Nhân vật chính và cái chết
Chương 10: Nhân vật chính.
Hơi thở Trần Triệt càng gấp gáp hơn, đây là tin tương đối sốc với hắn, vì trong nguyên tác, Đạo Thiên chỉ để lại mười đạo mà thôi.
Thật sự quá ngây thơ, ngay khi tiếng động của hai tên áo đen dần khuất đi, họ thật sự vẫn còn ở đó, chỉ là đang che giấu đi khí tức của bản thân.
Hai tên áo đen đều đeo trên mặt một chiếc mặt nạ, nó có tên là "Mặt Nạ Đạo Tặc", cổ trùng tam chuyển. U Minh Diện Linh chính là cổ trùng được biến tấu từ loại cổ phương này.
Một cậu thiếu niên hào hứng hỏi người phía đối phương đang dựa lưng vào cái cây gần đó, miệng còn ngậm cỏ đuôi chó. Những đều này làm nên cho hắn một bộ dáng lãng tử phong trần.
"Đại ca, hắn thật sự sẽ mắc bẫy sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Người được gọi là đại ca tháo chiếc mặt nạ xuống, để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau lưng, đôi mắt sắc sảo như mắt hồ ly. Nhìn qua là một thiếu niên có nhan sắc cực phẩm, dễ thu hút ánh nhìn của người khác giới.
Người này gọi là Hạo Thiên Kiệt, hắn đưa tay lên cầm trầm ngâm nói: "Những kẻ gọi là Thiên Ngoại Chi Ma đều là những kẻ tự phụ, và đầy kiêu ngạo."
"Thật ra truyền thừa Đạo Thiên có tới hai mươi cái lận. Mười cái sau chính là chìa khoá để thành tiên, tấn thăng lục chuyển."
Người còn lại lộ vẻ sững sờ không thôi: "Tại sao lại có nhiều như vậy. Dù tổ chức của chúng ta được thành lập bởi một Thiên Ngoại Chi Ma, cũng không đến nỗi biết rõ ràng đến như vậy, đại ca, người rốt cuộc là ai? Trông người có vẻ rất vui, có gì vui vậy?"
"Bí mật. Ngươi chỉ cần biết mười cái truyền thừa này đều được làm hành trang cho một người là được rồi."
Người này đưa ngón trỏ lên miệng thần thần bí bí nói, còn có chuyện hắn muốn nói, nhưng chỉ có thể nói ở trong lòng, truyền thừa Đạo Thiên được bổ sung thêm mười cái, kỳ thực không chỉ có một tôn giả là Đạo Thiên sáng lập ra, mà nó còn có sự đóng góp của hai người nữa.
Nên thỉnh thoảng sẽ tìm thấy những cổ phương không liên quan khác khác như Hồn đạo, Thực đạo, Trụ đạo, cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Truyền thừa quý giá nhất chính là truyền thừa Luyện đạo, bên trong có những chỉ dẫn quan trọng liên quan đến Luyện đạo. Thu thập được mười cái truyền thừa sau, có thể nhận được một chỉ dẫn đến chỗ truyền thừa thứ hai mốt, bí quyết thành tiên.
Mọi chuyện rất rõ ràng, Thiên Ý cùng Tôn giả đều đang chú ý đến một người, rất có thể những thứ tốt này đều đang được chuẩn bị cho hắn.
Người tên là Hạo Thiên Kiệt này rõ ràng có liên hệ tới Đạo Thiên Ma Tôn, nếu không vì sao hắn lại biết được nhiều bí mật như vậy.
Chấp niệm duy nhất của lão là được trở về nhà, vậy có lý do gì để lão phải phối hợp giết chết những Thiên Ngoại Chi Ma này. Chắc chắn không phải là giết, mà chỉ đơn giản là mở đường cho một người, người đó có khả năng sẽ giúp ông trở về thế giới cũ.
Lý do cùng mục đích của các tồn tại cao cấp đã hiện rõ rồi, vậy không còn bí mật nào để kích thích nữa. Chắc chắn là không, tất cả chỉ là khởi đầu cho những cuộc đụng độ sau này.
Tôn giả rất sâu lắm, ngoài mặt là vậy, còn sau lưng suy nghĩ gì còn không biết. Giả sử Đạo Thiên mong muốn trở về thế giới thực. Vậy liệu có vĩnh sinh trước mặt, lựa chọn của lão chắc chắn sẽ lưỡng lự, một bên là người thân đã chết, trở lại chỉ để ân hận tất cả, còn chọn vĩnh sinh ông sẽ dây dứt cả đời.
Đầu tư chắc chắn phải có lời, nếu chỉ vì ổn định thế giới thì thật sự không đáng.
Truyền thừa dự định sẽ vào tay Thiên Ca, nhưng hắn có bản lĩnh để lấy hay không thì các Tôn giả không có dám chắc được.
Truyền thừa đâu nhất thiết là lấy được sẽ là người chiến thắng đâu. Lòng người rất khó đoán, bây giờ thấy vậy, chưa chắc sau này còn thấy vậy nữa được không.
"Cổ giới rất sâu, cái thấy bây giờ có thể không phải là sự thật."
Trần Triệt nở nụ cười như một kẻ chiến thắng, ánh mắt hướng lên trời như muốn nói, ta chiến thắng số mệnh của mình, Thiên Ý ngươi làm gì được ta.
Mái tóc dài khẽ lay động theo gió, hắn nhắm mắt lại cố cảm nhận lấy đạo ngân thuộc về mình. Rất lâu sau, hắn vẫn không cảm nhận được gì: "Ta thật sự không có đạo ngân gì sao?" Ngay khi hắn có ý định mở mắt ra buông xuôi tất cả, một luồng gió khẽ thoáng qua, trong mắt hắn hiện lên mấy tia màu đỏ, chúng nhanh chóng trở thành trung tâm giữa một không gian tối đen như mực, và chúng vẫn đang tiếp tục tăng lên. Theo ý thức của hắn, từng sợi đạo ngân nhanh chóng hình thành một con cổ.
Cổ trùng này trông giống một con kiến màu trắng, to bằng cái ly, phía đuôi có mấy viền màu đen, khi sử dụng toàn thân phát sáng hồng quang. Đây là cổ trùng Vận đạo, Truy Tiên Vận, có khả năng dò tìm tiên cơ, thứ tìm được tùy thuộc vào số chuyển, khí vận mà nó có được.
Màu sắc đại biểu cho cơ duyên mà cổ trùng tìm thấy được. Màu xanh lá cây là phổ thông. Màu xanh thì hiếm hơn một chút. Màu tím thường là vật hiếm có khó tìm. Màu cam là vật phẩm phong phú, có thể là một truyền thừa giá trị. Màu đỏ chính là vật phẩm ngàn năm khó tìm, một khi xuất thế vạn vật điên đảo.
Phía đuôi có đầy đủ năm viền đen, đại biểu là cổ trùng đã nạp đầy đủ khí vận.
Trần Triệt thầm cảm thấy sợ hãi, vì thứ hắn sở hữu lại là đạo ngân Vận đạo, cũng là lưu phái mà Cự Dương Tiên Tôn từng khai sáng.
(Cự Dương Tiên Tôn là Tôn giả vó nhiều hậu duệ nhất, cũng là người khai sáng ra Vận đạo.)
"Vận đạo, ta vậy mà sở hữu lưu phái hiếm có như vậy."
Trần Triệt đã sớm vui mừng muốn nhảy cẩn lên, nhưng hắn vẫn còn giữ lại một tia tỉnh táo để kìm nén bản thân.
Hạo Thiên Kiệt đứng từ xa thấy biểu cảm của đối phương, biết hắn đã ngưng luyện được cổ trùng rồi mới quay người bỏ đi.
"Đi thôi!"
"Vâng đại ca!"
Trần Triệt cảm thấy một chút thất vọng, vì muốn sử dụng cổ trùng bắt buộc có chân nguyên, nhưng hắn có phải là cổ sư đâu.
Ngay khi cơn thất vọng đang giục dịch muốn bành trướng lên, cổ trùng trên tay hắn hiện lên một luồng tử quang.
Mắt hắn như được cộng hưởng với cổ trùng, không gian trước mắt dường như đang tối sầm lại, chỉ riêng một nơi vẫn còn đang phát sáng. Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh sáng màu tím đang le loé dưới mặt đất.
Trần Triệt hứng khởi đào đống đất phía dưới, đất đá bị bới xới tung như cún đào đất.
Đến khi hắn đào xong, phía dưới hiện ra hai con Thư Trùng, nguyên thạch, cùng nhiều tờ cổ phương quý giá khác.
Thư Trùng là cổ trùng Tín đạo, công dụng rất thông dụng. Đó là giúp cổ sư đưa những thông tin mình muốn nhớ lâu vào Thư Trùng, sau đó dùng chân nguyên câu thông với tâm chí của bản thân. Rất tiếc Trần Triệt hiện tại chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể đọc được.
Ở đây cổ sư để lại truyền thừa dùng Thư Trùng để lưu trữ một chút tâm huyết của mình với lưu phái Hoả đạo của mình.
Bên cạnh còn mấy tờ giấy, chúng chủ yếu nói về các loại cổ trùng Hoả đạo, các loại cổ phương này chỉ ở mức tương đối, chỉ riêng một tờ là đặc biệt, giống như lông phượng giữa bầy gà.
"Đây là Lam Thiên Hoả , Lam Thiên Diễm, Vĩnh Hồn Hoả, Vĩnh Hồn Vĩnh Hoả, cổ phương đầy đủ từ nhất chuyển đến ngũ chuyển. Lại còn có cổ phương tiên cổ bị khuyết nữa. Đạt đến tam chuyển có thể dùng hồn phách để nuôi dưỡng, uy lực có thể sánh ngang tứ chuyển. Mặc dù là tam chuyển mới có khả năng này, nhưng từ nhất chuyển đến nhị chuyển mơ hồ đã có trạng thái mạnh lên từng chút một, nhưng không đáng kể. Sau khi lên tam chuyển, khả năng này mới phát sinh biến hoá cực lớn."
"Lẽ nào ta chính là nhân vật chính trong truyền thuyết sao?"
Trần Triệt hưng phấn không thôi, vì nghĩ mình chính là nhân vật chính. Lòng người nông cạn, cái gì nghĩ mình có thì sẽ càng khó có.
Thậm chí Thiên Ca cũng không phải nhân vật chính gì, mỗi người là một câu chuyện, chỉ dựa vào góc nhìn, tính cách chính nghĩa của nhân vật, mà nhận định kẻ này là nhân vật chính của cả thế giới, thật sự là quá nông cạn. Mỗi người chỉ đơn giản là một nhân vật chính của đời mình, mà không phải thế giới này.
Lấy Phương Nguyên làm ví dụ, hắn trong một dòng thời gian, hắn thật sự đã chết, mọi người chỉ xem hắn là một nhân vật phản diện đã chết, và tiếp tục theo dõi cuộc hành trình của người mà họ xem là nhân vật chính. Mà không hay Phương Nguyên đã trùng sinh, và hắn đang bắt đầu lại câu chuyện của chính mình.
Có thể là một nhân vật phản diện khác, hắn đã chết vì bị nhân vật chính giết. Sau đó lại có cơ duyên Xuyên không đến một thế giới khác, hắn bắt đầu cuộc sống của mình, và có một cuộc sống viên mãn, để rồi phát hiện ra đối phương không xấu như họ vẫn tưởng.
Tất cả chính là tùy vào góc nhìn của từng người, nông cạn ở đây là họ có cuộc đời của chính họ, mọi thứ đều công bằng, kể cả nhân vật dù xấu xa đến mấy cũng có cơ hội được tỏa sáng trong cuộc đời của bản thân
Truyện chính là một phương thức khác để kể lại câu chuyện của một người. Có thể nhân vật này là nhân vật phụ trong truyện này, nhưng lại là nhân vật chính trong một bộ truyện khác, thậm chí là người xuyên không từ nơi khác đến để làm nhiệm vụ, chỉ là ta vẫn chưa biết, và chưa được kể lại.
Rất có thể câu chuyện của Thiên Ca lại là ở một dòng thời gian khác của cổ giới. Và hắn thật sự đã chết tại dòng thời gian nào đó, và đây chỉ là một số ít dòng thời gian hắn thật sự sống sót. Đâu ai nói những điều có trước đã hoàn toàn chính xác, đôi khi còn có người cố gắng bóp méo thời gian chỉ để hắn chết.
Nhân vật chính chẳng qua là những nhân vật trung tâm trong chính câu chuyện của họ. Ai nói nhân vật chính sẽ không chết, chỉ là có người chưa kể thôi.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |