khí Quyết (Nghe tên ngầu vậy thôi)]
[Kĩ năng thiên phú: Tâm Giám Chi Thị ——LV1 (36/100) (Đoán tâm can, không biết có đoán được số đề không?)
Giảm Xuống Tồn Tại Cảm —— LV2 (39/100) (Tắc kè hoa tu tiên bản)]
[Kỹ năng mảnh vỡ: 1/3 (Không Thể Thu Được) (Đồ bỏ à?)]
"Ơ kìa, mới khóa ba mạng mà điểm kinh nghiệm lên vù vù vậy? Tồn tại cảm cũng lên tận 39 điểm rồi, chắc kiểu gì cũng né được mấy ông Trúc Cơ soi mói. Hời quá má ơi!"
Đang tự sướng thì Diêm Tiểu Hổ bỗng tuyên bố nghỉ giảng, chắc tại thằng đệ bị vùi dập quá nên cụt hứng. "Chúng mày éo tôn trọng tao thì tao giảng cái * gì?" – Diêm Tiểu Hổ nghĩ.
Đám đệ tử ngoại môn tíu tít bu như bầy ong vỡ tổ, Diêm Tiểu Hổ vội lao đến Chu Thanh, giọng lo lắng: “Mày ổn chứ? Còn thở không đấy?”
Chu Thanh phẩy tay tỉnh bơ. Bị mấy con “ruồi” không mời mà đến làm phiền tí xíu thôi, chứ hắn sướng thấy bà luôn, điểm kinh nghiệm lên như doping á.
"Dạ em ổn sư huynh, nhưng mà sao huynh nghỉ sớm thế? Em thấy có nhiều ông còn hóng lắm." Chu Thanh mặt dày buôn tiếp.
Diêm Tiểu Hổ im thin thít, cười trừu với Chu Thanh. Cậu ta thừa hiểu thằng đệ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để huynh khỏi lo thôi.
"Sư huynh~" – Lộc Dao Dao từ đâu chạy tới, mặt lo lắng như mất sổ gạo.
Chu Thanh theo phản xạ thụt lùi như gặp ma, sợ nhỏ đụng trúng rồi gây hiểu lầm. Trên đầu bả hiện cái note “Thương thay thân phận mình ghê”. Nghe có vẻ trong sáng vô số tội, cơ mà Chu Thanh cứ có linh cảm mách bảo nên tránh xa con bé này ra, lý do thì không rõ.
"Sao hai người mò tới đây thế?" Chu Thanh ngó Lộc Dao Dao, hỏi.
Thấy Chu Thanh có vẻ vẫn chưa bị tổn thương sâu sắc lắm, Lộc Dao Dao mới thở phào. "Tụi tui nghe bảo có đại ca chân truyền ở Tiểu Linh Phong giảng đạo, thế là phóng tới coi, ai dè…"
Đột nhiên Lý Đạo Huyền - thanh niên mang note “Thánh soi gái lúc tắm” lên tiếng, giọng khinh khỉnh: “Giảng đạo ở Giảng Đạo sảnh là nhiệm vụ điểm danh bắt buộc cho đệ tử chân truyền tất cả các đỉnh. Bọn này nghe có trưởng lão hoặc đệ tử hạt nhân đến giảng, phóng tới là phải rồi.”
“Nổi tiếng quan trọng, mà tu vi cũng quan trọng không kém. Mày mà xây dựng danh tiếng tốt, đảm bảo người đến nghe đông nườm nượp! Chứ giảng bài như kiểu cho có lệ, ai thèm nghe?"
Chu Thanh nghe mà phì cười. Thằng cha này đang vòng vo bảo là "Mày đi soi gái rồi lại bày đặt giảng đạo, có mà * ai thèm nghe. Nồi nào úp vung nấy, nữ éo đến thì các anh người yêu/crush càng * đến”. Đúng là cái đồ mặt dày ăn dấm chua!
“Đa tạ Lý sư huynh đã chỉ mù chỉ sáng ạ!” Chu Thanh cười xạo sự.
Lý Đạo Huyền gật gù cái rồi im luôn.
Lộc Dao Dao lại định há mồm nói gì đó thì Chu Thanh bỗng ôm đầu kêu ré lên. “Úi cha mẹ ơi, em sực nhớ ra có việc hệ trọng! Hai vị cứ tự nhiên ạ!” – Chu Thanh chuồn mất tiêu.
Diêm Tiểu Hổ đứng nhìn thằng đệ chạy mất dép, quay sang nhìn Lộc Dao Dao rồi đập đầu bộp một cái, giọng hốt hoảng: "Xong! Cái việc quan trọng đó tui cũng phải đi! Lý sư huynh, Lộc sư muội, thứ lỗi tụi tui chiêu đãi chưa chu đáo! Bái bai nhé!” Rồi cũng đuổi theo thằng em.
Thế là trên cái quảng trường rộng lớn chỉ còn mỗi hai con người mặt dày ngơ ngác nhìn nhau.
[Điểm Tâm Giám +3]
[Tên sắc lang cũng có lúc biết điều à?]
Lý Đạo Huyền sướng rơn. Đột nhiên hắn sờ sờ lệnh bài thân phận, thấy hiện lên mấy dòng chữ.
“Sư muội, sư phụ gọi mình về có việc gấp!" – Lý Đạo Huyền quay sang bảo.
Lộc Dao Dao đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Chu Thanh, miễn cưỡng ừ hột một cái, rồi cả hai lượn lờ đi mất.
...
"Bọn bây mau cút ngay tới điện nghị sự!"
Chu Thanh với Diêm Tiểu Hổ đang núp lùm trộm coi người ta đi khuất thì bỗng nghe sư phụ – Mạc Hành Giản truyền âm gọi. Cả hai lật đật phi tới.
Vào điện thấy lão Mạc đang cau mày ngồi chễm chệ. Nhìn hai thằng đồ đệ bất hảo, lão thở dài thườn thượt. Thằng cả trầm ổn, quyết đoán, lại có máu liều. Con nhị thì ngoan hiền, nhưng suốt ngày mải * cẩu* chả thấy mặt mũi. Cuối cùng cũng chỉ còn hai thằng ba bốn suốt ngày tưng tửng chơi với nhau, haizzzz. Thôi, có chơi được với nhau còn hơn là thù hằn chí chóe.
Lão Mạc cất tiếng: "Dạo trước có vị Thái Thượng trưởng lão luyện công đột phá, muốn ghé động thiên của Thái Thanh Môn mượn tí đồ."
Nói rồi Mạc Hành Giản liếc xéo Diêm Tiểu Hổ.
Hai thằng đệ tử đang ngây thơ chớp mắt nghe chuyện, sực giật mình khi chạm phải ánh mắt của sư phụ. Cả hai gần như cùng lúc nhớ ra bà già mặt nhăn nheo ở sau núi Thần Nhạc Phong. Bà ý bảo là mình tu luyện đại thành, cơ mà không kiềm được sức mạnh, làm nổ tung cả sau núi thành cái hồ.
Mặt Diêm Tiểu Hổ cắt không còn giọt máu, mồ hôi túa ra như tắm, thằng nhỏ ôm bụng lăn lộn dưới đất. "Ui da! Đói quá, em chắc tẩu hỏa nhập ma rồi! Đau bụng, chóng mặt, hoa mắt, tối om om rồi. Lão tứ đâu? Ơ, sư phụ, con sắp tiêu rồi!"
Chu Thanh giật mình thon thót, nhanh như cắt ngồi xuống nắm tay Diêm Tiểu Hổ, mặt lo lắng: “Sư huynh đừng sợ, em đây nè. À, phòng em có thuốc…"
Rồi đỡ Diêm Tiểu Hổ dậy.
Diêm Tiểu Hổ nhanh nhảu bám lên lưng Chu Thanh như đười ươi. "Cõng em đi!"
"Đỡ em dậy cho em đi thôi", Chu Thanh bảo.
"Giờ em * thấy đường, mà nhỡ ngã sấp mặt xuống chắc đau chết chứ sống."
“Vâng." Chu Thanh lật đật cõng Diêm Tiểu Hổ phi ra khỏi điện.
Trên điện, Mạc Hành Giản bóp trán lia lịa, không ngừng tự nhủ đây là hai cái của nợ do mình dạy dỗ ra. Bực bội thế này, phải giữ bình tĩnh chứ không đột quỵ. Mỉm cười thôi, hít sâu thở chậm...
RẦM!
Mạc Hành Giản phang cái bàn một cái rõ to. Hai thằng đệ tử sợ xanh mặt, đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Thái Thượng trưởng lão đi có mấy người à, Tiểu Linh Phong mình cử thằng tứ đi thôi, bọn khác có muốn đi cũng chả được đâu!” – Mạc Hành Giản rầu rĩ nói.
Chu Thanh mặt mày tái mét. Diêm Tiểu Hổ nhảy phốc xuống khỏi lưng Chu Thanh, cũng chả đau chả kêu gào gì nữa, nhìn thằng đệ bằng ánh mắt thương cảm vô hạn. “Số mày rồi!”, nói xong vọt lẹ như sóc.
Chu Thanh méo mặt quay sang sư phụ, van nài: “Sư phụ, hay là cho em giả trang người khác được không? Nghe bảo cái chỗ động thiên đó nguy hiểm vãi…”
Mạc Hành Giản nói: “Có Thái Thượng trưởng lão lo rồi, nguy hiểm gì! Với lại đây là địa bàn nhà mình mà. À mà con bé thứ hai dạy mày cách diễn lố lúc nào vậy? Trông thảm hại như đúng rồi!”
Mạc Hành Giản thở dài, cũng phải kiên nhẫn mà giải giải thích. "Mày tưởng người ta đòi mày theo là do chuyện mày với thằng ba soi gái tắm hồi xưa à? Đoán cũng biết bà ấy đếch nhớ nổi đâu, chuyện nhỏ như con thỏ ý mà."
Chu Thanh quê độ gãi đầu. Thật ra hôm đó cậu chả thấy gì cả, lúc đó thằng sư huynh ba chỉ kịp thò đầu ra, rồi mặt mày tái mét lôi cậu ta chuồn mất dép. Mà cũng coi như là đồng lõa mà lị, ngại xíu thôi.
Mạc Hành Giản nói tiếp: “Thật ra là do cái cổng vào động thiên làm bằng Nguyên Từ phong, người nào càng mạnh vào càng chịu áp lực lớn. Nhỡ đánh thức được bọn bảo vệ ở trong thì khốn nạn, tụi nó mà lên cơn là đánh tất cả không chừa một ai, cho nên bọn Ngưng Khí, Trúc Cơ là vô tư nhất.”
“Động thiên liên quan đến bí mật của Thái Thanh Môn, chỉ có đệ tử tin tưởng mới cho vào được, ngoài mày ra cũng có mấy đệ tử hạt nhân khác đi cùng thôi.”
Nghe vậy, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra có đồng bọn à? Sao không nói sớm cho em đỡ tốn nước mắt!
Nhưng cậu ta vẫn còn thắc mắc. "Vậy bọn em vào đó làm cái gì ạ?"
Mạc Hành Giản đáp: “Đóng cái Nguyên Từ Phong lại. Cái chìa khóa ở trong đó.”
Chu Thanh hoang mang. Ủa? Địa bàn nhà mình mà cất chìa khóa ở trong, chơi ngu à?
Thấy Chu Thanh đần mặt ra, Mạc Hành Giản đứng phắt dậy, đi xuống, giọng nghiêm túc: “Tao đã bảo là trong động thiên có bí mật khủng bố của Thái Thanh Môn rồi, cấm tiết lộ ra ngoài!”
“Đương nhiên cũng có thể điều người vào, rồi thủ tiêu bịt đầu mối. Hoặc là xóa luôn kí ức bọn nó cũng được, nhưng kiểu đó thất đức quá, với lại phí cả mớ cơ hội tốt trong đó. Mấy cái bảo bối phải để dành cho người nhà, đúng không? Thế nên tính qua tính lại, vẫn là lũ bây thích hợp nhất.”
Sư phụ nói thế rồi thì Chu Thanh sao từ chối được chứ? Nhất là khi có cả Thái Thượng trưởng lão chống lưng với mấy món bảo bối khó cưỡng, hê hê!
“Khi nào xuất phát ạ?”, Chu Thanh hỏi.
Mạc Hành Giản búng tay cái, dưới chân hiện ra cái bàn bát quái: “Tối nay giờ Tý, tập trung đủ!”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |