Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Thời Đại(chương 7-9)

Tiểu thuyết gốc · 6206 chữ

“Giết! giết! giết!”

“giết…!”

Nương theo tiếng giết, bên trong người của U hồn ma tôn lúc này cũng dần hình thành một con tiên cổ, tiên cổ bát chuyển sát đạo- huyết sát.

Khí tức tiên cổ bát chuyển không che giấu tản mát ra xung quanh, cả ba tôn Tinh Túc, Cự Dương, Phương Nguyên đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Đây đã là con tiên cổ sát đạo bát chuyển thứ hai do U hồn ma tôn khai sáng, sát đạo không còn nghi ngờ từ đây về sau đã được hình thành, mà người khai sáng ra sát đạo lại chính là U hồn ma tôn mơ hồ thần trí, điều mà trước đây ông ta từng nghĩ nhưng chưa thực hiện được.

Thái cổ, ba trăm vạn năm trước! Nguyên Thủy tiên tôn khai sáng khí đạo, nô đạo, bước đầu đưa nhân tộc thoát khỏi gông xiềng nô lệ của dị nhân. Đời sau là Tinh Túc tiên tôn, người khai sáng trí đạo, dưới đủ loại thủ đoạn làm cho rất nhiều cổ tiên dị nhân dù có trốn bên trong phúc địa, động thiên đều bị dồn đến chân tường tồn vong.

Đến tận hai trăm vạn năm sau! thời thượng cổ tam đại ma tôn. Đầu tiên là Vô Cực Ma Tôn, tôn giả một đạo và là người si đạo nhất, ông khai sáng luật đạo, chủ tu luật đạo. Luật đạo là lưu phái có tính rộng rãi và có liên quan nhiều nhất đến tín đạo, trận đạo, tiên cổ phòng xây dựng cũng phải dựa trên quy luật, trật tự nhất định, đủ loại khế ước tín đạo, tiên cổ, phàm cổ xuất hiện, phổ biến là cổ thề độc được sử dụng rộng rãi nhất trong nhiều minh ước. Ảo diệu về đại đạo, sinh tử được Vô Cự Ma Tôn lí giải rất thấu triệt tiêu biểu phải kể đến đạo ngân áp đảo cùng cấp, sinh tử tiên khiếu, diễn hóa Phong Ma Quật thôi diễn vĩnh sinh lộ.

Tiếp nối Vô Cực Ma Tôn là Cuồng Man ma tôn, trong thập đại tôn giả người cuồng dã nhất, lực đạo đứng nhất cổ kim. Cuồng Man ma tôn khai sáng hai lưu phái lấy lực đạo làm phụ, biến hóa đạo làm chính. Ở thời đại của ông, không kể là cổ sư hay cổ tiên, cứ mười người thì có bảy tám người chủ tu lực đạo. Khi lưu phái còn chưa đa dạng tầng tầng lớp lớp như ngày nay, ưu thế của lực đạo về phương diện tiêu hao tiên nguyên, sức công kích tuyệt đối nằm trong hàng nhất lưu.

Hồng Liên ma tôn! Tôn giả thứ năm của nhân tộc, người được cho là đặc biệt nhất, thần bí nhất trong các tôn giả. Hồng Liên ma tôn chuyên tu trụ đạo, nhờ Ve Xuân Thu resets vô số lần, là người dựa vào cổ tình yêu làm hư hao số mệnh, quỹ tích số mệnh bị thay đổi nhờ đó vận đạo có cơ hội hình thành, người chết không triệt để biến thành cương thi.

Thái cổ, thượng cổ, đến trung cổ. Vào thời trung cổ cách ba mươi vạn năm xuất hiện hai tiên một ma lần lượt theo thứ tự là Nguyên Liên tiên tôn am hiểu trị liệu, chủ tu mộc đạo, phụ tu họa đạo, lấy mộc đạo thành tôn, bên trong thập đại tôn giả người có nhiều tiên nguyên nhất. Đạo Thiên ma tôn chủ tu, khai sáng thâu đạo, phụ tu vũ đạo, lấy vũ đạo thành tôn, ông là người giàu có nhất trong các tôn giả. Sát chiêu của ông được thế nhân đánh giá là độc đáo và hữu dụng bậc nhất, Vô Tướng Thủ từ nhất đến cửu chuyển có thể ăn cắp cổ trùng khiến đối phương bó tay chịu trói, ngay cả Thiên Nguyên bảo hoàng liên bát chuyển của Thiên Đình cũng có thể trộm, gặp mặt từng quen biết dùng tu vi lục chuyển gián tiếp giết chết hai bát chuyển. Sau cùng là Cự Dương tiên tôn, khai sáng huyết đạo, vận đạo. Huyết đạo am hiểu công kích lẫn khôi phục, khi được phân thân là Huyết Hải lão tổ truyền bá, huyết đạo dù liên tục bị chèn ép nhưng vẫn duy trì không lặn, huyết đạo ra đời thực sự là tai ương của giới cổ tu.

Gần nhất là thời cận cổ quá khứ mười vạn năm, U hồn ma tôn, Nhạc Thổ tiên tôn cũng mở ra cho giới tu hành những con đường mới, lưu phái trăm hoa thi nhau đua nở.

Giống như từng thời đại của các tôn giả khi xưa khai sáng ra lưu phái mới cho thiên địa, nương theo đại thời đại, ngũ vực đại chiến, sát đạo chắc chắn sẽ trở thành trào lưu của giới cổ tu bên cạnh mộng đạo.

Nam Cương, lúc này đã là đêm khuya. Trên đỉnh một ngọn danh sơn, một thân ảnh thanh bào nam tử trung niên đứng lặng trong gió, tiếng côn trùng, tiếng cú kêu kèm theo những làn gió vi vu càng làm cho vị nam tử trung niên thêm nổi bật, ông ta chính là minh chủ liên minh Nam Cương, thái thượng đại trưởng lão Vũ gia- Vũ Dung.

Vũ Dung vẻ mặt trầm tư, tĩnh lặng như trải qua muôn vàn tuế nguyệt, cổ hơi ngẩng lên nhìn về một hướng, đó là hướng của Trung Châu, Thiên Đình. Nếu có phàm nhân ở đây, nhìn thấy bộ dáng này của ông đa phần sẽ nghĩ người này hẳn có tâm tình trong người hoặc là kẻ điên, với ánh mắt phàm nhân nhìn lên bầu trời thì hoàn toàn bình thường một mảng đen, đôi chỗ có vài điểm sáng của những vì sao, nhưng kì lạ là trong cặp mắt lá liễu nhỏ dài của Vũ Dung thì không giống, trên ánh mắt của ông liên tục ẩn hiện những điểm sáng, một số lần như có hình ảnh lưu quang, quái ảnh chạy qua. Không gì khác những hình ảnh đó chính là dư ba của cuộc chiến bốn tôn và chư tiên Thiên Đình.

Với cấp độ của Vũ Dung, nếu tôn giả hay chư tiên không cố kị che dấu dù ở xa tận Nam Cương vẫn quan sát được một hai tình hình trận chiến. Không chỉ Vũ Dung, lúc này toàn bộ năm vực, U Thiên cũng đang từng khắc quan sát, hướng ánh mắt về chung một chỗ Trung Châu Thiên Đình.

Tầm mắt của những người này đương nhiên là có, xuyên suốt lịch sử cổ giới chưa bao giờ xuất hiện cấp bậc chiến đấu ở mức độ này, ngay cả quy mô của trận chiến phá hủy số mệnh cổ cũng chỉ ngang phân nửa. Sau trận chiến này, bất kể bên nào, dù là Luyện Thiên ma tôn, Cự Dương tiên tôn, hay là Tinh Túc tiên tôn chiến thắng hay bại vong đều sẽ ảnh hưởng tới hướng đi tương lai toàn thiên hạ, toàn bộ năm vực sẽ chính thức nổ ra trận chiến của đại thời đại với quy mô chưa từng có.

“ Thái thượng đại trưởng lão, Vũ Dung đại nhân, người gọi thuộc hạ tới phải chăng có gì cần phân phó”- lời vừa nói là của một vị cổ tiên thất chuyển Vũ gia, đương quyền thái thượng nhị trưởng lão Vũ Bát Trọng.

Vũ Bát Trọng là thuộc hạ thân tính nhất của Vũ Dung, ví như là tay chân, rất nhiều sự vụ trong tộc đều được Vũ Bát Trọng thay mặt Vũ Dung đứng ra giải quyết một cách thuận buồm xuôi nước. Nghe được Vũ Dung cho gọi ông ngay lập tức xuất hiện, lúc này đang khom người hành lễ một bên sẵn sàng chờ phân phó.

“ Vũ Bát Trọng, đứng lên đi, Vũ gia ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, ta gọi ngươi tới hẳn ngươi cũng đoán được một hai”- Vũ Dung thân hình vẫn không đổi, ong đưa tay ra hiệu, chờ đợi câu trả lời của thuộc hạ.

Nhìn biểu hiệu của Vũ Dung, mất một lúc suy tư, Vũ Bát trọng liền lên tiếng:

” Vũ Dung đại nhân hẳn là đang đề cập đến cuộc chiến của Luyện Thiên ma tôn, U Hồn ma tôn, Cự Dương tiên tôn, Tinh Túc tiên tôn. Theo cách nhìn của ta, Thiên Đình sớm sẽ có tôn giả phục sinh, hết chín phần là Nguyên Thủy tiên tôn phục sinh. Phương Nguyên công tới Thiên Đình hoàn toàn là đường cùng mạt lộ, Cự Dương tiên tôn lẽ ra không nên tham gia vào trận chiến này nhưng nhìn từ xa Cự Dương tiên tôn đang cùng Phương Nguyên và U hồn ma tôn tấn công Tinh Túc tiên tôn, có lẽ Phương Nguyên đã cho ông ta món lợi lớn hoặc có thủ đoạn uy hiếp Cự Dương tiên tôn. U hồn ma tôn từ sau trận chiến Phong Ma Quật không rõ lí do trở nên điên loạn, trong trận chiến này chắc chắn sẽ là người chịu thiệt nhất, thậm chí còn có thể bị ba người kia quay đầu thương tiêu diệt, loại ra khỏi bàn cờ thiên hạ.”

Nghe Vũ Bát Trọng trình bày, Vũ Dung chầm chậm xoay lại thân hình, nhẹ ngật đầu tán thưởng, ánh mắt có ý ra hiệu cho Vũ Bát Trọng nói tiếp.

“ Vũ Dung đại nhân! Trước mắt ta nhìn thấy được một nguy cơ, tình hình Trung Châu hiện tại bốn bề đạo chích, trộm cướp khắp nơi. Nếu lỡ sau trận chiến này tên Phương Nguyên kia không làm gì được Thiên Đình, hoặc tệ hơn là Nguyên Thủy tiên tôn thành công phục sinh, hai tôn Thiên Đình âm mưu cùng Cự Dương quay đầu thương về phía Phương Nguyên, có khi nào hắn sẽ phải chết.”

“Bất kì là chiều hướng nào, ta vẫn cảm thấy phần thắng của Thiên Đình là nhiều hơn. Thiên Đình sau khi vượt qua được lần nguy cơ này chắc chắn sẽ dùng toàn bộ lực lượng phát động thế công với bốn vực còn lại, đòi lại tay những gì mà cổ tiên bốn vực cướp đoạt”

“Nếu như không có tôn giả nào chiến tử, Đông Hải có Thiên Địa Nhất Gia Đại Ái Minh của Cổ Nguyệt Phương Nguyên, Bắc Nguyên có Trường Sinh Thiên của Cự Dương tiên tôn, duy còn có hai vực Nam Cương và Tây Mạc là không có Tôn giả tọa trấn làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của Thiên Đình Trung Châu. Lại nói Tây Mạc có quân cờ của Thiên Đình là liên minh chính đạo Vạn Cổ Sầu, còn có Phòng gia nhiều lần đại náo, cướp bốc các điểm tài nguyên trao đổi với Luyện Thiên Ma Tôn, gần hai thành căn cơ của Tây Mạc nhờ vào quân cờ đã trôi vào túi Phương Nguyên. như vậy chỉ còn Nam Cương ta là căn cơ đầy đủ, Thiên Đình muốn trọng trấn danh vọng, tư nguyên tu hành tuyệt sẽ không bỏ qua.”

Vũ Bát Trọng đối với Vũ Dung hoàn toàn quy phục, nghĩ gì nói nấy, càng nói sắc mặt càng nghiêm túc, từ lời nói và ánh mắt của ông ta đủ để cho thấy ông ta là người có tầm nhìn cao, biết rõ đại cục khiến Vũ Dung càng thêm coi trọng vị tâm phúc này.

Những gì Vũ Bát Trọng nói ra, Vũ Dung sớm đã nhận thấy. Vũ Dung là kiêu hùng, những cử chỉ, động thái của bất kì tôn giả nào cũng đều được ông cố gắng thu thập, lưu ý kĩ.

Ngay từ lúc Phương Nguyên chủ động khai mạc, đánh chủ ý lên mộng cảnh thiên đạo ông đã sớm đoán được Phương Nguyên có sự chuẩn bị đằng sau, không nhìn thấy Phương Nguyên hắn luôn trong hoàn cảnh bị chèn ép mà vẫn đạt được mục đích hay sao? Hai tôn khác cho dù luôn ở thế thượng phong nhưng họ đạt được thứ gì? Đương nhiên là không thu thập được lợi lộc gì cả. Người thắng cuối cùng khỏi phải nói đến thằng đần cũng biết được là Phương Nguyên.

Về sau hắn lại công lên Thiên Đình, không đơn giản như Vũ Bát Trọng đã nói, Vũ Dung hiểu rất rõ Phương Nguyên, Phương Nguyên tuyệt sẽ không mạo muội như thế, hắn nếu đã làm thế hẳn đã có đủ tự tin để thực hiện, đối với tính cách này của hắn Vũ Dung ông rất kiêng kị nhưng cũng rất thưởng thức, ông tự nhận mình còn thua kém Phương Nguyên rất nhiều, từ nhiều phương diện đã học theo cách xử sự của Phương Nguyên để làm việc.

“Vũ Bát Trọng! Ngươi nói hoàn toàn không sai, nhưng Phương Nguyên hắn cũng không phải đơn giản như vậy, Thiên Đình cũng như thế. Nếu ta cược không sai, trận chiến này sẽ không có bất kì tôn giả nào bại vong, Nam Cương chắc chắn trở thành mục tiêu đầu tiên của Thiên Đình.”

Vũ Dung hoàn toàn tâm thế bình tĩnh, dùng lời nói mười phần chắc chắn khẳng định, ông lúc này lại đối với Vũ Bát Trọng ánh mắt thâm ý chỉ dạy, tiếp tục hỏi tới:

“Loạn chiến chắc chắn là không thể tránh khỏi. Vậy Bát Trọng, ngươi nghĩ chúng ta cần phải làm gì với thời cuộc?”

“ Tạ thái thượng đại trưởng lão đại nhân chỉ điểm, theo thuộc hạ, chúng ta nên dựa vào sức hiệu triệu, uy vọng của Vũ gia và minh chủ Nam liên ngài, tập hợp tất cả chính đạo, tán tiên, thậm chí là ma tiên cùng nhau thương thảo, thống nhất phương án chuẩn bị cho chiến tranh nếu nổ ra”.

Vũ Dung đối với kiến giải của thân tính đầu tiên là gật đầu, nhưng sau lại lắc đầu, trên khóe môi xuất hiện nụ cười đầy thâm ý. Giống với tất cả mọi người, các thế lực siêu cấp khác, cách nghĩ của Vũ Bát Trọng là có chiều sâu, có phần hơn hẳn một số người đứng đầu các gia tộc khác, câu trả lời của thân tín làm ông khá hài lòng.

Vũ Dung là minh chủ chính đạo Nam Liên, vài ngày trước đã bắt đầu có gia tộc câu thông tín đạo, đề cập đến vấn đề này. Đám chính đạo này đã sớm đứng ngồi không yên, bọn họ ai cũng không muốn thân gia của mình gặp nguy, lúc này lại có Vũ Dung cùng với Vũ Gia là thế lực đứng đầu Nam Cương, rất rõ là đám người này muốn Vũ Dung ông cùng Vũ Gia làm ngọn cờ đầu, tiên phong đón đầu sóng triều của đại thời đại. Không nói đâu xa phản ứng mạnh mẽ nhất là La Gia, Diêu Gia, hai thế lực này ở trong thế lực siêu cấp chính đạo Nam Cương chỉ ở hàng sau của trung lưu, biên giới hai nhà lại giáp ranh với Trung Châu. Chiến tranh nếu nổ ra hai nhà này căn cơ mười phần sẽ bị đào mốc không còn, trong thời loạn không có tài nguyên để phát triển, tu hành thì sẽ sớm suy bại, nguy cơ diệt tộc là rất lớn.

“ Bát Trọng! Lập tức triệu tập toàn bộ nội bộ gia tộc, khách khanh, ta muốn cùng mọi người thương thảo một vấn đề quan trọng”- Sắc mặt của Vũ Dung nghiêm lại, ánh mắt sáng quắc toát ra mãnh liệt tham vọng, đấu chí, còn có phần liều lĩnh, điên cuồng.

“Vâng! Thái thượng đại trưởng lão”-làm cho Vũ Bát Trọng không khỏi khẩn trương, đi theo Vũ Dung nhiều năm, Vũ Bát Trọng nhìn ra được Vũ Dung đang chuẩn bị một bước đi mang tính vận mệnh của toàn Vũ Gia, thậm chí là toàn bộ vận mệnh Nam Cương.

Chỉ chưa đầy nén nhang, ngay tại nghị sự đường đã có hơn ba mươi người bao gồm cổ tiên Vũ gia, gia lão khác họ có mặt đầy đủ, đang cùng nhau chuyện trò, bàn tán, ngoại trừ mấy người mới thăng tiên chưa có nhiều kinh nghiệm, tất cả cổ tiên còn lại đều mơ hồ đoán được nội dung của lần nghị sự này.

Ngay khi Vũ Dung tới, từ bên phải một lối đi rộng mở bậc thang hướng lên ghế chủ vị, tất cả những người có mặt đều trở về biểu hiện trang nghiêm, cúi đầu thật sâu hành lễ.

Nhìn thấy thái độ của chư tiên, Vũ Dung ngồi ở ghế chủ vị hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Vũ Bát Trọng đứng kế bên lên tiếng:

“ Chư vị, hôm nay gọi mọi người có mặt ở đây hẳn là biết liên quan đến chuyện gì, bốn tôn hiện tại đang giao đấu, kết quả của cuộc chiến này sẽ định đoạt tương lai năm vực, làn sóng của đại thời đại sẽ nổ ra, Nam Cương sẽ không loại trừ mà cuốn vào vòng xoáy, chư vị ở đây hãy cùng đưa ra ý kiến, đối sách chuẩn bị sắp tới”.

Dù đã biết trước được nội dung thương thảo nhưng lần nữa nghe được không khiến mọi người khẩn trương, nhất thời chưa ai đứng ra lên tiếng, đôi lúc chỉ xuất hiện những tiếng xôn xao nhỏ, những ánh nhìn ném cho những người xung quanh.

Thu hết mọi cử chỉ trong mắt, Vũ Dung ngồi trên ghế chủ vị chậm dần ưỡn thẳng sống lưng:

“ Vũ Tiều, ngươi thân là thái thượng tam trưởng lão, ngươi hãy đưa ra cách nhìn của bản thân về thời cuộc, có cao kiến gì cứ nối ra để mọi người cùng thương thảo”

Vũ Dung nhìn về phía Vũ Tiều, giọng điệu hoàn toàn bề trên mang hàm ý ra lệnh, điều này khiến cho Vũ Tiều chỉ có thể nén chịu uất phẫn, từ bên trái sánh đường bước ra chính giữa nghị sự đường:

“Thái thượng đại trưởng lão! Sự kiện này trong lịch sử trước nay chưa từng có, ta nhất thời chỉ nghĩ ra được hạ sách này, bốn tôn giao tranh ắt có thương vong, sẽ cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, chúng ta nên tập hợp tất cả cổ tiên Nam Cương cùng thương thảo, trao đổi trân truyền các nhà nâng cao nội tình Nam Liên, giống như khi trước liên minh khí hải đối chiến với cổ tiên dị nhân do Ngô Soái lãnh đạo”.

Vũ Tiều thật biết tránh nặng tìm nhẹ, lời vừa nói ra chính là tâm tư chung của rất nhiều người, ngay sau đó cũng liền có một vị cổ tiên Vũ Gia là Vũ Liêu hưởng ứng

“ Ta cảm thấy lời của Vũ Tiều đại nhân là có lí, nhưng trao đổi trân truyền là không cần thiết, thay vào đó chúng ta không nên tiếc rẻ đầu tư vào bản thân, tận dụng các tài nguyên luyện chế thêm tiên cổ, phàm cổ, dù sao khi đại chiến nỏ ra các điểm tài nguyên đó đều sẽ bị vạ lây, vạn nhất hủy diệt thì thật đáng tiếc”.

“ Vũ Liêu! Như ngươi nói khác gì tự chặt đứt căn cơ của bổn gia, ta thấy cũng không cần phải nghiêm trọng như vậy, ngươi nghĩ Vũ gia ta thiếu vũ dũng, dễ bị Trung Châu đè đánh như vậy chăng!”

Người này tiếp lời người khác, không khí tại gian phòng nghị sự lúc này cũng không yên tĩnh như ban đầu, tuy nhiên chỉ có cổ tiên Vũ gia là rôn rả, bên khác đám người khách khanh phần ngại vì là không phải mẫu tộc, phần e sợ sự bài xích của cổ tiên Vũ gia, rất ít người đứng ra lên tiếng.

Trong lúc chư tiên đang thương thảo thì xuất hiện phàm cổ tín đạo bay tới phía Vũ Dung, nhất thời cả gian phòng nghị sự đều im lặng. Trên cao Vũ Dung ngồi dựa lưng ở ghế chủ vị, không cần đọc nội dung cũng biết là có chuyện gì, thân hình chậm dần đứng dậy, hai tay chắp ra sau.

“Chư vị, không lâu ta đã câu thông với các thế lực chính đạo khác của toàn Nam Cương, bên ngoài lúc này hẳn là người đại diện của các thế lực, tất cả cùng ta mau mau đi ra đón tiếp”.

Như lời Vũ Dung nói, bên ngoài đại bản doanh phúc địa công cộng của Vũ gia trên không có hơn hai mươi người, bao gồm tất cả các thế lực đầu lĩnh từ Thiết gia Thiết Thần Bộ, Thiết Nhược Nam, Thương gia Thương Vô Giới, Thương Tâm Từ, Ba gia Ba Đức, Kiều Gia Kiều Trí tài, Trì gia Trì Báng, Trì Hạo Hưng, Hạ gia Hạ Triệu, Dực gia Dực Hắc Đình, Dực Nam Môn, Dương gia, Diêu Gia, Sài gia Sài Phu, La gia, Hầu gia , trong số những người này không là thái thượng đại trưởng lão đứng đầu một tộc thì cũng là hai thất chuyển cùng nhau tới, duy chỉ có Thiết Nhược Nam, Thương Tâm Từ là cổ tiên lục chuyển được bề trên dẫn theo ma luyện kinh nghiệm, trong mắt trưởng bối hai nhà đều đánh giá rất cao, được cho là tương lai của gia tộc. Tất cả hơn hai mươi người đều bí mật tiềm hành đến Vũ gia.

Lần hiệu triệu này của Vũ Dung đã cho thấy được uy vọng cao chưa từng có, không một người tiền nhiệm nào của Vũ gia hay bất kì Nam Cương có thể làm được như ông ta, lúc này ông, quần tiên Vũ gia, các đầu lĩnh chính đạo đang ở trong một phàm cổ phòng. Phàm cổ phòng tuy lớn nhưng bên trong chứa gần sáu mươi vị cổ tiên, quy mô này nhìn vào không khỏi khiến người ta choáng ngợp.

Trong gian phòng trải dài hai dan hàng ghế đối diện nhau được bày bố một cách khôn khéo duy chỉ có một ghế lẻ ra thẳng hướng mặt bàn , người hầu kẻ hạ đi theo đội ngũ trà bưng nước nót ra vào liên tục. Đợi một lúc ổn định, Vũ Dung là người đầu tiên lên tiếng:

“Chư vị nếu đã đầy đủ ta cũng không dong dài, Nam Cương sắp không còn yên bình, để bảo vệ gia viên, chúng ta cần phải chủ động, đoàn kết chống lại thế công ngoại vực, tất cả ở đây ai từng có xích mích, gia tộc nào từng đã đắc tội, vạch mặt nhau cũng xin gác lại vì đại cục trước mặt, ta Vũ Dung dưới danh nghĩa minh chủ Nam Liên sẽ công tư phân minh, là người đầu tiên không bỏ qua nếu trong Nam Liên xuất hiện nội đấu, làm ảnh hưởng đến tồn vong tương lai”.

Dương gia là thế lực đối nghịch với Vũ gia, chân truyền hỏa kháng lúc trước bị thủ đoạn của Vũ Dung trơn tuột khỏi tay, cổ tiên Dương gia lúc này nhìn Vũ Dung uy thế ngập trời càng ngày càng không vừa mắt, một vị cổ tiên thất chuyển liền đứng ra có ý soi mói:

“ Vũ Dung đại nhân lời nào cũng là đạo lí nhân tâm, sớm đây Vũ gia còn chính thức gia nhập Thiên Địa Nhất Gia Đại Ái Minh của Đại Ái tiên tôn, sợ rằng dưới sự lãnh đạo của minh chủ ngài không sớm thì muộn toàn bộ Nam Liên sẽ có kết cục giống như Phòng gia Tây Mạc”.

Vũ Bát Trọng thân là thân tín của Vũ Dung, nghe được cổ tiên Dương gia đả động danh dự của Vũ Dũng cũng như toàn Vũ gia, vừa định lên tiếng bác bỏ thì bị Vũ dung khoát tay ra hiệu ngưng lại.

“Vũ Dung đại nhân, chư vị, sở dĩ Nam Cương chúng ta là đích ngắm đầu tiên của Thiên Đình là vì căn cơ Nam Cương tràn trề, chi bằng chúng ta tiến hành nhượng bộ, bán cho Thiên Đình một phần tài nguyên đổi lấy yên bình, làm như vậy cả hai bên sẽ cũng tránh được hao tổn về người lẫn của”

“ Lời của Thương Vô Giới tiền bối quả thật rất chí lí, ta ủng hộ ý kiến này”- Cổ tiên La gia , Hầu gia là nhóm người đầu tiên đứng ra hưởng ứng.

“ Thương Vô Giới đại nhân, Nam Liên chúng ta lẽ nào lại sợ chiến, chỉ cần tôn giả không ra mặt, Trung Châu qua nhiều trận chiến nội tình đã kịch liệt hao mòn, ta đề nghị không thỏa hiệp, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!”.

“ Hừ, cổ tiên Ba gia, Sài gia các ngươi lãnh thổ nằm sâu trong Nam Cương, lại có bát chuyển tọa trấn nên mới phách lối, nếu chúng ta không nhượng bộ, các nhà giáp ranh biên giới nếu quy hàng hoặc bị tấn công thì tiếp theo chính là thân gia các người. Các ngươi ngay cả một chút lợi ích nhỏ cũng không muốn hy sinh vì thân dân Nam Cương, thật là không còn mặt mũi chính đạo”.

Cổ tiên trong gian phòng ngươi ta một lời, ai cũng có tâm tư riêng, nhất thời chưa thống nhất được quan điểm.

Phải mất một lúc sau, Vũ Dung lúc này thấy thời cơ đã tới để lên tiếng:

“ Mọi người xin hãy bình tĩnh, lời của các vị ai cũng có lí, nhưng như thế chỉ là biện pháp bị động, chỉ trị được phần đầu, không ngăn được phần đuôi”.

“ Thương Vô Giới huynh ý kiến cũng không tồi, nhưng chúng ta nếu đã nhượng bộ một lần, Trung Châu tiêu hóa xong phần cống phẩm đó, sẽ không có lần hai, lần ba sao? Đến lúc đó ta phải làm thế nào? Tiếp tục nhượng bộ?”

“ Không thể nào! Nhượng bộ như thế chính là tự rút củi dưới đáy nồi. Qua vài lần Trung Châu sẽ lớn mạnh, tư nguyên Nam Cương ta dần cạn kiệt, không có tư nguyên chống đỡ, Thiên Đình Trung Châu cảm nhận được bên ta suy yếu sẽ tổng lực một mẻ hốt gọn.”

“Vũ Dung đại nhân quả thực anh minh, không hổ danh minh chủ Nam Liên lựa chọn, nhưng trái phải, trên dưới đều đi không thông, chúng ta nên làm thế nào?”

“ Mọi người hẳn là nhớ Luyện Thiên Ma Tôn Cổ Nguyệt Phương Nguyên chứ? Hắn từng đối mặt khủng khoảng sinh tử còn hơn chúng ta trăm lần, những lần đó vì sao hắn lại thoát được? Không phải do hắn vào những thời khắc đó luôn đưa ra những lựa chọn mà người ta không ngờ tới? mưu trí, gan dạ, liều lĩnh hắn đều có cả.”

Nhắc đến Phương Nguyên, mọi người ở đây tâm tình không khỏi biến đổi, Thiết Nhược Nam hai tay nắm chặt, răng nghiến ken két, nàng cũng từng trải qua, cũng từng chứng kiến Phương Nguyên hắn lật bàn, đảo lộn thế cục. Thương Tâm Từ từ nãy tới giờ vẫn luôn yên lặng, nàng vị trí ngồi gần chỗ Thương Vô Giới, trong đầu nàng hiện lên hình bóng nam tử bạch bào, mái tóc dài xỏa ngang lưng, lại nhớ lại màn mộng cảnh thứ ba những gì trải qua trong đó không kìm được suýt nửa rơi lệ.

“Vũ Dung đại nhân bây giờ không cần thiết phải vòng vo, ngài có cao kiến gì chúng ta xin rửa tai lắng nghe”.

“ Vậy được, ta xin được nói thẳng, Chúng ta không cần phải nhượng bộ Trung Châu, càng không nên bị động chờ Trung Châu tiến đánh. Bây giờ là thơi cơ thích hợp, trọng tâm chỉ có bốn chữ” Tấn công Tây Mạc” ”.

“Mọi người cẩn thận, đừng để cặp báo u ảnh này chạy thoát…”.

“Để cho ta!”

“ Là gia lão Thanh Phong! Lần này mạng con báo kia coi như xong!”

Nam Cương, phụ cận núi Bạch Cốt, thung lũng núi Tử U, một đoàn người gồm mười người trong đó có hai người tu vi tam chuyển cùng với tám nhị chuyển thực lực không đồng đều của Phương gia trại đang tổ chức đi săn bắt dã thú, lúc này đang cùng liên thủ vây giết một cặp U Ảnh báo.

U Ảnh báo là dã thú sinh sống chỉ có ở Nam Cương, lí do là nơi đây địa hình phần lớn là đồi núi, rừng rậm, trong núi có đa dạng động vật cùng sinh sống, rất thích hợp cho điều kiện phát triển, săn mồi của U Ảnh báo.

“ Bẩm hai vị gia lão, chúng ta vừa mới kiểm tra trên thi thể của hai xác báo kia, phần lớn cố trùng kí sinh đã theo nó tử vong, chỉ thu được bốn con cổ nhất chuyển, hai cổ nhị chuyển, trong đó chỉ có một con Ẩn Lân Cổ”

“Không tệ! Báo U Ảnh không phải con nào cũng có cổ Ẩn Lân trên người, kết quả này hoàn toàn có thể vui vẻ chấp nhận”

“ Đây là cặp U Ảnh báo thứ ba mà chúng ta săn được trong ngày hôm nay, phần lớn công lao là dựa vào ngươi, gia lão Thanh Phong”- một người tu vi tam chuyển cao giai còn lại trong nhóm người, là gia lão chiến đường của Phương gia, vừa lúc người tên là Thanh Phong giải quyết xong đôi báo liền lên tiếng tán dương.

“ Đúng là như thế! Báo U Ảnh thực lực có thể sánh ngang với thiên thú vương, có thể đánh ngang với cổ sư tam chuyển trong thời gian dài, không những thế loài này còn có sở trường về tốc độ và ẩn náu rất khó truy tung chứ đừng nói là giết chết. Thanh Phong gia lão chỉ dựa vào lực một người liền có thể giết chết cả hai, quả thật uy dũng thần võ”.

“Ngươi nghĩ Thanh Phong đại nhân là ai chứ, ngài ấy có tu vi tam chuyển đỉnh phong đấy, chiến lực ngài ấy tung ra ngang bậc tu vi mấy ai có thể chóng đỡ, theo ta nghĩ ngay cả là vạn thú vương có đến thì ngài ấy cũng có thể đánh ngang tay”.

“Phương gia chúng ta thật may mắn vì có thể chiêu mộ được Thanh Phong đại nhân làm khách khanh, tộc ta có sự hỗ trợ của ngài ấy tin rằng thêm thời gian nữa sẽ có thể giẫm trên mặt của bọn người Phạm gia, Triệu gia, Bách gia”.

“Mọi người, thật sự là không cần nói quá về ta như thế, ta cũng chỉ có chút nhỉn hơn số đông một tí, trời đất bao la này người tài giỏi hơn ta có rất nhiều, chỉ là tầm mắt của chúng ta vẫn còn nhỏ bé, chưa nhìn thấy được hết”-Nghe được đám cổ sư Phương gia ra sức tân bốc, nịn nọt, người tên Thanh Phong này vẫn sắc mặt trầm tư điềm tĩnh, đối đáp lại một đôi câu.

Trời lúc này đã tối, đám cổ sư Phương gia sau một ngày đi săn cũng đã dừng lại, trên đường trở về bản doanh của gia tộc.

Trên đường đi về, có vài tên cổ sư nhị chuyển đi sau nhìn về bóng dáng của người tên Thanh Phong, được một đoạn liền qua lại lên tiếng nói nhỏ đàm tiếu:

“Này, theo các ngươi Thanh Phong đại nhân với tiểu thú vương năm đó cùng đặt lên bàn cân thì sẽ như thế nào?”.

“ Hừ! ngươi so sánh như vậy không cảm thấy mình ngu ngốc hay sao, nhìn lại xem tiểu thú vương năm xưa bây giờ là ai, hắn chính Luyện Thiên Ma Tôn đương thời vô địch thiên hạ đấy ”.

“Đúng vậy, ta nghe đồn năm xưa hắn chưa quá hai mươi mà đã có được tu vi tam chuyển đỉnh phong, chiến thắng cường giả tứ chuyển trứ danh Cự Khai Bi trên đấu trường Thương gia đấy, sau đó hắn còn dùng xác phàm nhân luyện ra tiên cổ, hình ảnh chiến đấu khi xưa vẫn còn ghi lại, thành tích như vậy thử hỏi cổ kim mấy ai có thể đạt được”.

Vị cổ sư nhị chuyển đặt ra chủ đề liên tục bị đồng bạn phản bác đâm ra có chút xấu hổ, vẫn chưa dừng lại tiếp tục nói:

“ Ta nói cũng không phải là không có căn cứ, mấy người các ngươi thử suy nghĩ một chút, nhìn Thanh Phong đại nhân xem, ngài ấy tuổi tác cũng không quá hai lăm, tu vi chiến lực cũng có thể đứng chung hàng với tứ chuyển, tố chất và thần thái so với ma đầu Phương Nguyên năm xưa một mười một chín, rất có thể sau này ngài ấy còn có thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng, đạt đến thất chuyển, bát chuyển cũng không chừng”.

Lời nói của vị cổ sư nhị chuyển này vừa ra, đồng bọn cũng vô thức đánh giá lại, đồng loạt hướng ánh mắt về thân hình người tên Thanh Phong nọ.

“Phương Thanh Thanh ngươi nói cũng quá khoa…”- một thanh niên lời còn chưa nói hết, liền bị âm thanh của gia lão chiến đường chen vào:

“ Tất cả dừng lại, kia là gì thế, sao lại có một rãnh sâu xuất hiện. Không ổn! hướng nứt hình như là dọc theo gia viên của chúng ta, còn có cả vết tích của đàn thú, quy mô xem chừng không nhỏ”

Một cổ sư nhị chuyển lớn tuổi trong nhóm có chút kinh nghiệm, đoán được đây là địa mạch rung chuyển hình thành cống ngầm, liền thúc dục mọi người mau mau trở về báo cáo tình hình cho gia tộc.

Vừa về đến lãnh thổ Phương gia, nhóm cổ sư liền nghe được âm thanh quần chiến, cống ngầm xuất hiện mang theo một đàn ngàn vạn con hắc kim xà đang đổ bộ về phía Phương gia. Toàn bộ cổ sư trong tộc cùng với tộc trưởng đang cật lực cũng cổ thành lũy nhưng coi bộ là không trụ được bao lâu.

“Thật tốt quá, hai vị gia lão đã trở về, chúng ta còn có cơ hội”.

Rất nhiều tộc nhân nhìn thấy được viện binh tâm trạng liền có chút khởi sắc, nhưng những gia lão có thâm niên và tộc trưởng Phương gia sự bất an cũng không giảm mà còn tăng bắt đầu tuyệt vọng, quy mô của đàn rắn quá lớn, bây giờ đã xuất hiện hơn bảy mươi con hắc kim xà thiên thú vương, sáu con vạn thú vương, thêm một thời gian nữa e rằng ngay cả thú hoàng cũng có, thậm chí không phải một mà là ba bốn con.

“Tộc trưởng, ông trời không có mắt, Phương gia trại của chúng ta hôm nay e là sẽ bị tuyệt diệt toàn tộc, mới đó đã có gần hai ngàn tộc nhân bỏ mạng, chúng ta bây giờ phải từ bỏ tất cả, tập hợp những tinh anh trong tộc mở ra một đường máu đào vong, chỉ cần qua được kiếp này tương lai vẫn sẽ còn cơ hội trấn hưng”.

Thời thế ép buộc, không còn cách nào khác, đang lúc tộc trưởng Phương gia cùng một nhóm người không ôm hi vọng đang chuẩn bị liều mạng vào cơ hội đào vong thì từ trên trời, hàng hàn cự thạch giáng xuống, đàn rắn bị cự thạch đụng trúng thân hình nát bét như tương, toàn bộ thiên thú vương, vạn thú vương không con nào sống sót. Không có đầu đàn lãnh đạo, đàn rắn nhất thời mất phương hướng, rối loạn trận hình.

Tình huống đột ngột phát sinh, toàn bộ đám người của Phương gia chưa bao giờ nhìn thấy hiện tượng mưa thiên thạch quy mô khủng khiếp như này ai nấy trong lòng đều chấn kinh, kì lạ là vô vàn cự thạch từ trên trời rơi xuống lại không rơi trúng bọn họ mà như là có người điều khiển, không tạo thành bất kì thương tích cho ai.

“Tộc trưởng đại nhân! trên trời! trên trời…!”

“kia hình như có hai bóng người, tiên nhân! Mọi người! Là tiên nhân, chúng ta được cứu rồi”

Bạn đang đọc Cổ Chân Nhân (viết tiếp) sáng tác bởi yy14766460
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14766460
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.