Một diễn viên.
Huyết Nguyệt Cốc.
Huyết Nguyệt Cốc trải dài trong bóng tối đỏ thẫm, mặt đất lởm chởm, khô cằn với những vết nứt ngoằn ngoèo như mạch máu. Giữa cốc, vô số cổ trùng bò trườn, có loài ẩn dưới lớp đất, có loài bám vào những tảng đá đỏ sẫm, phát ra ánh sáng yếu ớt như ma trơi.
Xa xa, một mỏm đá cao vươn lên giữa màn sương mù đỏ, bề mặt xù xì, đầy những vết xước như từng trải qua những trận chiến ác liệt. Gió rít qua khe núi, mang theo âm thanh quái dị. Từ trên mỏm đá nhìn xuống, khe cốc như vực sâu vô tận, ẩn giấu nguy hiểm rình rập.
Thủy Hoa Ngữ nhìn một loạt xung quanh, hắn nhìn thấy vô số cổ trùng bò qua lại.
Trong số đó lọt vào mắt hắn là một con rắn màu đỏ, hắn khẽ thì thầm.
“Huyết Ấn cổ.”
Một con trùng nhỏ giống rắn con, thân đỏ sẫm như huyết ngọc, vảy mịn như tơ, trên lưng có hoa văn mờ như ấn ký cổ xưa. Khi bò, nó để lại dấu ấn huyết sắc thoáng qua rồi biến mất.
Rất nhanh, con cổ này cũng rơi vào tay của Thủy Hoa Ngữ, bị hắn luyện hoá, đưa vào không khiếu.
Bóng đêm bao trùm, sương mù giăng khắp Huyết Nguyệt Cốc. Thủy Hoa Ngữ đứng bất động, tay siết chặt lưỡi hái màu đen. Đối diện hắn là một nam cổ sư, nhất chuyển trung giai, ánh mắt lạnh lẽo.
"Biết điều thì giao ra Huyết Ấn cổ, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái."
Thủy Hoa Ngữ chỉ khẽ cười nhạt, không đáp.
“Hừ, cứng đầu!"
Tên cổ sư không chờ đợi, cổ trùng lóe sáng trong không khiếu, chân nguyên trào dâng.
“Thủy Lưu cổ!”
Ầm!
Từ lòng bàn tay hắn, một dòng nước dữ dội phóng ra, cuộn thành một con rắn lao thẳng về phía Thủy Hoa Ngữ.
Thủy Hoa Ngữ nhanh chóng lách người, nhưng chưa kịp đứng vững, dòng nước đã xoay chuyển, quấn lấy chân hắn!
"Chết đi!"
Tên cổ sư lao đến, tung một cú đá vào ngực Thủy Hoa Ngữ.
Bịch!
Thủy Hoa Ngữ bị đá văng ra sau, lăn trên mặt đất. Máu chảy ra khóe miệng, hắn nghiến răng, chân nguyên trong không khiếu chỉ còn bốn thành, không thể lãng phí tùy tiện.
Tên cổ sư lại vọt đến, tung quyền.
Thủy Hoa Ngữ không có thời gian suy nghĩ, lập tức kích phát Huyết Ti cổ!
Chân nguyên tiêu hao một thành.
Thân thể hắn như được nối liền thành một thể, động tác trơn tru hơn gấp bội!
Bốp!
Hắn nghiêng đầu tránh cú đấm, đồng thời quét chân ngang, đá thẳng vào sườn đối thủ.
Tên cổ sư hơi loạng choạng, nhưng vẫn chưa bị thương. Hắn cười nhạt, lập tức phản kích.
"Cổ Sắc Bén!"
Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, móng tay hắn biến thành những lưỡi dao sắc bén, chém ngang ngực Thủy Hoa Ngữ!
Phập!
Một vết cắt dài rạch qua vai Thủy Hoa Ngữ, máu trào ra. Hắn lùi lại, nhưng đối phương không cho cơ hội, tiếp tục tung đòn.
“Thủy Ảnh cổ!”
Ầm!
Một bóng nước tách ra từ cơ thể hắn, lao tới Thủy Hoa Ngữ từ phía bên cạnh.
Thủy Hoa Ngữ nhíu mày, kích phát Hỏa Liên cổ!
Chân nguyên lại tiêu hao một thành.
Ầm!
Lưỡi hái bùng cháy, hắn xoay người, vung mạnh. Ngọn lửa bùng lên, chém thẳng vào bóng nước!
Bùm!
Bóng nước vỡ tan, nhưng trong khoảnh khắc đó, đối thủ đã lao tới, một cú đấm thẳng vào bụng hắn!
Phụt!
Thủy Hoa Ngữ hộc máu, lảo đảo lùi lại, chân nguyên chỉ còn hai thành.
Tên cổ sư cười khẩy.
“Ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Thủy Hoa Ngữ lau máu trên môi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
"Huyết Ấn cổ!"
Chân nguyên tiêu hao một thành.
Bàn tay hắn hiện lên một dấu ấn hình rắn đỏ rực. Ngay lập tức, sức mạnh bùng lên!
Hắn biến mất khỏi tầm mắt đối phương!
Bốp!
Một cú đấm cực nhanh giáng vào cằm tên cổ sư.
Rắc!
Hắn bị đánh bật ra sau, còn chưa kịp phản ứng, Thủy Hoa Ngữ đã lao theo, lưỡi hái vung xuống.
Xoẹt!
Lưỡi hái lướt qua, mang theo ngọn lửa đỏ rực, chém đứt một cánh tay!
“AAAA!”
Tên cổ sư gào thét, lùi lại trong hoảng loạn.
Thủy Hoa Ngữ không cho hắn cơ hội phản kích.
“Chết đi.”
Lưỡi hái bổ xuống.
Phụt!
Máu tươi văng tung tóe, đầu của tên cổ sư rơi xuống đất, lăn lông lốc.
Thủy Hoa Ngữ thở dốc, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
“Cảm giác lần đầu giết người này, thật là phấn khích.”
Thủy Hoa Ngữ cười lên nụ cười quỷ dị, tay nắm chặt cây lưỡi hái trên tay, toàn thân có chút run rẩy, nhưng không đáng kể.
Hắn cúi xuống, đưa tay vào không khiếu đối phương, lấy hết cổ trùng bên trong.
“Ta có ưu thế hơn hẳn những cổ sư khác, bọn họ sở hữu cổ trùng thì vẫn cần thời gian luyện hoá, còn ta thì có thể trực tiếp sử dụng.”
Thủy Hoa Ngữ bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
“Cổ Mực Đen, có lẽ hắn vừa mới từ Hắc Hồ đi ra. Cổ Sắc Bén, Thủy Lưu cổ, Thính cổ, Tạo Mễ cổ, Phong Mật cổ.”
“Ta phải thu được một đống cổ trùng tại Huyết Nguyệt Cốc trước, sau đó mới tới Hắc Hồ.”
“Vừa hay ta đang sở hữu Bút Lông cổ, nên cũng có một chút hứng thú với nơi đó.”
Sương mù dày đặc bao phủ Quỷ Phong Đài, từng cơn gió rít gào qua những tảng đá sắc nhọn, cuốn theo khí tức lạnh lẽo đến tê dại. Vân Uyên và Tiểu Vũ chậm rãi tiến lên bậc đá, ánh mắt cảnh giác quét quanh.
"Chuông Phong Linh… nhất định ở đây," Vân Uyên trầm giọng nói, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm.
Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, tay chạm nhẹ vào cằm, vẻ mặt suy tư. "Huynh chắc chứ? Tại sao suốt bao năm không ai lấy được nó?"
"Không dễ đâu," Vân Uyên thấp giọng. "Cùng sinh ra trong U Minh Ma Địa, ngoài Chuông Phong Linh còn có Huyết Tâm cổ ở Huyết Nguyệt Cốc, Huyền Âm cổ tại Hắc Hồ và Hỏa Ngọc cổ ở Liệt Hỏa Đàm. Mỗi con cổ này đều có linh thú trấn giữ, không đơn giản mà đoạt được."
Tiểu Vũ hít sâu, gật đầu. "Vậy thứ canh giữ Chuông Phong Linh chính là—"
Lời nàng chưa dứt, một cơn gió sắc lạnh quét tới như lưỡi đao, cắt ngang lớp sương mù. Bụi đá bốc lên mịt mù, một tiếng ngân vang khẽ khàng vang vọng khắp không gian.
Đinh đang…
Cả hai lập tức giật mình, lùi lại theo phản xạ. Từ trong làn sương, một đôi mắt xanh biếc sáng rực hiện lên, lạnh lùng như ánh đao.
Một bóng hình khổng lồ trườn ra, vảy xanh lục phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Cả thân dài hơn bảy trượng, đầu mang hai sừng nhỏ như sừng rồng, bụng lượn quanh những vân gió bạc. Và trên đuôi, Chuông Phong Linh khẽ rung động, mỗi lần lay động là một cơn gió mạnh nổi lên, tạo ra âm hưởng kỳ dị.
Phong Linh Xà!
Vân Uyên căng thẳng, tay siết chặt. "Nó đến rồi!"
Phong Linh Xà không chần chừ, há miệng phun ra một cơn gió xoáy, lưỡi gió sắc bén lao tới như hàng vạn mũi dao nhỏ.
"Tránh ra!"
Vân Uyên quát lớn, cơ thể phản ứng trong tích tắc, Lôi Ảnh cổ bùng phát. Một tia chớp lóe lên, hắn thoắt cái đã xuất hiện cách đó mười trượng. Tiểu Vũ cũng nhanh nhẹn lướt đi, gió cuốn theo tà áo dài, nàng sử dụng Thính Phong Ngâm, nắm bắt quỹ đạo gió để né tránh.
Ầm!
Nơi họ vừa đứng bị cơn gió xé nát, đá vụn bay tung tóe.
Tiểu Vũ ánh mắt sắc bén, hai tay vung lên. "Không thể né mãi! Phong Bạo cổ!"
Một luồng khí xoáy dữ dội hình thành trước mặt nàng, bùng nổ thành một cơn lốc mạnh mẽ lao thẳng về phía Phong Linh Xà.
Nhưng con rắn khổng lồ chẳng những không né tránh, mà còn vẫy đuôi, Chuông Phong Linh vang lên một tiếng chấn động.
Đinh đang!
Ngay lập tức, cơn lốc bị xé tan thành từng mảnh, gió xoáy tán loạn, phản phệ ngược về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hoảng hốt, lập tức tung người lùi lại, nhưng vẫn bị dư ba đánh trúng. Một vết cắt sắc bén rạch qua vai nàng, máu chảy ra thấm đỏ ống tay áo.
"Chết tiệt… Chuông Phong Linh có thể phá giải Phong đạo sao?"
Vân Uyên nghiến răng, biết rằng trận chiến này không đơn giản. Hắn vung tay, Lôi Thương cổ kích phát, một cây thương điện dài ba trượng hình thành, phóng thẳng về phía Phong Linh Xà.
Xẹt!
Cây thương sấm sét rạch ngang không trung, nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm đến thân rắn, Chuông Phong Linh lại rung lên!
Đinh đang!
Một luồng khí vô hình bùng phát, đánh bật cây thương điện ra xa, khiến nó nổ tung giữa trời.
Sắc mặt Vân Uyên trầm xuống. "Nó có thể hóa giải đòn công kích của chúng ta!"
Tiểu Vũ lau máu trên vai, cười nhạt. "Vậy thì phải khiến nó không thể rung chuông nữa!"
Hai người trao đổi ánh mắt, đồng thời lao lên.
Trận chiến mới thực sự bắt đầu!
Vân Uyên và Tiểu Vũ lao tới từ hai hướng khác nhau, quyết không để Phong Linh Xà có cơ hội phản ứng.
"Ta sẽ giữ chân nó, muội tìm cách cắt đứt cái chuông!" Vân Uyên hét lớn, chân đạp mạnh xuống đất, sấm sét bùng nổ quanh người.
Tiểu Vũ không đáp, chỉ gật nhẹ. Nàng cắn môi, tập trung vào mục tiêu – Chuông Phong Linh trên đuôi con rắn.
Ầm!
Vân Uyên kích phát Lôi Giáp cổ, một lớp điện quang bọc lấy cơ thể, giúp hắn có thể cận chiến mà không sợ bị luồng khí sắc bén của Phong Linh Xà cắt qua.
Hắn vung nắm đấm!
BÙM!
Một cú đấm bọc lôi điện giáng thẳng vào thân rắn, khiến vảy xanh lục tóe lửa. Nhưng Phong Linh Xà không hề nao núng, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ tàn nhẫn, đột ngột há miệng lao đến, hàm răng sắc bén chực cắn thẳng vào đầu Vân Uyên.
Vút!
Vân Uyên lách người né tránh trong gang tấc, lôi điện vặn vẹo quanh cơ thể, phản kích bằng một cú đá xoáy, lực đạo mạnh mẽ giáng thẳng vào cằm con rắn.
Rầm!
Phong Linh Xà bị hất lui một đoạn, nhưng ngay lập tức vẫy đuôi, Chuông Phong Linh ngân lên lần nữa.
Đinh đang!
Một cơn bão phong nhận bùng nổ, quét sạch mọi thứ trong phạm vi ba trượng.
Vân Uyên bị thổi bay, va mạnh vào một tảng đá lớn, miệng trào ra tia máu.
"Khụ… chết tiệt, không thể để nó cứ rung chuông mãi thế này…"
Hắn còn chưa kịp đứng lên, Phong Linh Xà đã gầm vang, lao tới như tia chớp.
Soạt!
Một cơn gió mạnh cắt qua, xé rách một bên tay áo của hắn, để lại vết cắt sâu đến tận xương.
Nhưng đúng lúc này—
"Không dễ vậy đâu!"
Một bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua giữa không trung, Tiểu Vũ!
Nàng tận dụng Thính Phong Ngâm, dựa theo rung động không khí để phán đoán chuyển động của con rắn. Cơ thể nàng như cơn gió lướt đi, nhanh nhẹn tiếp cận đuôi rắn.
Xoẹt!
Một lưỡi phong nhận sắc bén cắt ngang không khí, nhắm thẳng vào sợi tơ mỏng kết nối giữa đuôi rắn và Chuông Phong Linh.
Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi dao chạm đến, Phong Linh Xà rống lên giận dữ, đột ngột vặn người.
Bốp!
Cái đuôi khổng lồ quét mạnh, đánh thẳng vào Tiểu Vũ.
Nàng bị đánh văng đi như diều đứt dây, lăn dài trên nền đất, khóe môi bật máu.
"Tiểu Vũ!" Vân Uyên hét lên, gắng gượng đứng dậy.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 18 |