Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuông Phong Linh

Tiểu thuyết gốc · 2383 chữ

Tiểu Vũ thở gấp, tay run run lau vệt máu trên môi, ánh mắt vẫn không hề dao động.

"Không được… ta chưa thể thua."

Nàng hít sâu, chân nguyên toàn thân bùng nổ, Phong Bạo cổ lần nữa được kích phát, nhưng lần này không phải để tấn công.

Một cơn lốc xoáy cuộn quanh người nàng, nâng cơ thể nàng lên không trung.

"Vân Uyên, yểm trợ ta!"

Vân Uyên cắn răng, một tay ôm lấy vết thương, tay còn lại giơ lên kích phát Lôi Thương cổ.

Xẹt!

Một mũi thương sấm sét hình thành, nhưng lần này hắn không ném ngay.

Hắn dồn lực, để lôi điện ngày càng ngưng tụ, mạnh hơn, nguy hiểm hơn.

Phong Linh Xà gầm lên, chuẩn bị rung chuông lần nữa.

"Không được đâu!"

Tiểu Vũ hành động!

Nàng lướt đi như cơn gió, vòng ra sau lưng con rắn, đoạt lấy cơ hội cuối cùng.

Một cú chém sắc bén—

Xoẹt!

Sợi tơ mỏng manh kết nối Chuông Phong Linh và đuôi rắn bị cắt đứt!

Đinh—!

Âm thanh ngân vang bỗng chốc im bặt.

Đôi mắt Phong Linh Xà mở to, như không thể tin được.

Cùng lúc đó, Vân Uyên hét lớn:

"Chết đi!"

Lôi Thương phóng ra!

Một tia chớp xé tan không gian, đâm thẳng vào đầu con rắn.

ẦM!!!

Cả một vùng đất rung chuyển, sấm sét bùng nổ dữ dội.

Khi ánh sáng lôi điện dần tắt, Phong Linh Xà gục xuống, cơ thể co giật rồi bất động.

Sau trận chiến ác liệt, cuối cùng… bọn họ đã giành được chiến thắng.

Tiểu Vũ thở hổn hển, quỳ xuống nền đất, mồ hôi thấm đẫm trán.

Vân Uyên bước tới, dù vết thương trên vai còn rỉ máu nhưng nụ cười chiến thắng đã hiện trên môi.

"Chúng ta làm được rồi."

Tiểu Vũ mỉm cười yếu ớt, đưa tay nhặt lên Chuông Phong Linh đã rơi xuống đất.

"Phải rồi… giờ nó là của chúng ta."

Tiểu Vũ siết chặt Chuông Phong Linh trong tay, lòng vừa phấn khích vừa lo lắng. Dù nàng đã giành được nó, nhưng vẫn chưa thể luyện hóa ngay lập tức.

Vân Uyên nhận ra sự do dự của nàng, khẽ nói:

“Muội chưa luyện hóa được nó, vậy thì phải càng cẩn thận hơn. Nếu gặp nguy hiểm, đừng miễn cưỡng sử dụng.”

Tiểu Vũ mím môi, gật đầu.

Xa xa, màn sương đen từ Hắc Hồ vẫn lơ lửng như một bóng ma ám ảnh. Những gợn sóng trên mặt hồ dập dềnh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

“Đi thôi, mục tiêu tiếp theo: Huyền Âm cổ.”

Không chần chừ thêm, hai người lập tức rời khỏi Quỷ Phong Đài, tiến về phía Hắc Hồ, nơi một cơn ác mộng mới đang chờ đón họ.

Sương đen lởn vởn, hơi lạnh âm u lan tràn khắp không gian. Mặt đất lởm chởm những bộ xương trắng hếu, những tán cây quái dị vươn cành như móng vuốt, uốn lượn trong bóng tối. Đây là U Minh Ma Địa, nơi kẻ yếu không có chỗ đứng, nơi mỗi con cổ trùng đều được đánh đổi bằng máu.

Tiếng gào thét, tiếng rống giận dữ vang vọng khắp vùng đất chết. Những nhóm cổ sư lao vào nhau, không chút do dự tung ra sát chiêu.

Bên cạnh một vũng lầy, ba cổ sư tranh đoạt một con Địa Tâm cổ, thân hình nó như con nhện nhưng toàn thân đỏ rực như than hồng.

“Thứ này là của ta!” Một nam cổ sư hét lên, kích phát Phong Trảm cổ, lưỡi dao gió sắc bén xé toạc không khí.

Ầm!

Một nữ cổ sư vận dụng Thủy Mạc cổ, tạo thành một màn sương che chắn, nhưng đúng lúc ấy, một kẻ khác đã lặng lẽ lẻn ra sau nàng!

Phập!

Dao găm đâm xuyên lưng, máu tươi bắn tung tóe.

“Ngươi… dám…”

Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị một cú đấm đánh văng ra xa.

Nam cổ sư cười lạnh, nhưng khi hắn vừa định thu lấy Địa Tâm cổ thì một bàn tay khô quắt từ dưới đất chộp lấy cổ chân hắn.

“Ngươi quên ta rồi sao?”

Một cổ sư tưởng đã chết đột nhiên bật dậy, trên người hắn dày đặc Thi Cốt cổ, thân thể cứng rắn như sắt thép.

Rắc!

Một cú siết, chân gãy nát.

“Aaa!”

Tiếng hét đau đớn vang lên, nhưng chỉ vài giây sau, hắn cũng bị chém ngang cổ, đầu lìa khỏi thân.

Một kẻ khác lập tức lao tới, chộp lấy Địa Tâm cổ, nhưng ngay lúc đó—

Ầm!

Một luồng lửa đen bùng lên, thiêu rụi cả xác chết lẫn con cổ trùng.

"Không ai lấy được thì cùng chết đi!"

Một kẻ phát điên kích phát Tự Bạo cổ, nổ tung thành tro bụi.

Cách đó không xa, một con Âm Ma cổ vừa chui ra khỏi một thi thể còn nóng, vẫy đôi cánh ma quái, định bay đi.

Chỉ trong nháy mắt, năm bóng người lao tới!

Kẻ thì kích phát Xà Ảnh cổ, bóng rắn lao ra quấn lấy đối thủ.

Kẻ thì tung Lôi Đình cổ, sấm sét giáng xuống như chớp giật.

Hai bên lao vào nhau, máu thịt bắn tung tóe, tiếng xương cốt gãy vụn giòn tan.

Khi cuộc chiến kết thúc, chỉ còn một kẻ đứng vững.

Hắn cúi xuống, bàn tay nhuốm máu cầm lấy con Âm Ma cổ.

Xung quanh hắn, xác chết chất thành đống.

Không ai trong U Minh Ma Địa có thể sống mà không nhuốm máu.

Muốn có cổ trùng?

Phải giết.

Máu chảy tràn mặt đất, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Cổ sư xung quanh thở dốc, trên người đầy vết thương, tay vẫn siết chặt cổ trùng trong không khiếu, như thể chỉ cần buông ra, mạng sống của họ cũng sẽ mất theo.

Ngay lúc đó—

Bịch!

Một xác chết rơi xuống, kéo theo bóng dáng một thiếu niên chầm chậm tiến tới.

Thủy Hoa Ngữ xuất hiện.

Hắn bước đi thong thả, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh lửa từ những trận chiến xung quanh. Môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười quỷ dị hiện rõ.

"Vậy thì các ngươi cũng không ngại chia phần cho ta chứ?"

Không ai trả lời.

Nhưng sát khí đột ngột bùng lên.

"Muốn chết?" Một cổ sư hét lên, lập tức tung ra Phong Mãng cổ!

Vút!

Một con mãng xà bằng gió rít gào lao tới!

Thủy Hoa Ngữ không né tránh, lưỡi hái vung lên.

Xoẹt!

Mãng xà bị cắt đôi, tan thành từng cơn gió rối loạn.

“Giết hắn!”

Bốn cổ sư đồng loạt lao lên!

Vút!

Thủy Hoa Ngữ nhún chân, cả người lướt đi như quỷ ảnh.

Bốp!

Hắn đấm thẳng vào cằm một tên cổ sư, khiến hắn bay ngược ra sau.

Một kẻ khác chém tới!

Thủy Hoa Ngữ cúi thấp người, lưỡi hái xoay ngang, lưỡi sắc cắt ngang qua hông đối thủ.

"KHÔNG!"

Phụt!

Máu phun thành vòi, một nửa thân dưới của gã rơi bịch xuống đất.

Hai tên còn lại hoảng sợ nhưng vẫn cắn răng lao lên.

Thủy Hoa Ngữ đá mạnh một xác chết dưới đất, xác bay lên che mắt bọn chúng.

Hắn lập tức bật nhảy lên cao, xoay người một trăm tám mươi độ.

Bốp!

Gót chân hắn đập thẳng vào thái dương một tên, khiến đầu hắn vặn ngược, thân thể ngã rầm xuống không còn động đậy.

Tên cuối cùng run rẩy, muốn bỏ chạy.

Nhưng…

Vút!

Lưỡi hái bay đến như tia chớp, ghim thẳng vào lưng hắn, cắt đôi cơ thể.

Thủy Hoa Ngữ đáp xuống, bàn tay đưa lên lau đi vết máu bắn trên mặt.

Hắn liếc nhìn những cổ sư còn sống đang run rẩy.

“Còn ai muốn giữ phần không?”

Không ai dám trả lời.

Nguyên nhân Thủy Hoa Ngữ có thể áp đảo, bởi vì hắn có đủ cổ trùng phụ trợ hoàn hảo, đặc biệt là cổ Sắc Bén.

Nó chỉ cần một thành chân nguyên là có thể duy trì tận hai phút, trong thời gian này hắn có thể sử dụng nguyên thạch vừa cướp được hồi phục chân nguyên, Huyết Ti cổ cùng Huyết Ấn cổ cũng cùng là một loại cổ trùng giống Sắc Bén cổ.

Đa số cổ sư nhất chuyển ở đây đều không sở hữu nhiều cổ trùng, chứ đừng nói đến một số loại có thể phối hợp nhịp nhàng.

Cổ sư không thể vận dụng thành thạo được sức mạnh của cổ trùng, cũng giống như chẳng nắm được cổ trùng trong tay.

Mà không có cổ trùng, cổ sư chẳng khác người bình thường là mấy.

Thủy Hoa Ngữ là tác giả, mỗi phân cảnh chiến đấu đều được hắn trau truất tỉ mỉ, thậm chí từng thử qua các tư thế để có trải nghiệm tốt nhất.

Với sự trợ giúp của Huyết Ti cổ, thân thể của hắn trở nên vô cùng linh hoạt, có thể thực hiện được vô số động tác chỉ có trong suy nghĩ.

Lại nói, cổ sư nhất chuyển trung giai, cao giai ngoài có chân nguyên chất lượng hơn hắn, thì chẳng khác mấy tên phàm nhân không biết võ là bao.

Với lợi thế này, Thủy Hoa Ngữ gần như không có điểm yếu trong các trận chiến ngắn hạn. Chỉ cần có đủ nguyên thạch, bù đắp được tư chất bậc Bính, hắn có thể duy trì sức mạnh liên tục, khiến kẻ địch không kịp trở tay. Điều này giải thích vì sao dù chỉ là nhất chuyển sơ giai, hắn vẫn có thể áp đảo những cổ sư có cảnh giới cao hơn.

Muốn đối phó với hắn? Chỉ có thể dứt điểm ngay lập tức, nếu không, càng kéo dài, càng rơi vào tuyệt lộ.

Thủy Hoa Ngữ thu hoạch được rất nhiều cổ trùng, hắn quay trở lại Huyết Nguyệt Cốc vì nghe nói bên trong còn có một cổ trùng mà bản thân còn chưa lấy.

U Minh Ma Địa không còn như xưa, nhưng khí tức, những thứ U Minh Ma Quân để lại cũng đủ để nuôi ra mấy con cổ nhị chuyển, nhiều nhất là nhất chuyển.

Thủy Hoa Ngữ khẽ cười, trên tay hắn là một trái tim bằng máu, nó đang nhỏ giọt từng chút một. Dưới chân là xác của một tên cổ sư, nhìn kỹ sẽ thấy lưỡi hái trên tay của hắn đã sắc bén hơn trước.

Huyết Nguyệt Cốc.

Thủy Hoa Ngữ thu hoạch được rất nhiều cổ trùng, hắn quay trở lại Huyết Nguyệt Cốc vì nghe nói bên trong còn có một cổ trùng mà bản thân còn chưa lấy.

U Minh Ma Địa không còn như xưa, nhưng khí tức, những thứ U Minh Ma Quân để lại cũng đủ để nuôi ra mấy con cổ nhị chuyển, nhiều nhất là nhất chuyển.

Thủy Hoa Ngữ khẽ cười, trên tay hắn là một trái tim bằng máu, nó đang nhỏ giọt từng chút một. Dưới chân là xác của một tên cổ sư, nhìn kỹ sẽ thấy lưỡi hái trên tay của hắn đã sắc bén hơn trước.

"Thật không ngờ có kẻ tự dâng Huyết Tâm cổ đến tay ta."

Quỷ Phong Đài.

Sau trận đại chiến với Phong Linh Xà, thần sắc mệt mỏi khó giấu. Vân Uyên cùng Tiểu Vũ đã tìm thấy một hang động gần đó, cửa hang hẹp, chỉ đủ cho một người ẩn nấp, vừa vặn có thể che giấu thân hình.

Hắn với Tiểu Vũ sở dĩ chỉ là nhất chuyển đỉnh phong, chưa trùng kích nhị chuyển cũng vì bản thân họ vừa đột phá không lâu, cần thời gian ổn định. Trên đường đi gặp không ít thú dữ, không có nơi ẩn náu để đột phá, hiện tại đã tìm được chỗ an toàn, bọn họ liền quyết định đột phá nhị chuyển.

Vân Uyên nhắm mắt lại, tập trung vào không khiếu, cổ trùng chìm trong mệt mỏi, hắn lấy ra một con cổ hình cái đèn, xung quanh có hoa văn thực vật.

Lấy ra từng con cổ một, cho chúng ăn lá cây từ trong cái đèn.

"Âm Lôi thảo chỉ còn duy trì được nửa tháng nữa, chúng ta phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ."

"Đây là số nguyên thạch ta và ngươi tích góp được, ngươi bắt đầu trùng kích nhị chuyển, nhanh chóng nắm bắt được cách sử dụng Chuông Phong Linh, còn ta sẽ tới Hắc Hồ."

Vân Uyên ra lệnh cho Tiểu Vũ bế quan, còn bản thân sẽ đến Hắc Hồ tranh đoạt cổ trùng.

Giọng điệu của Tiểu Vũ đầy lo lắng.

"Được, ta sẽ nghe lời ngươi. Nhưng ngươi nhớ cẩn thận nha."

Vân Uyên chỉ khẽ gật đầu.

"Ta sẽ cẩn thận."

Hắc Hồ.

Vân Uyên từ từ đi đến.

Gió gào rít, kéo theo hơi nước lạnh lẽo bao phủ mặt hồ. Hắc Hồ tối đen như vực sâu không đáy, bầu trời u ám, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt phản chiếu trên mặt nước động nhẹ.

Xác cá khổng lồ trôi nổi giữa hồ, miệng há rộng để lộ hàm răng sắc nhọn. Máu loang ra thành từng vệt đen ngòm trên mặt nước, dần dần bị màn đêm nuốt chửng.

Giữa bầu trời, một cây sáo bạc lơ lửng, tỏa ra từng gợn sóng âm vô hình.

Huyền Âm cổ.

Ánh sáng xanh nhàn nhạt từ cổ trùng phản chiếu trên những khuôn mặt căng thẳng.

Vân Uyên đứng trên bờ, ánh mắt sắc lạnh, theo dõi trận chiến đang diễn ra.

Tiêu Phàm bốc cháy như một ngọn lửa sống. Linh Yên đứng phía sau, tay khẽ lướt trên dây đàn, đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết.

Đối diện bọn họ, Thủy Hoa Ngữ.

Hắn đứng đó, đôi mắt sâu thẳm, lạnh nhạt nhìn hai người như đang thưởng thức một màn kịch nhạt nhẽo.

Từng cử động, từng hơi thở của hắn đều mang theo một nhịp điệu nguy hiểm.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.