Tác phẩm cũ
“Ý ông là Vạn Ảnh của Tây Môn Yến trong Tây Môn Ám Dược, tên này đúng là chơi dơ, Vạn Ảnh thật sự phù hợp với hắn. Có cái cheat mạnh nhất sever, khi chiến đấu lại ẩn giấu khí tức tu vi, chỉ lộ ra tu vi cao hơn đối phương hai cảnh giới, kỳ thực là vẫn đang dùng toàn lực(cao tận một đại cảnh giới), thực lực đứng hàng top, đấu tay đôi không ngán ai(vô địch cùng cảnh giới). Nhưng lại thích dùng độc, phóng vô số ám khí vô hình, toàn thân đều là độc, máu cũng là độc, da thịt đều là độc, lại còn kháng vạn độc. Thỉnh thoảng lại chơi trò ám sát, chán quá mời kẻ thù một bữa tiệc độc.”
“Đây là nhân vật chính thuộc thể loại vô địch, nhưng ta lại sợ hắn.”
“Ngoài ám sát, anh ấy còn rất vai gãy, gay vãi… à lộn, thích để thân nhân tương tàn và ăn bánh ngọt.”
Có người bổ sung.
“Ta thấy rất hợp với tác giả, thoạt đầu ta thấy ổng cho Tây Môn Yến Thanh Liên Thánh Thể, trở thành con mồi của vô số tu sĩ. Nhưng giờ nghĩ lại đây chính là một trò chơi khăm.”
“Không sai, kẻ nham hiểm như vậy không dùng Vạn Ảnh đúng là đáng tiếc.”
“Ôi, tôi mới đọc chương xxx của Quỷ Đạo Luân Hồi, couple của tôi chết đi một người rồi.”
Có người nghe vậy an ủi.
“Về sau còn gặp lại.”
“Thật vậy sao?”
“Thật, nhưng là để chết thêm lần nữa đó.”
…
Dĩ nhiên có fan cũng có anti fan, phần nhiều những người đọc từ một trăm chương đổ xuống là fan, còn trên trăm chương bỗng hoá anti fan.
“Ôi không, súc sinh đi bằng hai chân kìa.”
“Ta vừa đọc web đen, ổng quả thật đăng truyện trên đó, ngươi biết gì không?”
“Biết gì?”
“Chi tiết đó khiến ta ám ảnh không thôi.”
“Mẹ nam chính…”
“Ý ngươi là cái bộ Tiên Đế Cải Mệnh?”
“Chỉ có bộ này là nhân vật chính còn mẹ, còn lại là mồ côi hết.”
Có người bất chợt đề xuất một món binh khí.
“Ta nghĩ Đế Vận Thiên Mệnh rất hợp với người xuyên không.”
Thủy Hoa Ngữ cũng phải phụt cà phê vào màn hình máy tính, sau đó lại vội lau chùi cẩn thận.
“Ngươi quên đây là thần khí bị cấm xếp hạng rồi hả.”
“Cái thương có thể xuyên thủng thời không, xé nát thời gian, khoáy vận mệnh như khuấy cà phê sữa đấy hả?”
“Riêng gì chứ khống chế được Vận Mệnh đã xem là cực mạnh rồi, đằng này chỉ một ý niệm liền thay đổi số phận của một người.”
“Ông tác giả này cũng thật là… lúc đầu cho nhân vật chính phế ơi là phế, chẳng có tiền sinh hoạt, tu tiên cũng phải cày cuốc, cái gì cũng chẳng có, suýt nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cuối truyện lại buff một cách lố bịch, nhân vật chính có thể sử dụng sức mạnh vô cực, vũ khí không bị cướp đoạt, giống như sợ ai đó viết đồng nhân dìm nhân vật của ổng không vậy.”
…..
“Vạn Ảnh là thanh kiếm thủy tinh, có thể phân thành vạn mảnh, sở dĩ thiết lập như vậy là vì vũ khí chủ đạo của Tây Môn Yến là phi đao tẩm độc, nhưng hắn lại thích dùng tay không đấm đá, so về quyền cước không phải ai trong truyện là đối thủ của hắn.”
“Nhân vật chính vô địch, nhưng người ta xem là xem hắn chơi dơ ra sao, một mình dùng não cân vô số thế lực cùng một lúc. Ngay cả khi đang tìm bảo vật, cũng có thể điều khiển một chuỗi binh lính tấn công nhịp nhàng.”
Thủy Hoa Ngữ cũng xác định được vũ khí mình muốn dùng.
Một vũ khí dài, lưỡi cong sắc bén, hoàn toàn phù hợp với phong cách chiến đấu của hắn.
“Lưỡi hái.”
…
“Đúng vậy, là lưỡi hái.”
“Ta là tác giả viết tiểu thuyết, ngày ngày phải vận động cổ tay, mà món vũ khí phụ thuộc nhiều vào cổ tay cũng chỉ có một cây lưỡi hái mà thôi.”
Thủy Hoa Ngữ vừa rời khỏi hồi ức, hắn đã dùng Hoả Liên cổ chỉnh sửa mấy lần, cuối cùng cũng rèn ra một thứ nhìn trông giống lưỡi hái nhất.
Cây lưỡi hái này thực chất là một phế phẩm, chỉ miễn cưỡng mang hình dáng lưỡi hái. Cán cong vẹo, lưỡi dao xoắn tít, méo mó như bị nung chảy rồi đông cứng lại sai hình. Bề mặt lởm chởm, chỗ dày chỗ mỏng, trông chẳng khác gì một mảnh sắt vụn bị vặn xoắn bởi lực lượng hỗn loạn.
“Mặc dù vẫn rất dị dạng, nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.”
Thủy Hoa Ngữ gật đầu hài lòng, bây giờ hắn đã có một món vũ khí để tự vệ rồi.
“Theo ký ức của nguyên chủ, nơi này sẽ có một số cổ trùng dạng khống chế. Nếu tìm được con cổ có thể cách không khống vật, ta có thể rèn ra một cây lưỡi hái tốt nhất.”
Thủy Hoa Ngữ đi đến vách tường, mu bàn tay đập nhẹ vào, rung động nhỏ bé khẽ làm lay một vài tảng đá, lộ ra một khe nứt nhỏ, bên trong chính là một loại cổ trùng, ngoại hình giống một con tằm nhỏ, toàn thân đỏ thẫm như máu, da trơn bóng, hơi trong suốt, có thể thấy dòng dịch đỏ chảy bên trong.
Vừa nhìn Thủy Hoa Ngữ liền nhận ra, đây là cổ trùng Huyết đạo, giống Hoa Thỉ cổ tạm thời tăng sức mạnh thân thể của cổ sư.
Hắn nhìn con tằm sợ hãi chui lại vào khe nứt nhỏ, nơi mà bàn tay con người không với tới được.
“Vừa hay ta đang thiếu một cổ trùng phụ trợ tấn công, ngươi không thể chạy thoát được.”
Lời vừa dứt, khí tức nhị chuyển cổ ập đến, con cổ run rẩy sợ hãi, không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Thủy Hoa Ngữ cũng thuận lợi thu phục được cổ Huyết Ti cổ.
Hắn khẽ động ý niệm.
“Quả nhiên, cổ trùng này còn có khả năng hồi phục thương thế. Mỗi lần sử dụng máu tươi trong cơ thể sẽ hoá thành sợi tơ máu, liên kết cơ thể, khiến thương thế nhanh chóng khép lại. Nhờ tác dụng của sợi tơ, cơ thể cũng cảm thấy mạnh lên không ý, giống như có vô tận sự sống.”
Lấy được Huyết Ti cổ, Thủy Hoa Ngữ trong lòng tràn đầy tự tin.
“Ta đang đứng ở đâu đây.”
Thủy Hoa Ngữ xoa cằm nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Trong U Minh Ma có năm khu vực lần lượt là.
Hắc U HồGiữa lòng U Minh Ma Địa, Hắc U Hồ tĩnh lặng như một mặt gương tối, nước hồ đen như mực, sâu không thấy đáy. Thỉnh thoảng, từng gợn sóng lan ra, kéo theo hơi lạnh bủa vây khắp không gian. Xung quanh hồ là những bia đá cổ xưa, khắc đầy ký tự bí ẩn, toát lên vẻ âm u quỷ dị.
Quỷ Phong ĐàiMột bệ đá khổng lồ nằm giữa vùng đất trống, bề mặt rạn nứt, hằn sâu những dấu vết thời gian. Từng đợt gió lạnh quấn quanh, mang theo âm thanh rì rầm như tiếng oán linh thì thầm. Người đứng trên đài có thể cảm nhận rõ rệt sát khí dày đặc, tựa như nơi đây từng là chiến trường tàn khốc.
Huyết Nguyệt CốcMột khe núi sâu hun hút, vách đá hai bên đỏ thẫm như thấm đẫm máu tươi. Không có ánh sáng, chỉ có những vệt sáng mờ nhạt từ hắc thạch nhô ra từ vách cốc. Đôi khi, từ trong bóng tối vang lên tiếng động kỳ lạ, như có thứ gì đó đang âm thầm quan sát kẻ xâm nhập.
Xích Hỏa ĐàmMột vùng đất đỏ rực, dung nham chảy len lỏi giữa những tảng đá cháy đen. Không khí nóng hừng hực, khói lưu huỳnh bốc lên dày đặc, che khuất tầm nhìn. Đáy đầm lộ ra những nham thạch sôi sục, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Tử Vong Tiên LộMột con đường đá kéo dài giữa bóng tối, hai bên là vực sâu không đáy, sương mù dày đặc che phủ lối đi. Từng bước chân trên đường đều vọng lại âm vang quái dị, tựa như có thứ gì đó bám theo sau lưng. Cuối đường là một cánh cửa đá, dẫn đến nơi sâu nhất của U Minh Ma Địa.
“Ta hiện tại đang ở Xích Hoả Đàm đi, mà ở đây là có Huyết Ti cổ, chứng tỏ Huyết Nguyệt Cốc cũng không xa nơi này lắm.”
“Ta phải bổ sung thêm một số cổ trùng thuộc dạng cường hoá, việc đi tới Huyết Nguyệt Cốc chính là bắt buộc.”
Cứ vậy Thủy Hoa Ngữ bắt đầu rời khỏi đây.
Phía Tiêu Phàm, hắn đang đi cùng oan gia của mình, Linh Yên.
Sắc mặt của hắn từ lúc vào đây hoàn toàn không tốt một chút nào, sơ hở một tí là muốn cắn người.
“Ngươi nhìn ta kiểu đó làm gì thế?”
“Sao ngươi cứ đi theo ta hoài vậy?”
“Vì ta thích…”
Ầm.
Lời kịp nói hết câu, hai má vẫn còn ửng hồng thì phía phát ra một tiếng động lớn.
Cả hai lập tức chạy tới.
Vừa tới nơi, cả hai đều phải sững sờ. Trước mặt bọn họ là một con rùa, trong miệng nó là một cổ sư.
“U Minh Viêm Quy.”
Mai U Minh Viêm Quy như một tòa núi lửa u ám, bề mặt nứt toác với dung nham rực cháy chảy dọc theo những khe sâu. Mỗi khi nó di chuyển, tro bụi và tia lửa bắn ra tứ phía, thi thoảng còn phun trào cột lửa dữ dội.
Đôi mắt đỏ rực như hai hòn than hừng hực, sâu hun hút như chứa đựng địa hỏa ngàn năm. Ánh nhìn của nó mang theo sức nóng thiêu đốt linh hồn, chỉ cần chạm mắt cũng khiến kẻ yếu bóng vía run rẩy, cảm giác như bị kéo vào vực thẳm dung nham vô tận.
“Chạy thôi.”
Tiêu Phàm cùng Linh Yên lập tức quay đầu bỏ chạy, nào còn dám đứng lại.
Dã thú trong thiên địa chia thành năm cấp bậc: phổ thông, thiên thú vương, bách thú vương, ngàn thú vương, thú hoàng, hoang thú, hoang thú thượng cổ, thái cổ hoang thú.
U Minh Viêm Quy chính là thiên thú vương, nhưng với những cổ sư nhất chuyển mà nói, thì chính là một mối nguy hiểm. Vì trên thân của nó có vô số cổ trùng ký sinh, có sức mạnh phi phàm.
“Ta tưởng mọi thứ trong U Minh Ma Địa đều bị tổ tiên chúng ta dọn sạch rồi, tại sao vẫn còn con dã thú này chứ?”
“Không phải là may mắn sao?”
“May mắn?
Tiêu Phàm hơi nhíu mày, Linh Yên từ từ giải thích.
“Ở đây xuất hiện U Minh Viêm Quy, tức là gần đây là lối vào của Xích Hoả Đàm sao?”
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Không phải ngươi tu Viêm đạo sao?”
Tiêu Phàm có chút ngây người, sau đó lại cười thầm một chút trong lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Linh Yên cảm thấy đỏ rang ở hai mặt, không biết là do nhiệt độ của U Minh Viêm Quy, hay người thiếu niên bên cạnh gây ra.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 31 |