U Minh Ma Địa
Giây sau, hai đạo ánh sáng màu xanh từ trên cao ngang bằng với chiều cao của cánh cửa đá, chiếu thẳng xuống hai người. Bọn họ bị truyền tống vào bí cảnh.
Sau đó có dần nhận ra được bí mật của U Minh Ma Địa.
“Người có thể trở thành ma tu chắc chắn phải là người sở hữu ma tâm.”
“Cánh cửa này này sẽ ghi lại lời nói của cổ sư, rồi đưa ra khảo sát phụ thuộc vào ma tâm của mỗi người.”
“Hai tên này, một bên thì giả dối, một bên thì cương trực quá. Nên bị U Minh Ma Địa phán thành màu xanh, biểu thị không có hoặc rất ít ma tâm.”
“Màu vàng có thể nói là tâm thuật bất chính, nhưng vẫn nằm trong tiêu chuẩn đạo đức. Màu cam biểu thị một người đã có ma tâm. Màu đỏ chính là một kẻ điên, các ngươi nên cẩn thận với kẻ được phát ra ánh sáng này.”
“Ánh sáng chiếu xuống từ độ cao ngang với cửa đá, đây chính là bố trí hoàn hảo để che giấu tung tích của U Minh Ma Địa.”
Người vừa nói là một người đàn ông trung niên, tất cả đều không khỏi liếc mắt nhìn.
"Sao ông biết được vậy?"
Có người thắc mắc với người đàn ông trung niên, ông ta chỉ mỉm cười nhẹ.
Kỳ thực đây không phải lần đầu ông ta xuất hiện tại U Minh Ma Địa.
“Ai cũng có bí mật của riêng mình, cũng chính bí mật này mới làm nên con người thần bí của ta. Ha ha.”
U Minh Ma Địa, con đường này chỉ dành cho những người không ngại tin tưởng, không ngại tiến lên, dù sao cũng là truyền thừa ma đạo.
Chỉ người điên mới công nhận nơi này chính là truyền thừa. Kỳ thực chẳng có chứng cứ xác thực, mọi chuyện bất quá là tin đồn.
Đúng lúc này, Vân Uyên đứng trước cánh cửa, giọng điệu không lớn không nhỏ nói ra cảm nghĩ của mình.
“Tất cả đều là ma đạo. Mỗi một người đều đem theo một trái tim dơ bẩn, dù đứng trên lá cờ chính đạo thì ma đạo vẫn là ma đạo. Kẻ mạnh chính là kẻ tàn nhẫn.”
Lời vừa dứt một đạo ánh sáng màu cam từ trên cao xuất hiện, chiếu thẳng xuống Vân Uyên, hắn cũng biến mất ngay sau đó.
“Ra vậy, màu sắc càng u ám thì càng tương thích với truyền thừa.”
Nói rồi, nàng chỉ cười nhạt.
“Dù vậy ta chỉ nói ra tiếng lòng của mình.”
Ánh mắt của nàng loé lên vẻ quyết tâm.
“Vân Uyên ca ca chính là tất cả của ta, nếu huynh ấy chết đi, ta cũng phải kéo những người liên quan tới huynh ấy chết cùng, kể cả ta!”
Ánh sáng màu cam chiếu xuống, nàng biến mất ngay trước mặt mọi người.
Thủy Hoa Ngữ xuất hiện trước cảnh cửa, hắn không như những người khác, chỉ đứng tại một khoảng cách nhất định không dám chạm vào.
“Ma tâm chính là tùy theo tâm ta. Nếu chuyện ta muốn làm bị gọi là ma thì ta chính là ma. Nếu ai cản bước ta đi, ta cũng sẽ giết chết kẻ đó. Nếu con đường ta đi khó quá, ta sẽ trải dài con đường này bằng xác chết.”
Giọng điệu của Thủy Hoa Ngữ cực kỳ điên cuồng, ánh mắt của hắn loé lên sự khát máu vô tận.
Ánh sáng màu đỏ xuất hiện, sát khí bàng bạc giải phóng, mọi người xung quanh vô thức sợ hãi.
Tiêu Phàm lẩm bẩm.
“Đây có còn là Diệp Tà Vũ mà ta biết không?”
“Không phải, rõ ràng là một người khác.”
Linh Yên cùng Tiêu Phàm vô thức nuốt nước bọt.
"Là màu đỏ, tên này rõ ràng chỉ là một kẻ hèn mọn, làm sao có ma tính lớn như vậy."
"Vậy ta về nha."
"Tất cả đừng sợ hãi, hắn ta chỉ là một nhất chuyển sơ giai, không có cái gì để sợ hết."
"Càng hỗn hồ đây có thể là trò đùa của tên cổ sư ma đạo đó."
Tất cả thức loé lên sự ghen tị, giống như tại sao bản thân lại không phải là trung tâm vòng xoáy của sự chú ý.
"Tất cả không nghe ta thì chỉ có thể chịu thiệt thôi."
Người trung niên bí cũng âm thầm rời đi, có nhiều người cũng không để ý tới lời khuyên của hắn mà tự nhiên đi vào.
Sát khí tiêu tán, Thủy Hoa Ngữ cũng không còn đó nữa.
Thủy Hoa Ngữ dần dần mở mắt, hắn chỉ cảm thấy một chút chóng mặt.
Chớp mắt, hắn đã xuất hiện giữa U Minh Ma Địa. Không khí lạnh lẽo ùa đến, sương mù đen kịt bao trùm tầm nhìn. Dưới chân là mặt đất khô cằn, nứt nẻ, xung quanh cây cối vặn vẹo như những bàn tay quỷ. Xa xa, hồ dung nham đỏ rực sôi sục, phản chiếu ánh sáng ma quái lên vách đá lạnh lẽo.
Trong U Minh Ma Địa, cổ trùng ẩn nấp ở nhiều nơi hiểm yếu. Chúng có thể nằm sâu dưới hồ dung nham sôi sục, trú ẩn trong những vũng nước đen đầy oán khí, bám chặt vào vách đá cao hoặc ẩn mình trong thân cây khô cằn. Một số bị phong ấn trong những bia đá quanh Hắc U Hồ, chờ kẻ đủ gan dạ phá giải. Có loài lại chôn vùi dưới lòng đất, chỉ xuất hiện khi cảm nhận khí tức sinh mệnh.
“Thật sự không ngờ truyền kỳ có tồn tại, dù hầu hết cơ duyên bị lấy đi rồi, nhưng bên trong vẫn còn một số cổ trùng nhất nhị chuyển không ngừng được sinh ra.”
“Hơn hết, ta nghe nói U Minh Ma Quân sở hữu một cổ trùng gọi là Ma Ấn, nó thông qua huyết khí tạm thời khiến cổ sư có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí trong tự nhiên, ngưng tụ thành chân nguyên.”
“Hi vọng ta có thể tìm thấy cổ phương.”
Trên mặt hồ dung nham sôi sục, một đóa Hỏa Liên đỏ rực trôi nổi trên mặt hồ, từng cánh hoa rực cháy như ngọn lửa bất diệt, tỏa ra nhiệt khí kinh người. Ánh sáng đỏ phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của Thủy Hoa Ngữ, mồ hôi rịn trên trán nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định.
Hắn vung tay, thúc giục Mộc Liên Hoa, từng sợi dây leo xanh biếc vươn ra, cố gắng vớt lấy Hỏa Liên cổ. Nhưng vừa chạm vào dung nham, dây leo lập tức bốc cháy, hóa thành tro bụi. Hắn không nản lòng, tiếp tục ngưng tụ linh lực, điều khiển dây leo vươn tới lần nữa.
Lần thứ hai, lần thứ ba... mỗi lần thất bại, hắn lại điều chỉnh cách vận dụng lực đạo. Dây leo bị thiêu rụi, hắn lại tái tạo. Đôi mắt hắn sáng lên giữa khung cảnh nóng bỏng, từng bước tiến gần hơn đến thành công. Trong biển lửa ngập tràn nguy hiểm, ý chí của hắn vẫn kiên cường như thép.
Dây leo tiếp tục vươn ra, từng sợi đan xen, quấn chặt lấy nhau để giảm bớt tổn hao khi chạm vào dung nham. Thủy Hoa Ngữ vận chuyển chân nguyên đến cực hạn trên trán nổi gân xanh, mồ hôi chảy dọc hai bên má nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như đao.
Hắn không biết bao nhiêu lần chỉ còn lại một thành, mỗi lần khôi phục hai thành chân nguyên là đợi một canh giờ.
Xoẹt! Một sợi dây leo vừa chạm vào hồ dung nham liền bốc cháy, nhưng những sợi phía sau vẫn kiên trì tiến lên. Hắn không ngừng điều chỉnh, dùng chân nguyên tạo thành một lớp bảo hộ mỏng quanh dây leo, giảm bớt nhiệt độ thiêu đốt.
Sau nhiều lần thử nghiệm, một sợi dây cuối cùng cũng chạm được vào Hỏa Liên cổ. Thủy Hoa Ngữ nghiến răng, cẩn thận kéo nhẹ, nhưng đóa hoa như có linh tính, khẽ rung lên, tỏa ra ngọn lửa dữ dội muốn thiêu rụi tất cả.
Ầm! Một tiếng nổ vang lên, lửa bùng lên mãnh liệt. Dây leo gần như không chịu nổi, bắt đầu cháy xém. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Thủy Hoa Ngữ lóe lên tia quyết liệt.
"Không thể bỏ cuộc!"
Hắn vung tay, thúc giục Mộc Liên Hoa bùng nở, vô số dây leo xanh biếc vươn ra như mạng lưới chằng chịt, đồng loạt siết chặt lấy Hỏa Liên cổ! Lửa cháy rừng rực, nhưng lần này, dây leo không đứt ngay lập tức.
Thủy Hoa Ngữ gầm nhẹ, dồn toàn bộ sức lực vào cú kéo cuối cùng—Hỏa Liên cổ rung mạnh, rồi bị nhấc bổng khỏi hồ dung nham, lửa xung quanh dần tắt đi.
Hắn thở hổn hển, nhìn đóa hoa đỏ rực nằm trên tay, khóe môi khẽ nhếch lên. Cuối cùng cũng thành công!
Sau đó, Thủy Hoa Ngữ vận dụng khí tức của nhị chuyển cổ, trấn áp ý chí của Hoả Liên cổ, ý chí cổ trùng tỏ ra yếu ớt, giọt chân nguyên cứ thế rót vào cổ trùng.
Ngọn lửa hừng hực bùng lên trong tay hắn, Hỏa Liên cổ dần thuần phục.
Hắn đã luyện hoá thành công!
---
Không chần chừ thêm, Thủy Hoa Ngữ lấy ra một đống quặng sắt đen, loại tài liệu cứng cáp và bền bỉ bậc nhất.
Một canh giờ sau, chân nguyên khôi phục được hai thành, hắn sử dụng Mộc Liên Hoa tạo thành một khuôn đúc bằng dây leo.
Hắn giơ tay, Hỏa Liên cổ lập tức bùng cháy. Ngọn lửa đỏ rực bao phủ quặng sắt, nhiệt độ cực cao khiến chúng nhanh chóng nóng chảy, từng tia kim loại lỏng chảy xuống.
Sau một hồi đun nóng, làm nguội bằng đất, một đống quặng sắt dần thành một thể, nhưng mười ngón tay của Thủy Hoa Ngữ chảy ra máu, chày trụa đến đáng thương.
“Hết cách rồi, đồ vật bằng dây leo dễ dàng bị kim loại nóng đốt chảy. Nhưng thành dạng này thì cũng không tệ.”
Thủy Hoa Ngữ mỉm cười nhìn cây gậy sắt bẹo hình bẹo dạng, cho to chỗ nhỏ, hoàn toàn không đều nhau.
“Ta muốn rèn ra vũ khí gì sao?”
Câu hỏi này làm hắn nhớ đến bản thân còn chưa bị vu oan, chính mình cùng fan nói chuyện rất vui vẻ trong mỗi buổi live stream.
Thủy Hoa Ngữ đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, phần màn có màu đen phản chiếu một khuôn mặt trông còn rất trẻ, tầm hai hai mươi hai mốt.
Hắn vô tình nhận phải một câu hỏi.
“Nếu có một ngày được xuyên không, ông sẽ chọn cho mình món vũ khí nào?”
“Vũ khí nào ư?”
Thủy Hoa Ngữ đang còn bối rối, thì vô số dòng bình luận hiện lên màn hình.
“Ta nghĩ tác giả sẽ chọn Vạn Ảnh.”
“Này là nghiêm túc hay phá game vậy, ông cũng biết đây là một trong tam đại thần khí mà.”
“Sao nó được gọi là thần khí vậy?”
“Vì nó dơ, thử nghĩ một ném xuống đất, nó hoá thành vô số mảnh kính nhỉ bằng hạt cát, ẩn mình trong không khí, theo chỉ thị của hắn phóng tới đối phương. Lại nói, mỗi mảnh đều rất sắc bén, lại có tàn hình được chất lỏng, mỗi đòn còn là chỗ hiểm nữa.”
“Đã mạnh còn dồn toàn lực, lại sợ bản thân không thắng được nữa chứ.”
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 20 |