Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 0: Nhân Quả Tế Thiên, Pháp Lực Vô Biên

Tiểu thuyết gốc · 4529 chữ

Chương 0: Nhân Quả Tế Thiên, Pháp Lực Vô Biên.

Bắt lấy sơ hở của Niệm Chân Ma Tôn, cả Vong Thê Ma Tôn và Cực Kiếm Tiên Tôn không hẹn mà cùng ra tay.

Sát chiêu tiên đạo, Vong Tâm Tỏa.

Sát chiêu tiên đạo, Vạn Kiếm Quy Tông.

Sương khói quỷ dị từ trong sơ hở phá toái Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu của y còn kiếm khí ngút trời tụ tập thành cự kiếm lấy thế sét đánh không kịp bưng tay đánh thẳng vào cơ thể của y.

Nhưng ngược lại với dự đoán của Cực Kiếm Tiên Tôn, Vạn Kiếm Quy Tông của lão mạnh mẽ về công phạt, sắc bén vô cùng vậy mà lại không thể chém đôi được y.

Y hẳn là vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu nhưng thế thì đã làm sao, lão hừ lạnh khinh thường.

Cho đến bây giờ thế cục gần như đã được định đoạt, sát chiêu mạnh đến đâu còn có thể lập tức miểu sát hai người bọn họ sao?

Oành!

Niệm Chân bay ngược về sau như tên lửa, nặng nề nện mạnh xuống mặt đất, tạo ra lỗ hổng to lớn trước nay chưa từng có.

Từ trong khói bụi mờ mịt, y nhanh chóng bay ra khỏi vị trí ban đầu, thành công né tránh khỏi Kiếm Khí Lôi Âm của Cực Kiếm Tiên Tôn nhưng lập tức bị Vong Thê Ma Tôn áp sát, y chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không ngừng lui về sau.

Trên ngực Niệm Chân Ma Tôn hiện ra một vết lõm to, không có dấu hiệu lành lại do kiếm khí dày đặn ngưng tụ bám chặt như giòi bọ.

Mặt mũi y trắng bệch không chút máu, hiển nhiên đã bị thương nặng.

Đám người Trần Ngọc Thuận ở trong Thưởng Nguyệt Sơn đã sớm mất bình tĩnh, nôn nóng không chịu nổi.

Ngay từ ban đầu, lấy một địch hai đã không dễ dàng, Niệm Chân song quyền nan địch tứ thủ, chỉ có thể cố gắng không rơi xuống thế hạ phong, giờ đây lại trọng thương, chỉ sợ ngay giây tiếp theo sẽ bị trảm sát.

“Làm sao bây giờ? Ngươi sao còn chưa ra tay?” Trương Lâm Lâm vận dụng sát chiêu Tín đạo liên lạc với Lưu Lạc Thiên Nhai, chất vấn y.

Bản thân đám người bọn họ cho dù là Á Tiên Tôn nhưng chung quy vẫn chỉ là bát chuyển, không có tư cách can dự vào trận chiến giữa tôn giả cửu chuyển.

Mà bản thân Lưu Lạc Thiên Nhai lại là sát chiêu cửu chuyển có ý thức của tôn giả thần bí đến từ tương lai, vào giờ khắc này cũng chỉ có y có thể ảnh hưởng đến chiến cục không mấy khả quan lúc này.

Nhưng y vẫn bất động thanh sắc, vẻ mặt ung dung, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào.

“Chưa đến lúc.” Y lạnh nhạt đáp lại khiến đám Á Tiên Tôn động thiên Nam Hải trong lòng lạnh lẽo, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Vốn trước đó bọn họ cũng không quá tin tưởng vào Lưu Lạc Thiên Nhai, chỉ coi y như một đồng minh, bây giờ xem ra quả nhiên nghi ngờ không sai, y chậm chạp không ra tay mà chỉ quan sát chỉ sợ là do sắp xếp của vị tôn giả thần bí kia.

Nguyễn Hưng tính tình nóng nảy, trong đầu hiện lên suy nghĩ điều khiển Thưởng Nguyệt Sơn đổi hướng sang tấn công y, đoạt lấy tiên cổ cửu chuyển đang duy trì cơ thể của Lưu Lạc Thiên Nhai nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ.

Ai mà biết được liệu vị tôn giả thần bí kia đã có tính toán trước, một khi bọn hắn ra tay với y sẽ kích hoạt thủ đoạn của tôn giả cửu chuyển, trộm gà không được còn mất nắm thóc, thậm chí là mất mạng.

Bản thân là thủ lĩnh của chư tiên, thiên linh Nguyễn Túc nhanh chóng đưa ra quyết định toàn lực rút lui, thông tin vừa truyền đi đã có vô số cổ tiên phản đối.

Cơ hội như thế này ngàn năm mới có một lần, đánh được đến trung tâm của cột Bá Vương Đài này đã chết mất hơn phân nửa cổ tiên động thiên Nam Hải.

Lần sau đương nhiên bọn họ sẽ mất đi thế chủ động và yếu tố bất ngờ.

Bất bình là vậy nhưng chư tiên không dám trái lệnh, đều chuyển từ chỉ công không thủ sang lối chiến đấu vừa đánh vừa chạy.

Cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới đương nhiên cũng để ý thấy điều này, trước đó việc Niệm Chân Ma Tôn bị công phá phòng ngự mà trọng thương đã vực dậy sĩ khí của bọn chúng.

Thưởng Nguyệt Sơn trước đó dù là cửu chuyển tiên cổ phòng nhưng không có gì nổi bật bây giờ lại thể hiện ra ưu điểm thật sự của bản thân, không những có phòng ngự biến thái lại có sát chiêu Vũ đạo có thể nhanh chóng viện trợ cổ tiên khác đang trọng thương.

Việc này vừa có hại vừa có lợi, cổ tiên vừa được giải cứu thì sẽ trốn lên Ngân Nguyệt Đàm trị thương vậy còn đối thủ của bọn họ thì sao?

Đương nhiên là tập hợp thành một nhóm vây công cổ tiên khác rồi.

“Tên ngụy quân tử ăn đạn của Vũ gia gia đi! Ha ha ha!” Vũ Đăng Việt Anh điều khiển Thiên Tru Pháo Đài có tốc độ chậm chạp chính là mục tiêu vây công chính của các cổ tiên khác, thậm chí còn bao gồm Đường Tam cổ tiên duy nhất có chiến lực Á Tiên Tôn của Đấu La giới. Trải qua chiến đấu kéo dài trước đó, tiên cổ phòng này bắt đầu có dấu hiệu không chịu được.

Hắn cũng không cầu may nữa, biết được bản thân khó mà thoát được liền dứt quyết liều mạng phát động sát chiêu Thiên Lôi Diệt Tuyệt.

Cỗ pháo đài kim loại khổng lồ bắt đầu biến đổi hình dạng, tất cả thảy một trăm linh tám khẩu tiểu pháo và ba mươi sáu khẩu đại pháo bắt đầu kết hợp gắn chặt vào thân khẩu Pháo Điện Từ to nhất ở giữa.

Tiên cổ phòng này phát ra uy áp khủng khiếp như một lò phản ứng hạt nhân sắp nổ, đạo ngân Lôi đạo trong không gian cũng có dấu hiệu bị kích thích mãnh liệt.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cùng với âm thanh rít gào xé toạc không khí là ba luồng lôi cầu khổng lồ bay đi với tốc độ không thể theo kịp bằng mắt thường, chỉ khiến người ta kịp nhìn thấy ba vệt sáng vàng lướt qua tầm mắt.

Thiên Tru Pháo Đài mạnh mẽ bắn ra liên tục ba phát đạn nhắm toàn bộ vào Đường Tam ở gần nhất.

Nó vốn là tiên cổ phòng có lực sát thương cao nhất đồng cấp, uy lực của ba phát bắn liều mạng này không cần phải nói cũng biết khủng khiếp đến đâu.

Cho dù bản thân Đường Tam là Á Tiên Tôn cũng bị thương ở một mức độ nhất định nhưng y chỉ cười lạnh, lau vết máu trên miệng đi, lập tức truy sát theo.

Thiên Lôi Diệt Tuyệt chính là sát chiêu liều mạng, sau khi dùng xong thì cả tiên cổ phòng cũng sụp đổ hoàn toàn, Vũ Đăng Việt Anh ngay sau khi khai hỏa đã lập tức thi triển Kinh Lôi Thiểm chạy trốn.

Nhưng cho dù là vậy cách biệt vẫn quá lớn, Đường Tam chỉ mất mười giây đã đuổi kịp hắn, một chiêu liền đánh nát nhục thân hắn chỉ còn lại cái đầu bị y nắm chặt lấy giơ cao lên không trung.

Cường giả bát chuyển cổ tiên Lôi đạo, Vũ Đăng Việt Anh, tử vong!

Sĩ khí cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới chấn động, hò hét hưởng ứng.

Cổ tiên Nam Hải động thiên sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, đều tự cầu phúc trong lòng mong bản thân không bị y nhắm đến.

Ở một phía khác của chiến trường, Trần Phúc Hưng một mình bị ba cổ tiên thất chuyển khác vây công, không thể không liều mạng sử dụng sát chiêu Đối Dịch kéo một người mạnh nhất trong cả ba vào không gian riêng.

Đối Dịch là sát chiêu chiến trường có thể mời đối thủ vào tử chiến trong chiến trường cách biệt, loại bỏ mọi biến số từ bên ngoài nhưng lại có nhược điểm chí mạng là cần đối thủ đồng ý.

Không nghĩ đến gã đã lén lút cải tiến sát chiêu này từ bao giờ, đổi điều kiện phát động thành được đối phương chấp nhận sang có thể cưỡng ép kéo đối phương vào miễn là cả hai đang trong trạng thái chiến đấu.

Nhưng cho dù có chiến thắng thì khi trở lại chiến lực của gã cũng giảm mạnh, làm sao chống đỡ được hàng loạt công kích đợi sẵn?

Hi vọng duy nhất nằm ở việc bản thân sau khi thoát ra không gian chiến trường thì hai thất chuyển cổ tiên kia đã bị đẩy lùi để bản thân có thể thuận lợi rút lui.

Gã đã dám kéo kẻ mạnh nhất vào sát chiêu chiến trường để liều mạng đương nhiên cũng có át chủ bài là sát chiêu Phiên Kỳ Bàn nhưng sau đó chiến lực cũng giảm xuống đáy cốc.

Hai người Trữ Thủy và Sát Lục Ma Nhân kết hợp tạo thành sát chiêu Nhiếp Hồn Minh Vương Hà trước đó lấy một địch vô số, uy phong vô cùng giờ lại khó có thể thoát thân.

Cổ tiên đối địch mất đi mục tiêu cũng chuyển dời tập trung sang cả hai, ngay cả Đường Tam vừa bêu đầu Vũ Đăng Việt Anh cũng bắt đầu dùng tốc độ phá không bay về phía này.

Trữ Thủy thầm than không tốt, từ trong dòng sông U Minh rút ra toàn bộ Nịch Quỷ bản thân cực khổ nuôi dưỡng liều mạng tự bạo với địch nhân để thoát thân.

Đường Tam từ khoảng cách xa đã ném ra Hải Thần Tam Xoa Kích truy đuổi theo.

Ầm!

Tiếng va chạm giống như vụ nổ lớn, đinh tai nhức óc.

Nhiếp Hồn Minh Vương Hà hình thể to lớn, là cái bia ngắm di động, lập tức trúng đòn này, nước sông cũng vì thế vơi đi hơn một nửa.

Sát Lục Ma Nhân sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu khẽ rên rỉ.

“Kiên trì, chúng ta sắp đến được Thông Thiên Kiều r...” Hắn chưa kịp nói xong thì Đường Tam đã đuổi đến sau lưng hai người, lần này đánh nát cả khúc sông.

Trữ Thủy và Sát Lục Ma Nhân ngay lập tức bị trọng thương, còn chưa kịp phát động sát chiêu di chuyển đã bị chém nát thân thể chỉ còn lại cái đầu giống như Vũ Đăng Việt Anh.

Đầu cả hai được xếp chung với Vũ Đăng Việt Anh, xếp thành một chồng, có điểm chung là chết không nhắm mắt, trước khi tử vong vẫn còn hiện lên sự kinh hoàng và không cam lòng.

Thất chuyển cổ tiên Sát Lục Ma Nhân và Trữ Thủy, tử vong!

Rõ ràng là bên động thiên Nam Hải có nhiều Á Tiên Tôn hơn nhưng lại để Đường Tam tùy tiện chém giết bọn họ đương nhiên không phải vô tình rồi.

Tình thế nguy cấp, lấy rút lui làm mục tiêu, đám Á Tiên Tôn không có thời gian cứng đối cứng với Đường Tam, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng cố gắng giải cứu nhiều cổ tiên nhất rồi bỏ chạy trước khi Niệm Chân Ma Tôn không thể gắng gượng được nữa.

Tình hình ngày càng căng thẳng, chồng đầu người của Đường Tam cũng ngày càng lớn dần, tử khí nồng nặc khiến người ta tuyệt vọng.

Thưởng Nguyệt Sơn to lớn hùng vĩ lúc này trực chỉ lao thẳng về phía Thông Thiên Kiều, bất cứ cổ tiên hay cổ phòng dưới bát chuyển nào có ý định cản đường đều bị cán nát thành cặn bã trên đường đi của nó.

Không chỉ Đường Tam đã chịu vô số vết thương lớn nhỏ tích lũy không dám cản đường mà cả Khiêu Vũ chiến lực Á Tiên Tôn trong trạng thái toàn thịnh cũng không dám ngăn ở trước.

Cực Kiếm Tiên Tôn và Vong Thê Ma Tôn dù có nhìn thấy cũng hoàn toàn không để đám bại binh này vào mắt, mối nguy trước mắt chỉ có Niệm Chân Ma Tôn chiến lực cường đại có thể lấy một địch hai thôi.

Nhiều Á Tiên Tôn nữa thì thế nào, cửu chuyển tôn giả dù không còn hiếm hoi như thời cổ đại nhưng cũng không phải củ cải trắng.

Sau lần đột kích này Trung Châu đương nhiên sẽ dâng lên cảnh giác cực độ với Nam Hải, muốn đánh lén nữa cũng không có khả năng qua mắt được bọn chúng.

Bây giờ cả hai người bọn chúng trảm sát Niệm Chân cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không còn cửu chuyển tôn giả làm sao đám cổ tiên Nam Hải có thể truyền tống số lượng lớn đến Trung Châu.

Còn lần luyện cổ này bị phá hư thì cũng không sao cả, mấy năm nữa cột Bá Vương Đài này được tu sửa, lại điều động nhân mã luyện cổ quy mô lớn, hoàn toàn nắm chắc sử dụng Cổ Chân Nhân làm cổ tài nghịch luyện Tạo Hóa cổ của lão, hoàn toàn xóa bỏ Cổ giới đang trong trạng thái phong sát.

Đám người Nguyễn Túc cũng không phải chưa từng nghĩ đến điều này nhưng cửu chuyển tử chiến không phải một đám Á Tiên Tôn có thể nhúng tay vào, muốn liều mạng cũng phải có vốn liếng.

Giờ khắc này chư tiên Nam Hải đang chật vật bỏ trốn lại càng hiểu rõ hơn đạo lý dưới cửu chuyển đều là sâu kiến.

“Đường Tam tên chó chết, ngươi chết không yên lành!” Bát chuyển cổ tiên Sa Kiêu trước khi chết biết bản thân không thoát được liền dứt khoát tự bạo, quyết không để bản thân bị y bêu đầu xếp tháp như chiến lợi phẩm.

Đó cũng là cổ tiên cuối trên chiến trường còn sót lại không được giải cứu kịp thời, Thưởng Nguyệt Sơn lúc này đã đến gần Thông Thiên Kiều sắp trốn thoát được đến nơi.

Các cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới lúc này cũng không có ai dám đuổi theo truy sát cả.

Bọn chúng cũng không cần phải làm vậy, trước đó đám cổ tiên Nam Hải động thiên có thể lừa gạt cửu chuyển cổ phòng Vạn Lý Trường Thành rồi thực hiện truyền tống cỡ lớn là dựa vào cửu chuyển tôn giả Niệm Chân Ma Tôn ra tay.

Giờ y bị kiềm chế gắt gao đến tính mạng còn khó có thể bảo đảm nói gì hỗ trợ chư tiên Nam Hải.

Cho dù thoát được khỏi cột Bá Vương Đài này thì để trở về Nam Hải bọn họ cũng phải cứng đối cứng với cửu chuyển tiên cổ phòng Vạn Lý Trường Thành.

Cùng là cửu chuyển nhưng Vạn Lý Trường Thành được Ngân Thủy Ma Tôn xây dựng từ thời cổ đại, không những liên tục được nhân ý bồi bổ qua ngàn năm mà cho đến nay còn được dung nạp tám con tiên cổ cửu chuyển.

Đám người Nguyễn Túc muốn thoát thân cũng phải chịu thiệt hại không nhỏ, nhẹ thì chết hơn phân nửa, nặng thì toàn quân diệt vong.

Uỳnh!

Ánh sáng trắng chói lóa phát ra từ Thông Thiên Kiều bao phủ, miễn cưỡng truyền tống Thưởng Nguyệt Sơn rời khỏi cột Bá Vương Đài này.

Sau khi thấy bản thân đã thành công giữ chân Cực Kiếm và Vong Thê đủ lâu để đám cổ tiên Nam Hải chạy thoát thì Niệm Chân Ma Tôn mới cười lớn thống khoái, ánh mắt hiện lên điên cuồng cùng sát ý.

Lúc này y mặc kệ thương thế khủng khiếp trên người không phân tán chú ý áp chế nó nữa mà thiêu đốt đạo ngân trên tiên cổ phát động sát chiêu Thâu đạo Bá Vương Ngạnh Thương Cung vậy mà đánh lùi cả hai vị tôn giả.

Niệm Chân Ma Tôn lúc này tháo sợi dây buộc tóc ra để mái tóc dài bay phấp phới trong gió, biểu hiện cuồng ngạo như khinh thường vạn vật, cho dù là hai người Cực Kiếm và Vong Thê cũng chỉ là rác rưởi trong mắt y.

Cả hai bị đánh lui về phía dưới, cảm nhận được ánh mắt từ bên trên chiếu xuống như bậc bề trên.

“Hừ, sắp chết đến nơi còn ra vẻ gì chứ.” Cực Kiếm Tiên Tôn hừ lạnh, lão chủ động tiến công, kiếm thế bàng bạc bao phủ không gian khiến trời đất cũng phải chao đảo.

Niệm Chân Ma Tôn cười lớn rồi từ trong tiên khiếu lấy ra một bình rượu, tu lấy ngụm lớn rồi đập vỡ, y ngâm nga một tiếng rồi hào hùng cất tiếng cười to.

“Cô thân mãn cung chấn Thiên Đình,

Huyết nhiễm xa trường bất úy mệnh.”

Hai câu này vừa ra trường thương bạc như bị ô nhiễm, trở nên quỷ dị, tỏa ra mùi máu tanh hôi nồng, tên bắn như mưa máu dày đặc không chỉ tập trung vào hai người Cực Kiếm và Vong Thê làm giảm tốc độ tiến công của họ mà còn có vô số mũi tên bay xuyên qua lớp màn chắn tàn sát cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới.

“Ngươi dám...!” Vong Thê Ma Tôn giận dữ hét lớn, chiến trận lần này điều động gần như toàn bộ cổ tiên Đấu La giới, vét sạch nội tình mấy năm qua của hắn.

Huyết tiễn vũ chỉ có thể tàn sát được một lượng cổ tiên nhất định trước khi các Á Tiên Tôn ra tay ngăn cản, bảo hộ những người còn lại, tổn thất vẫn nằm ở mức chấp nhận được.

Dù sao mưa máu thắng ở lượng chứ không phải chất nên không thể quá cường đại, nếu không sẽ chạm đến giới hạn, bị tường chắn ngăn cản.

Nếu không thì tôn giả hai bên đã sớm quay sang chém giết nhân mã thủ hạ của phe đối phương.

Niệm Chân Ma Tôn lại càng cười sảng khoái hơn, y tiếp tục ngâm thơ.

“Cuồng phong nộ hống liệt trường không,

Nhất nhân tử thủ, thiên địa băng.”

Lời này vừa dứt, từ trong lòng bàn tay y đánh ra một cơn cuồng phong mạnh mẽ, rung chuyển cả phiến trời đất nó quét qua.

“Tức sử thân, hồn bất diệt.

Anh danh hạo khí lưu nhân tục.” Y cũng không chờ đợi hai tôn giả còn lại ứng phó mà ngay lập tức ngâm tiếp, cơ thể phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ như pha lê.

“Thi tận ý tàn do vị chung...” Lời này vừa dứt thì một luồng kiếm khí ngưng tụ đến cực hạn cũng chém đến, một kiếm bêu đầu y!

Ngay khi thành công thì cả hai người Vong Thê Ma Tôn cũng nhanh chóng lùi ra xa bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Bùm!

Giống như cách Phương Nguyên nổ Thiên Đình năm đó, bây giờ y cũng tự bạo, vụ nổ thất thải như có mục tiêu, tập trung hoàn toàn vào hai vị cửu chuyển cổ tiên dù cho có cố gắng tránh né thế nào đi nữa.

Tự bạo bình thường và sử dụng sát chiêu để tự bạo có khác biệt rất lớn, cửu chuyển tự bạo lại càng cường đại hơn nữa.

Phốc! Cực Kiếm Tiên Tôn phun ra một ngụm máu lớn, nội tạng gần như đã bị nghiền nát. Vong Thê Ma Tôn ở một bên không khá hơn lão bao nhiêu, cả hai đều đã bị thương không nhẹ.

Cửu chuyển tôn giả Niệm Chân Ma Tôn, Ma Ngư, tử vong!

“Thơ hay, thơ hay! Cũng rất thích hợp với hoàn cảnh của ngươi.” Lưu Lạc Thiên Nhai ẩn mình ở trong tường chắn vô tay tán thưởng một cách chân thành.

Thời cơ chín muồi đã đến!

Lúc này toàn thân y phát ra ánh sáng vàng trong suốt, có thể nhìn xuyên qua thấy được bên trong có vô số tiên cổ bao bọc ba con tiên cổ cửu chuyển ở giữa.

Khí tức cửu chuyển vừa xuất hiện đã dẫn động sự chú ý của toàn bộ cổ tiên tại thời điểm đó.

Sát chiêu tiên đạo, Nhân Quả Tế Thiên, Pháp Lực Vô Biên!

Vào thời khắc này vô số cổ tiên và cổ sư phàm nhân đều phát ra ánh sáng vàng trong suốt giống y, cũng theo đó không ngừng tan rã thành vô số đốm nhỏ bay về phía Lưu Lạc Thiên Nhai.

Những người này không chỉ có cổ tiên Nam Hải bỏ trốn mà còn có vô số cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới bị ảnh hưởng, miễn là có nhân quả sâu sắc trong trận đại chiến trước đó đều không thể tránh khỏi.

Cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới trước đó sĩ khí đạt đến cực điểm, ngang nhiên tàn sát cổ tiên Nam Hải, hai tay nhuốm máu giờ đây đều không thể thoát khỏi.

Ngay cả bản thân Cực Kiếm Tiên Tôn và Vong Thê Ma Tôn đang trọng thương cũng như vậy, sắc mặt cả hai khó coi, không nói lời nào mà đều dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng đến vị trí của Lưu Lạc Thiên Nhai.

Vào thời khắc này còn có rất nhiều người khác đang tan rã trên diện rộng.

...

Linh Vũ ở trạng thái bán tiên cổ đang tàn sát cổ sư tứ chuyển trong bí cảnh Tân Niên Mật Đàm giống như có cảm ứng được, ngược lại không hề phản kháng.

Hắn nằm xuống thảm cỏ dưới chân, nhắm mắt lặng lẽ chờ vở kịch này kết thúc.

Trong giây phút yên ắng hiếm hoi này, hắn lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà không hề để ý bản thân đang xảy ra biến đổi kì lạ.

...

Thiếu niên Ngô Văn hốt hoảng nhìn thấy cơ thể Xích Xà chậm rãi tan rã, hắn lập tức ném xô nước mới múc được sang một bên chạy đến kiểm tra vết thương của nàng ta.

“Không cần kiểm tra nữa, đây không phải do thương thế của ta mà là sát chiêu của cổ tiên gây nên.” Xích Xà đang trọng thương thở dài, hoàn toàn không có ý định chống cự.

Tiên phàm cách biệt không phải nói chơi, cho dù bản thân nàng ta là ngũ chuyển cổ sư cũng chỉ là sâu kiến trong mắt cổ tiên yếu nhất.

Mặc kệ lời nàng nói, Ngô Văn vẫn không ngừng kiểm tra xem có vết thương ở đâu lưu lại, trong lúc tuyệt vọng lại lấy ra vô số thảo dược và dược dẫn cố gắng bôi lên trên vết thương.

“Dù ngươi chỉ là phàm nhân, dù chúng ta không cùng một phe nhưng...cảm ơn ngươi vì đã ở bên ta đến phút cuối.” Tay nàng khẽ vuốt đầu thiếu niên, hai mắt Xích Xà chậm rãi đóng chặt lại.

...

Trần Phúc Hưng vừa thoát ra khỏi sát chiêu chiến trường của bản thân, cả người tàn tạ không chịu nổi thì đập vào mắt gã là cảnh tượng quái dị trước mắt.

Đám cổ tiên Thiên Đình và Đấu La giới cũng hoàn toàn không để ý đến gã, có kẻ hoảng hốt la hét, có kẻ thì không ngừng thi triển vô số thủ đoạn chữa trị lên chính bản thân nhưng đều không có hiệu quả.

Cả người gã cũng bắt đầu phát sáng, tan rã dần.

“Ta cuối cùng đã tích trữ đủ đạo ngân để chân chính mở ra kho tàng. Đợi thế là đủ rồi. Đã đến lúc quay ngược dòng sông thời gian.” Lưu Lạc Thiên Nhai nở nụ cười đắc chí.

Y quay về phía Trần Phúc Hưng vẫn đang ngơ ngác nhìn bản thân tan rã.

“Đại chiến bây giờ mới bắt đầu!”

Ngay khi y vừa nói xong thì tường chắn đã biến mất, hai tôn giả cửu chuyển dùng công kích toàn lực đánh về phía y.

Cơ thể y vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ ánh sang vàng lại bay tứ phía không có mục đích.

Không có gì cả!

Ở nơi Lưu Lạc Thiên Nhai vừa đứng trống trơn không một bóng người. Vậy mà chỉ là một ảo ảnh.

Tiên cổ hay tụ điểm năng lượng trước đó đều là giả cả, kẻ đứng ở đây căn bản chỉ là bù nhìn.

Đây cũng chỉ là một trò đánh lạc hướng để câu thêm thời gian.

Hai người Vong Thê muốn truy tìm y nhưng đã quá muộn, cả hai đã bị tan rã đến mức không thể cử động được nữa.

Không nghĩ đến hai người khổ cực chém giết Niệm Chân Ma Tôn lại là may áo cưới cho kẻ khác, chính bản thân cũng bị lợi dụng.

Mà lúc này mắt trận mấu chốt của sát chiêu này mới thực sự hiện ra.

Chính là Trần Phúc Hưng!

Hay đúng hơn chính là một con tiên cổ lặng lẽ kí sinh trong tiên khiếu của gã.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên kéo theo vô tiếng nổ khác, từng cổ tiên một không còn tiếp tục tan rã nữa mà giống như đã đạt đến mức độ tối thiểu cần thiết, đồng loạt nổ tung thành vụn ánh sáng bay về phía Trần Phúc Hưng.

Gã lúc này cũng kinh hoàng nhận ra bản thân không thể cử động được, liên tục bị vô số đốm sáng chui vào trong tiên khiếu, cả người căng dần lên quả bóng bay.

“Sư đệ đừng sợ, ngươi sẽ không chết, cũng sẽ không có ai chết cả. Chúng ta cùng quay về quá khứ, đảo lộn toàn bộ nào!”

Âm thanh vang bên tai gã vừa dứt thì Trần Phúc Hưng không thể chịu được nữa nổ tung như một trái bóng quá tải tạo thành một cánh cổng khổng lồ ở thể lỏng phát ra ánh sáng như mật ong.

Con tiên cổ ẩn náu trước đó lập tức cất cánh bay vào thông đạo bên trong, cánh cổng cũng theo đó đóng lại nhanh chóng.

Bạn đang đọc Cổ Chân Nhân: Bảo Hộ Tác Giả Phe Ta sáng tác bởi NgonTayHanhTay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgonTayHanhTay
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.