Thiên Ca qua chọn cổ.
Tại U Minh Ma Địa, có vô số cổ sư tụ tập ở đây, có tán tu, có ma đạo, có người đến từ đại gia tộc.
Xung quanh đây không thiếu nhiều loại người, ước chừng có hơn hai trăm tên cổ sư, toàn bộ đều là nhất chuyển.
Tất cả đều đang nhìn về một phía, nơi cánh cửa bị thời gian mai mòn chẳng khác gì một tảng đá bình thường.
U Minh Ma Địa bị ngăn cách bởi một cánh cửa đá khổng lồ, gắn liền với vách núi cao sừng sững. Cánh cửa đen sẫm, bề mặt khắc đầy hoa văn kỳ dị, tỏa ra từng luồng hắc khí nhè nhẹ. Mỗi khi có người đến gần, nó như rung lên khe khẽ, phát ra những tiếng rền rĩ mơ hồ tựa như vọng lại từ cõi u linh.
Bên ngoài cánh cửa là một mảnh đất trống hoang vu, mặt đất khô cằn, thỉnh thoảng có vài tảng đá lớn nằm rải rác. Không khí ở đây lạnh lẽo, tựa như bị ảnh hưởng từ U Minh Ma Địa bên trong. Xa hơn một chút là một khu rừng xanh tốt, cây cối rậm rạp, chim chóc thi thoảng cất tiếng hót, tạo thành sự đối lập rõ rệt với sự u ám bên ngoài cánh cửa.
Trước cánh cửa, một thiếu niên mặc y phục màu xanh đứng đối diện một thiếu niên khác, giọng điệu kiêu ngạo mà nói.
“Không ngờ công tử Tiêu gia, Tiêu Phàm lại xuất hiện tại một nơi thị phi như này.”
"Ở đây là truyền thừa ma đạo, ngươi thật sự không nghĩ chính mình sẽ làm vấy bẩn thanh danh chính phái sao?"
Người đứng đối diện hắn là một thiếu niên da trắng, thân mặc y phục màu đỏ đô, khuôn mặt tầm thường, nhưng đặt trong đám người thì cũng rất dễ nhìn.
Giọng điệu không chút kiêng nể.
“Ngươi có thể xuất hiện ở đây, tại sao ta lại không được có mặt ở đây?”
“Ngươi chỉ là một tên tán tu, đã là tán tu thì có tư cách gì nói ta?”
"Truyền thừa ma đạo thì sao? Bị vấy bẩn thanh danh thì sao?"
"Trên đời có vô số đường, ta muốn đi đâu thì đi. Thanh danh chẳng qua là một lớp mặt nạ mà thôi, chỉ cần lòng ta ngây đi đến đâu cũng là lá cờ trắng."
Tiêu Phàm có xuất thân từ một gia tộc cổ tiên, truyền kỳ của hắn tương đối phổ biến, nhiều tán tu cũng vì vậy mà quen biết, đồng thời cũng nảy sinh nhiều sự đố kỵ cùng ghen ghét của người đời.
Ngũ vực có vô số thế lực, trong đó nổi bật nhất là thế lực siêu cấp và thế lực cổ tiên.
Thế lực siêu cấp là thế lực có ít nhất một cổ tiên bát chuyển, còn thế lực cổ tiên là có ít nhất một vị cổ tiên lục chuyển.
Bỗng, một thiếu nữ xuất hiện, thân mặc váy hồng, tay đặt lên vai tên tán tu đó, giọng điệu niềm nở, nhưng cũng đầy sự khinh thường đối với Tiêu Phàm.
“Vân Uyên, ngươi đừng phí công nói chuyện với hắn. Lát vào bí cảnh, ngươi muốn gì chẳng được.”
“Được, Tiểu Vũ.”
Tiêu Phàm hơi cười khẩy.
“Tán tu các ngươi cũng chẳng hơn gì một đám ma đạo, miệng không nói giết người, những lời nói lại đầy mùi tanh của rắn độc.”
Tiêu Phàm thật sự không ưa gì một đám tán tu, hắn được cha hắn dạy từ nhỏ.
“Những kẻ không có gia tộc, không được dạy dỗ hoặc bị gia tộc đuổi đi, trở thành tán tu, kẻ này chắc chắn không phải là loại tốt đẹp gì.”
Giờ nghĩ lại, hắn vẫn tự hào về những điều cha hắn đã dạy.
“Cảm ơn cha.”
Ở đây có khoảng hơn hai trăm người, toàn bộ đều là cổ sư nhất chuyển, cao nhất là nhất chuyển đỉnh phong, trong đó có bốn người, Tiêu Phàm, Tiểu Vũ, Vân Uyên, Linh Yên.
Những người ở đây phần nhiều chẳng có ai tin tưởng vào truyền kỳ U Minh Ma Quân này, nhưng bọn họ thật sự chẳng có gì ngoài tin tưởng cái truyền kỳ buồn cười này thật sự tồn tại.
Tiêu Phàm sắp đột phá nhị chuyển, cha hắn dặn rằng không nên tu luyện quá gấp gáp, phải trải nghiệm hồng trần, nên hắn mới thử tới U Minh Ma Địa.
Thoạt đầu hắn cũng không tin nhiều vào cái truyền kỳ này đâu, nhưng cha hắn toàn nói, tổ tiên của bọn họ đã từng tham gia trừ ma, lâu ngày hắn tin thật.
Từ xa vang lên tiếng cười châm chọc của một thiếu nữ, nàng ta là Linh Yên, thân mặc áo trắng, trên đầu cài một cây trâm cài tóc,một trong bốn người có tu vi cao nhất.
“Tiêu Phàm, cha ngươi chắc cũng giống cha ta từng nói, tổ tiên chúng ta từng tham gia đánh bại U Minh Ma Quân, một cổ tiên bát chuyển. Nhưng ngươi có biết một sự thật nực cười không?”
“Ngươi không thích thân phận của mình, cũng không phải kéo ta xuống nước.”
“Sao ta lại không thích được chứ, tài nguyên tu luyện có đầy, không lo lắng nguyên thạch, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tư chất của ta còn là bậc Giáp, có tiềm năng trở thành cổ tiên.”
Linh Yên mỉm cười đáp lại, sau đó lại giải thích.
“Ý ta là, ta nghe nói một truyền kỳ, mang tên U Hồn Thiên Sát, trong đây ghi chép một đoạn U Hồn Ma Tôn đánh trọng thương một cổ tiên bát chuyển. Cuối trang còn có ba vết ba cào bằng máu, ta thật sự ấn tượng với ấn ký này.”
“Ngươi có ý gì.”
Tiêu Phàm hơi nhíu mày.
Tất cả ở đây đều có tư chất từ bậc Bính trở lên, tiền đồ vô hạn, có người vì gia tộc đuổi đi, có người ra ngoài lịch luyện, hoặc chỉ đơn giản là tán tu.
Tiêu Phàm biết nàng ta.
Linh Yên vốn là con gái gia chủ Linh gia, cũng là một gia tộc cổ tiên. Từ nhỏ hắn đã có hôn ước với cô gái này.
Từ nhỏ luôn kè kè theo hắn, với Tiêu Phàm thì thiếu nữ này rất phiền phức.
“Không thiếu tài nguyên tu luyện, ngươi tới đây có việc gì?”
“Bí mật, không nói cho ngươi biết đâu.”
Thiếu nữ nháy mắt xinh đẹp, khuôn mặt không kém phần nghịch ngợm, thật khiến người ta động lòng.
“Đúng rồi, ngươi chỉ có tư chất bậc Ất, sao cha ngươi lại nói ngươi có tư chất bậc Giáp vậy.”
Tất cả nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt kỳ lạ, Vân Uyên lúc đầu có hơi ghen tị, đối phương có xuất thân tốt, nhưng sau đó lại cười chua chát:
“Thì ra làm tán tu cũng không tệ.”
“Vân Uyên ca ca, có chuyện gì vậy?”
Linh Yên cười khiêu khích.
“Sao? Giận ta à?”
“Ngươi, ngươi...”
Tiêu Phàm nghiến răng, đang chuẩn đáp trả.
Đúng lúc này có một thiếu niên bước đến, thân mặc bạch y, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen nhánh như thác nước, đôi mắt sâu như đáy hồ vào đêm trăng, bí ẩn mà đẹp đẽ. Trên vai còn đeo theo một chiếc túi, về tà áo bị rách một mảng lớn, vừa nhìn vào ai cũng biết tên này nghèo kiết xác, chỉ được cái bộ đồ.
Không ít người cười thầm.
“Đây không phải là Diệp Tà Vũ sao?”
“Ngươi bị đuổi khỏi Diệp gia rồi, sao lại xuất hiện ở đây vậy?”
Tiểu Vũ mở miệng nói.
“Ô.”
Thủy Hoa Ngữ ồ lên ngạc nhiên.
“Tiểu Vũ cô nương cũng vậy mà, cần gì nói ta thế. Chẳng phải có chỗ dựa là nam nhân đó sao? Chắc là câu dẫn bừa bãi rồi dính phải tên của nợ này đúng không?”
Thủy Hoa Ngữ không xa lạ gì, khuôn mặt thiếu nữ này nguyên chủ đã thấy nhiều. Đặc biệt là trong buổi tụ họp giữa năm đại gia tộc, Diệp gia, Linh gia, Tiêu gia, Tề gia, Cơ gia.
Đại gia tộc chỉ là bọn tự phong, tự nói riêng, chứ so với siêu cấp thế lực chỉ là cái rắm mà thôi.
“Ngươi không được xúc phạm Vân Uyên ca ca.”
“Cơ Thư Vũ, cô không còn mang họ Cơ nữa, đừng có gây phiền phức cho người ta.”
Tiểu Vũ tức giận, dậm chân, trừng mắt, phồng má.
“Không sao đâu, ngươi cứ xem hắn như đã chết.”
“Được, ta nghe lời ca ca.”
Vân Uyên không thèm liếc mắt, chỉ là một tên phế vật bị đánh bại bởi một đứa con hoang.
Chợt, Thủy Hoa Ngữ bước đến gần Tiêu Phàm, giọng điệu niềm nở.
“Tiêu Phàm huynh đệ, đã lâu không gặp. Ngươi có thể cho ta mượn một con cổ Viêm đạo được không, tại ta biết ngươi đang tu lưu phái này mà.”
“Hừ.”
Tiêu Phàm quay người bỏ đi, hắn không còn quan tâm đến người huynh đệ này nữa, dù sao hắn cũng đã phế rồi.
Thủy Hoa Ngữ có chút tủi thân.
“Sao ai cũng chán ta hết vậy.”
“Tại ngươi quá phế đó.”
Linh Yên cười nhạt một tiếng rồi theo bước chân của Tiêu Phàm.
“Tránh ra đi tên phế vật này.”
“Đau nha.”
Thủy Hoa Ngữ té xuống đất. Từ tay nải rơi ra vô số đống sắt đen, trong đó còn có những viên đá sáng lấp lánh.
“Thứ phế vật này ngươi cũng muốn lượm sao?”
“Những thứ này mới xứng đáng với hắn chứ.”
“Ha ha.”
Thủy Hoa Ngữ không vui không buồn, quỳ hai đầu gối xuống đất, lượm những thứ người ta xem là vô dụng.
Y phục trắng tinh đã biến thành bùn đất, kim cương lẫn trong bụi đất. Người ta nhìn hắn trông thật hèn mọn.
“Đây là thiên tài sa sút sao?”
Thủy Hoa Ngữ đang đứng, thì bị một tên cổ sư nhất trung giai đẩy ngã, hắn thấy bốn người có tu vi cao nhất đều chán ghét hắn, nên mới cố tình gây sự với Thủy Hoa Ngữ, hòng kiếm được thiện cảm từ bốn người họ.
Nhưng hắn đã sai, bốn người họ không rảnh quan tâm một tên phế vật, càng hỗn hồ hắn có bị bắt nạt hay không càng không quan tâm.
Hừ.
“Huynh thấy sao? Vân Uyên ca ca.”
“Ta khinh thường bọn sâu kiến này.”
...
Giữa không gian trầm lặng, giọng nói lạnh lẽo từ cánh cửa đá vang vọng:
"Chư vị ở đây, cho ta hỏi... Như thế nào là ma?"
Ánh sáng đỏ trên cửa bùng lên dữ dội, hắc khí cuồn cuộn tỏa ra, mặt đất khẽ rung chuyển. Cả khu rừng xa xa cũng im ắng đến đáng sợ, tựa hồ vạn vật đều đang lắng nghe câu hỏi ấy.
Tiêu Phàm từ đằng xa thấy vô số người sợ hãi lùi về đằng sau, số khác lại ngạo mạn tiến lên trước cánh cửa.
Trong vô số người có một người làm hắn bất ngờ, Thủy Hoa Ngữ.
Hắn ta từ bao giờ đã lượm xong đồ, lặng lẽ đứng lên, từng bước đi đến cánh cửa.
Tại thời điểm đó đã có vô số người đã trả lời.
“Chính là những tên ma đầu làm hại chúng sinh, nhiệm vụ của chính đạo bọn ta chính là tiêu diệt bọn chúng, cứu giúp chúng sinh.”
Có người cười khẩy tên thiếu niên nhiệt huyết đó.
“Đây là truyền thừa ma đạo, câu trả lời như vậy chắc chắn không thể thông qua.”
“Xem ta đây.”
Nói rồi, đối phương hô lớn.
“Ma đạo chính là sát sinh vô số, không từ thủ đoạn để trở nên mạnh hơn.”
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 28 |