Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Bạo Đầu Tu La Tràng.

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Vĩnh An, phố Liên Hoa,

Một nam nhân trung niên dáng người nhỏ con hòa lẫn vào chung dòng người tập nập, hướng đến một tòa nhà cao tầng lộng lẫy ánh sáng đèn LED muôn màu, nổi bật giữa bầu trời đêm không sao.

Gã ăn mặc kín mít, quần áo thể thao phổ thông, kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai khiến gã có phần nổi bật.

Dù sao phố Liên Hoa cũng là con phố ăn chơi nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An, trang phục như vậy có phần mờ ám một cách lộ liễu.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có một mình người trung niên này là như vậy, ngược lại có không ít người cũng có loại thời trang lạ lẫm này.

Người thông minh sẽ tự hiểu, ở nơi phố ăn chơi như này sao có thể thiếu các hoạt động ngầm phi pháp được.

Chợ đen, hắc quyền, mại dâm, thậm chí là buôn người đều có cả.

Vi Thiếu Hổ sau khi tiến vào, liền đưa cho một trong những bảo vệ một tấm lệnh bài đen.

Lập tức gã được dẫn đến một lối đi riêng còn vị trí canh gác cũng được nhanh chóng lấp đầy bởi một bảo vệ khác.

Ở trước một cánh cửa khác ở sâu hơn, có một người đàn ông đầu trọc mặt mày hung tợn ngồi vắt chân đợi sẵn.

Tên bảo vệ liền cung kính dâng hai tay tấm lệnh bài lên cho y.

Y liền truyền chân nguyên từ trong không khiếu vào, tấm lệnh bài cũng theo đó phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt cùng một dòng chân nguyên được lưu trữ sẵn.

Tấm lệnh bài này thật ra chính là Mật Lệnh cổ nhị chuyển.

Đây là một loại cổ trùng Tín đạo thường được dùng như một loại vé thông hành riêng ở thế giới ngầm vì năng lực bảo mật đặc biệt của nó mà thứ được dùng để xác nhận thông tin không phải bản thân cổ trùng mà là dòng chân nguyên được lưu trữ bên trong.

Xác thực không có gì sai sót, người đàn ông đầu trọc mới đặt tay lên cánh cửa kim loại ở sau lưng, lần nữa truyền chân nguyên vào trong.

Cánh cửa này cũng là một loại cổ trùng tứ chuyển không biết tên, nhận được chân nguyên truyền theo đúng quy luật liền chậm rãi mở ra, đợi Vi Thiếu Hổ bước vào liền lập tức đóng lại.

Cứ như vậy, sau khi trải qua hơn ba bốn bước bảo mật khác nhau, gã cuối cùng mới được dẫn đến một căn phòng riêng sang trọng.

Một nữ nhân trẻ trung, tướng mạo đoan trang ưa nhìn nở một nụ cười niềm nở đón tiếp gã, nàng ta mở lời trước.

“Không biết hôm nay Tiêu Hồn Sát Đoàn có thể giúp gì cho đại nhân.”

“Ta muốn thuê riêng Bạo Đầu Tu La Tràng.” Vi Thiếu Hổ đến với mục đích có sẵn, lập tức nói ra ý định của bản thân.

“Việc này có một chút vấn đề...Tạm thời, Bạo Đầu Tu La Tràng không có ý định nhận thêm đơn hàng nào trong một khoảng thời gian tới.” Người quản lý liền trở nên lúng túng.

“Vì sao lại thế!” Vi Thiếu Hổ mất bình tĩnh, giọng điệu lớn gần như quát ra.

Gã lén lút đến phân bộ Tiêu Hồn Sát Đoàn để thuê sát thủ đã là nhận lấy mạo hiểm không nhỏ, nếu bị phát hiện thì chính là thân bại danh liệt, bị đào thải khỏi chính đạo, còn phải đi tù nữa.

Xã hội phát triển, làm việc bất hợp pháp đương nhiên là phải đi tù.

Nhưng gã là người trong chính đạo, không được phép có bất kì dính dáng gì đến những việc dơ bẩn này. Nhưng việc này quá quan trọng, Vi Thiếu Hổ không dám để thuộc hạ đi làm thay mình.

Vậy mà bây giờ Bạo Đầu Tu La Tràng hắn lại dừng nhận đơn hàng đúng lúc này, cũng chỉ có thể trách gã xui xẻo thôi.

Ở thành phố Vĩnh An và ba cái thành phố lân cận là địa bàn của phân bộ Tiêu Hồn Sát Đoàn này, có tổng cộng hơn năm mươi sát thủ lớn bé khác nhau.

Trong đó chỉ có ba cái vương bài sát thủ.

Sát thủ trong Sát Đoàn không được phân chia theo tu vi mà theo chiến lực, vương bài sát thủ chính là cấp độ có thể ám sát cổ sư tứ chuyển, có thể là cổ sư tứ chuyển, ngũ chuyển, thậm chí là cổ sư tam chuyển đi nữa.

Mà ba cái vương bài sát thủ này thì Bạo Đầu Tu La Tràng là sát thủ nổi danh và thường được thuê nhiều nhất.

Lý do cũng không phải vì hắn có thực lực mạnh mẽ mà chỉ đơn giản là so với hai tên quái nhân còn lại, hắn dễ tính hơn, cũng chấp nhận những loại yêu cầu chi tiết từ khách hàng.

Hai kẻ còn lại, người thì chỉ nhận giết một người một lúc, cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu nào mà đơn giản là tìm mọi cách để hoàn thành mục tiêu, tính tình cũng nóng nảy khó chiều, nhiều lúc từng xảy ra xung đột với khách hàng.

Kẻ còn lại thì bản chất biến thái, cũng chỉ thích làm theo ý mình, nhận đơn hàng xong liền bắt cóc mục tiêu đem về từ từ tra tấn đến chết rồi mới chặt xác mục tiêu gửi cho khách hàng.

Bạo Đầu Tu La Tràng thì khác, hắn là một xạ thủ bắn tỉa.

Chỉ cần có đủ tiền thì có thể tùy ý đưa ra yêu sách.

Nghĩ đến bản thân thuê phải hai cái tên quái nhân kia, tàn bạo sát hại mục tiêu trong dự tính, chắc chắn sẽ rước đến trả thù kịch liệt, từ đó tra ra gã. Mà không thuê vương bài sát thủ thì không thể thành công ám sát được, đó là điều chắc chắn.

Vi Thiếu Hổ vì vậy mà trở nên gấp gấp nhưng gã cũng tự biết bản thân thất thố, lúc này mới thành khẩn hỏi lại.

“Ta thật sự có việc cần gấp hắn, có thể có cách nào liên hệ riêng hay không? Ta sẵn sàng bỏ thêm tiền.”

“Thật ra Bạo Đầu tiên sinh trùng hợp vừa hoàn thành đơn hàng cuối không lâu, đang trò chuyện riêng với hội trưởng ở phòng khác, ta sẽ thử thông báo xem có thể mời Bạo Đầu tiên sinh hay không.”

...

“Ngươi muốn rút đi lâu vậy chỉ sợ phân hội của chỉ sợ khi ngươi quay về thì phân hội đã bị bỏ hoang đi.”

“Không đến mức như vậy chứ?” Bạo Đầu Tu La Tràng thắc mắc.

“Ngươi còn không rõ hai tên điên kia là như thế nào sao? Thuê bọn chúng, hoặc là quỷ nghèo hoặc là có thù hận thâm sâu vô cùng. Đã là như vậy, lợi nhuận hoa hồng ít ỏi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động, sẽ có ai nguyện ở lại nơi không có tiềm năng phát triển như vậy chứ?” Hội trưởng nằm bỏ ra bàn, giọng điệu nỉ non khuyên nhủ nhưng không thành.

Hắn là đã quen tính cách vị hội trưởng này rồi.

Một cái phân hội lớn như vậy, không có khả năng phải dựa dẫm vào chút tiền của hắn được. Lão hội trưởng chỉ là bán thảm thành thói quen, không kêu khổ là không được thôi.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Vị hội trưởng vừa ban nãy còn nhố nhăng như trẻ con lên ba lập tức thay đổi hoàn hoàn khí chất, trở về với bản chất lạnh lùng vốn có của một hội trưởng phân hội Sát Đoàn.

“Dạ thưa hội trưởng, có khách nhân ở bên ngoài cầu kiến Bạo Đầu tiên sinh ạ.”

Bạo Đầu Tu La Tràng vốn đang định thẳng thừng từ chối thì bị cắt lời.

“Người nọ nói là sẵn sàng trả thêm tiền.”

Hắn hơi suy nghĩ rồi cũng đồng ý thử xem một lần, nếu là nhanh thì y có thể lập tức hoàn thành kiếm thêm một chút.

...

Sáng hôm sau, trường trung học phổ thông Hoa Dương, lớp 11D,

“Trong lớp ta năm nay vậy mà vinh dự có một học sinh giành được suất tham gia bí cảnh Tân Niên Mật Đàm. Xin mời em Hiểu Minh lên đây phát biểu đôi lời.” Lưu Cảnh Hoa vẻ mặt sung sướng, vui như nở hoa khi nói ra lời này. Đã bao nhiêu năm rồi mới có một học sinh từ lớp ngoài các lớp A vinh dự đạt được danh ngạch công khai.

Mặc dù bí cảnh mỗi năm đều mở ra nhưng danh ngạch đều thuộc về các thế lực trực thuộc Thiên Đình, chỉ có mỗi năm năm một lần mới phát ra mười danh ngạch công khai cho mỗi thành phố.

Đây là một cái trường học cho cổ sư nhưng nếu lấy ra để so sánh với trường học của người thường thì tương đương suất tuyển thẳng đại học danh giá.

Nhưng đó chỉ là tượng trưng so sánh, danh ngạch bí cảnh này giá trị vượt xa mấy cái suất tuyển thẳng kia.

Cũng chỉ có người thường mới học đại học, học sinh ở đây đều là cổ sư. Chỉ bằng cái thân phận này cũng có thể xét tuyển sớm vô số trường rồi, càng không nói đến đây lại càng là một cái trường tư danh giá, học sinh kém nhất cũng có tu vi nhị chuyển sơ giai, dư dả tuyển thẳng vào các trường danh giá nhất.

Nhưng cũng chẳng có ai có ý định đó cả, hoặc là tiếp tục học tập ở học cung hay nhị viện hoặc là trở về tiếp quản kinh doanh của gia tộc.

Mà tâm điểm của sự chú ý lúc này cũng đứng dậy, chậm rãi bước lên bục giảng cạnh giáo viên chủ nhiệm.

Kết quả này đã được công bố từ ba ngày trước, Mặc Hiểu Minh cũng đã sớm bị vây quanh bởi vô số ánh mắt từ bạn cùng lớp của hắn.

Điểm chung của tất cả những ánh mắt này là đều chỉ có sự ngưỡng mộ, hoàn toàn không có ghen ghét hay đố kỵ gì cả.

Các cổ sư trẻ tuổi ở đây đều hiểu ý nghĩa của danh ngạch này, gần như chính là một bước lên trời, họ còn đang vội tìm cách móc nối quan hệ với hắn sao lại có thể có thù oán vô lý nào được.

Phàm là người tiến nhập vào bí cảnh Tân Niên đều có thể có nắm chắc về tiền đồ tương lai sáng lạn. Xuất thân từ thế lực có thể nhận được trọng điểm bồi dưỡng, xuất thân hàn vi thì lại nhận được cành ô liu từ nhiều phe.

Từ mấy hôm trước thậm chí đã có tin đồn rục rịch nổi lên về động tĩnh của một số học cung đối với người nắm giữ danh ngạch công khai rồi.

Mặc Hiểu Minh đứng cạnh Lưu Cảnh Hoa, cao hơn ông ấy nửa cái đầu.

Thiếu niên trẻ tuổi, mặt mày thanh tú ưu nhìn, ngũ quan hài hòa thanh nhã ngược lại không có các đường sắc nét tạo cảm giác thân thiện.

Hắn nở nụ cười ôn hòa bình thường nhưng trong mắt đồng học lúc này lại giống như nét cười ung dung, ấm áp như gió xuân.

“Cảm ơn thầy Lưu.” Hắn không quên gật đầu mỉm cười lễ phép, từ trên tay ông nhận lấy micro.

“Các bạn học thân mến, ta...”

Đoàng

Lời trong miệng nói chưa dứt, một âm thanh như xé gió bất chợt vang lên.

Cửa sổ kính bị một vật thể nhỏ đâm thủng, ngoại vật dùng tốc độ kinh hoảng trực chỉ lao về phía thiếu niên, nhắm ngay giữa mi tâm hắn.

Bạn đang đọc Cổ Chân Nhân: Bảo Hộ Tác Giả Phe Ta sáng tác bởi NgonTayHanhTay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgonTayHanhTay
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.