Kết quả chung cuộc.
Chương 104: Kết quả chung cuộc.
Linh Minh Kiếm vững vàng cắm giữa sân, bầu không khí dần rơi vào tĩnh lặng, tất cả chỉ còn sự hồi hộp vô bờ bến.
"Phương Nguyên, ngươi có thần lực bẩm sinh, xác thực rất mạnh mẽ, dù vậy ta là loại người dễ dàng nhận thua sao?"
"Ngươi là loại người gì, trong lòng ngươi chắc hẳn còn rõ hơn ta."
"Ngươi chịu thiệt thì đừng có trách ta."
Tộc trưởng khẽ vuốt râu cảm thán, Phương Nguyên trong mắt lão không còn là cái gai nữa.
Dù sao Phương Chính cũng đã thoát khỏi bóng ma trong lòng, người với người luôn có một mối liên kết vô hình. Ngươi không biết người này tốt xấu ra sao, nhưng bằng hữu của ngươi lại ghét hắn, trong vô thức ngươi sẽ ghét hắn không nghi ngờ.
Thái độ Phương Nguyên thể hiện với gia tộc mấy tháng nay, cộng thêm màn trình diễn này, hoàn toàn làm lão có con mắt khác về hắn.
"Trận đấu này đúng là gây cấn, lấy cổ trùng làm vật định thắng thua, cái này còn trông cậy rất nhiều vào thông tin. Phương Nguyên sẽ làm thế nào đây."
Cổ Nguyệt Mạc Trần khẽ nhíu mày: "Phương Nguyên không phải chỉ cần nhảy vọt lên đoạt lấy cổ trùng là được sao? Cái này còn liên quan gì đến chiến thuộc nữa?"
"Ha ha ha, ngươi là ngốc hay là thiếu thông tin nữa!"
Cổ Nguyệt Xích Thành cười ha hả, nói bóng gió, nhưng lão vẫn chậm rãi giải thích cho đối thủ của mình hiểu: "Tên tiểu tử này nói hắn đã sử dụng Hắc Thỉ cổ, nhưng chiến lực Phương Nguyên thể hiện ra lại vượt trội hơn hắn."
"Vậy có thể Phương Nguyên cũng đã sử dụng cổ trùng tương tự như vậy, nếu theo lời tên tiểu tử đó nói. Phương Nguyên vừa có thần lực bẩm sinh vừa sử dụng cổ tăng tố chất thân thể, lợi thế rõ ràng rất lớn."
"Mặt khác hắn không biết tư chất của đối phương đã tăng đến loại trình độ nào. Hắn ta còn đang giấu cổ trùng gì, rõ ràng Thiên Ca đã nói hắn có cổ trùng trị liệu, lại còn dám để phân thân đâm mình một nhát, thương tích hồi phục trong chớp mắt, chứng tỏ cổ trùng trị hắn có được có thể là nhị chuyển, hoặc một nhất chuyển xuất sắc."
Mạc Trần bỗng loé lên tinh quang: "Nói như vậy cả hai cùng lúc lao lên đoạt lấy cổ trùng, mà cả hai đều đang trọng thương, tốc độ có thể giảm xuống đáy, cổ trùng trị liệu lại có thể hồi phục thương thế cùng tốc độ. Phương Nguyên không rõ tốc độ mình giảm tới đâu, cổ trùng đối phương hồi phục đâu. Nếu mạo hiểm lao lên có thể thua trong nháy mắt."
Hùng Hắc Bạch một bên cũng gật đầu phụ hoạ: "Không sao! Còn một chi tiết quan trọng nữa, như Xích Luyện lão nhân nói, Phương Nguyên không biết đối phương tăng tư chất lên loại nào."
"Từ đầu buổi đến giờ, cứ cho mỗi lần sử dụng là một thành chân nguyên xích thiết, cộng thêm hồi phục giữa chừng, cổ trùng phân thân đã dùng được là bảy lần. Cổ trùng hình kiếm đó là cổ trùng duy trì, vậy nếu cung cấp vài phân nguyên, hoặc trước trận đấu thì không vấn đề gì."
Hùng Hắc Bạch không dại mà nói ra tên cổ trùng, hắn không muốn trở rau hẹ bị Phương Nguyên nhắm tới đâu. Nếu Thiên Ca đã xuất cổ trùng này ra, hắn phải có trách nhiệm xử lý hậu quả. Hắn không phải bảocmẫu của hắn ta.
"Nếu tư chất đối phương chỉ có bảy thành dưới bảy phân, bậc Ất. Hắn hoàn toàn không có khả sử dụng cổ trùng trị liệu, Phương lao lên có thể thắng ngay lập tức. Nếu lo ngại chân nguyên của đối thủ, hắn trực tiếp lao lên đáng kháng, trái lại cho đối phương thời gian hồi phục chân nguyên."
"Nếu tư chất cao hơn bảy thành bảy, thậm chí là Giáp đẳng, nói không chừng có thể dùng cổ trùng trị liệu. Phương Nguyên hoàn toàn có thể đối kháng, ép đối phương tiêu hao chân nguyên."
Hùng Hắc thầm đưa ra suy đoán trong lòng: "Phương Nguyên đang nhắm đến con cổ đó. Hắn vừa mới lên nhị chuyển chưa được lâu, cổ trùng tương đối khuyết thiếu, vừa hai cổ trùng hình kiếm này có thể phối hợp hai Trư lực cùng sử dụng."
Thiên Ca chỉ nhếch môi lên, hắn có cổ Tích Huyết, tạm thời tăng lên nửa Trư lực đồng thời giúp hồi phục thương thế. Phương Nguyên có cánh cũng không đuổi kịp được hắn.
"Hắn có lẽ đã cạn chân nguyên rồi đi, cơ duyên hắn đạt được có lẽ chỉ giúp hắn nâng tư chất lên Ất đẳng, lại nói hắn sao chưa sử dụng Hoa Thỉ cổ. Vậy chỉ có thể nói đối phương đã hợp luyện cổ trùng này, cổ trùng này ta không biết rõ. Thông tin tình báo rõ ràng vẫn còn hạn hẹp."
Phương Nguyên cũng không rõ Thiên Ca đang giấu con bài gì, hắn chỉ có thể đạt hết kỳ vọng vào một lần này.
Cả hai cùng lao lên, bàn tay của hai người đang nắm lấy khoảng không, cùng lúc tiến tới thanh kiếm phía trước.
Thiên Ca bộc phát uy năng của Huyết Tích cổ, cơ thể lưu chuyển một dòng năng lượng ấm áp, tốc độ vượt xa Phương Nguyên, toàn bộ thương thế đều được hồi phục trong chớp mắt.
Mái tóc dài nhẹ buộc lên cao nhẹ nhàng phiêu giật trong gió, quần áo đầy mồ hôi, vang lên từng trận phập phồng.
Phương Nguyên biết rõ chính mình không có khả năng chiến thắng, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Dây dưa với đối phương trong tình trạng còn chân nguyên quả là chơi lớn, ai biết hắn định xuất ra cái gì.
Ngay khi thanh kiếm vừa nhặt lên, Phương Nguyên bình thản đầu hàng: "Ta nhận thua."
Kết quả trận đấu thảm khốc vô cùng, máu chảy thành dòng, mồ hôi tuôn chảy xuống chân.
Gia lão học đường nhanh chóng tiến lên lôi đài, sử dụng cổ trùng hồi phục thương thế của Phương Nguyên.
Thiên Ca khẽ thở nhẹ một hơi, không để hắn xuống đài, một học viên bỗng la lên.
"Ta có ý kiến!"
Tất cả đều ngoái nhìn hắn, Xích Hải từ từ tiến lên lôi đài, giọng điệu to lớn.
Cổ giới chính là một trận chiến thông tin, kẻ có càng nhiều tình báo càng sớm nắm được trọng cuộc.
"Ta nghi ngờ Phương Nguyên đã dùng cổ trùng tăng vĩnh viễn hai Trư lực. Mấy tháng trước, ta nghe nói Phương Nguyên cùng Thiên Ca đã gặp một lợn rừng, tình cờ có được Hoa Thỉ cổ, mà Phương Nguyên lại chủ động giao ra Hoa Thỉ cổ cho Thiên Ca."
"Ta cùng Thiên Ca cùng nhau mua Hắc Thỉ cổ, hắn đã sở hữu một Trư lực.
Tất cả học viên nghe được một nửa khó hiểu: "Vậy thì sao chứ? Phương Nguyên có thần lực hơn người, đây là món quà ông trời bù đắp cho hắn mà."
"Ngươi lại không biết rồi, Phương Nguyên có lý gì không thể công khai chuyện bản thân sử dụng cổ trùng tăng tố chất thân thể lên hai Trư lực, chắc chắn là có trá."
"Không giấu gì, ta vừa hay đã giao chiến với Phương Nguyên, hắn hai đòn là hạ ngục được ta. Thiên Ca vốn chăm chỉ rèn luyện thân thể, hắn dùng thêm Hắc Thỉ cổ, tố chất thân thể chắc chắn ngang bằng với hai Trư lực. Nếu nói Phương mang thần lực bẩm sinh, vậy trong trận chiến, Thiên Ca giao chiến hoàn toàn ngang bằng với Phương Nguyên. Ta nghi ngờ hắn đang giấu bí mật lớn."
"Hắn nói bản thân có cơ duyên hợp luyện thành Bạch Ngọc cổ, ai mà tin chứ?"
Thiên Ca nghe xong không khỏi ngỡ ngàng, hắn không ngờ đối phương lại chơi như vậy: "Trực tiếp hạ bệ Phương Nguyên làm người gian trá, tôn hắn lên làm bậc chính nhân quân tử."
Thiên Ca thầm mắng: "Tốt tốt, tốt lắm, trực tiếp lấy lòng ta sao?"
Phương Nguyên liền nhìn ra vấn đề, đưa ánh mắt tập trung vào thiếu niên đang mệt mỏi ôm tay.
"Ngươi không biết đấy thôi, đây vốn là cơ duyên ta và hắn tìm được trong lần đi vào rừng lúc đó."
Xích Hải biết bọn họ đã đối đầu với cái gì, nhưng hắn không thể nói ra là lợn rừng vương được.
Gia tộc thể nào cũng vì giá trị của Phương Nguyên mà bao che cho hắn.
Xem ra tên này hiểu nhầm ý Thiên Ca, hắn muốn hãm hại Phương Nguyên để tham gia tiểu tổ của Phương Chính.
Đúng là khuyết thiếu thông tin cũng là một loại kiểm tra.
Thiên Ca lên tiếng biện hộ cho Phương Nguyên, hắn đồng thời cũng cảm thấy khó chịu.
Lúc này Phương Chính đi đến, khí thế bàng bạc thoát ra, tu vi nhị chuyển trung giai, lập tức làm nhiều người ở âm thầm ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Hắn mặc y phục của cổ sư trong tộc, phong thái tiêu dao thoát tục chầm chậm hiện diện ra. Phương Chính nhàn nhạt nói ra: "Thiên Ca, Phương Nguyên, hai ngươi xuất sắc đạt được hạng nhất trong kỳ khảo hạch vừa rồi. Liệu có sẵn lòng gia nhập tiểu tổ của ta?" Tay hắn đưa ra giữa không trung. Phương Nguyên bất chợt từ chối, hắn cảm thấy Thiên Ca đang bán đứng hắn.
"Ta từ chối!"
Giọng điệu kiên quyết, Thiên Ca cảm thấy không lạ gì, chuyện này hắn đã sớm đoán được, từ không khiếu lấy ra một cái chậu.
Khí huyết vừa khôi phục, hắn liền dùng kiếm rạch một đường trình diễn một màn luyện cổ.
"Xem như ta nhìn sai người rồi. Vốn dĩ ngươi chỉ yên tĩnh đợi kết thúc, ta sẽ thu xếp cho ngươi."
"Không nghĩ ngươi lại đưa ta vào tình thế khó xử này, ép ta nôn tin tức ra bốn phía. Đáng lẽ không nên nể tình quan hệ hai ta trong mười năm qua."
Thiên Ca chầm chậm hứng máu của mình vào chậu sắt, ngay giây sau hắn liền thực hiện thủ pháp luyện cổ.
Phương Chính nghe xong, hơi nhíu mày, quát lớn: "Lời của ta ngươi không để vào mắt sao?" Vung tay lên phất xuống, một đạo lôi đình màu xanh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống trước mặt Phương Nguyên.
Tiếng sấm rầm vang, Phương Nguyên cảm thấy một cảm giác rất mơ hồ: "Phương Chính thật sự đã mạnh như vậy rồi sao?"
"Ta là thiếu tộc trưởng, yêu cầu ngươi gia nhập tiểu tổ của ta."
"Xích Hải, ngươi đã thất bại."
Xích Hải không khỏi có cảm giác rét lạnh truyền từ cổ xuống thân, hắn bây giờ cảm thấy trống rỗng, không miệng phải nói gì.
Thiên Ca bưng chậu tiến tới trước mặt hắn ta, đổ xuống lôi đài, nhiều gia lão trong gia tộc đã nhận ra: "Giọt Máu Đào Cổ!"
Bỗng, Xích Hải như trở nên điên loạn: "Ngươi đã có Hoa Thỉ cổ, vì sao chỉ đấu ngang tay với hắn, đây chắc chắn là nương tay với hắn, thiên vị hắn."
Gia lão học đường vẫn còn đứng trên lôi đài, lão cảm thấy rất khó xử. Tuy nhiên lão vẫn để bọn hắn tự giải quyết mâu thuẫn.
"Nếu ngươi nói hắn có cơ duyên, vì sao ngươi lại không trực tiếp nâng lên một Trư lực nữa?"
"Ngươi nói cả hai cùng đạt được một truyền thừa. Vậy nó ở đâu? Vì sao ta cảm thấy truyền thừa hai người nhận được rất khác nhau?"
"Ông trời vì sao ưu ái các ngươi, vì sao lại bach đãi ta như vậy."
Thiên Ca thật sự không nghe nổi rồi, hắn trực tiếp đá kẻ này xuống lôi đài, miệng mở lời đe doạ: "Phương Chính giúp ta nhiều trong tu hành, ta giúp hai anh em bọn họ hoà thuận với nhau có gì sai? Vì sao nói nó không phải của Phương Chính, nhưng hắn lại cố tình để đó."
Xích Hải vì nóng vội mà đưa ra nhiều thông tin khuyết thiếu, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, hoàn thiện chỗ thông tin còn khuyết thiếu, dẫn dắt dư luận.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |