Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào rừng.

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

Chương 12: Vào rừng.

Thời gian hiện tại là đầu tháng tám.

Mặt trời lên cao, cành cây khẽ đung đưa trong gió, trên những tán cây khẽ ẩm một chút sương mai, một cậu bé chậm rãi bước đi vào trong rừng, một bên tay áo bị rách đến tả tơi.

Trên vai là một miếng vải trông rất giống tay áo của hắn. Suốt dọc đường, hắn cảnh giác không thôi. Chỉ cần có một chút động tĩnh, cậu nhóc này liền chạy đi mấy đoạn ra đằng sau.

"Đây là lần đầu ta đi vào rừng cũng là lần cuối, ta không muốn mạo hiểm như vậy nữa."

Thiên Ca nói đúng, hắn cũng chỉ mới năm tuổi, thân thể thì bệnh tật, sức lực lại không đủ. Nhưng rêu trong hồ chẳng còn lại bao nhiêu, hắn chỉ đành liều vào rừng tìm một tia sinh cơ.

Mới đầu bên trong rất an toàn, chim kêu gió thổi, không khí vô cùng yên bình.

Bỗng một tiếng soạt vang lên, Thiên Ca lùi lại phía sau, ánh mắt dò xét ở phía trước. Một con rắn màu đỏ bất ngờ xông ra từ bụi cây, Thiên Ca giật mình lùi lại phía sau. Hắn không dám lơ là lấy nửa điểm, dốc sức chạy đi.

Giữa đường, hắn thu hoạch được không ít củi khô, nhưng vẫn còn quá ít. Thiên Ca cũng đành cam chịu, sau đó đưa ra quyết định mai lại đi tiếp.

Sáng hôm sau, hắn nhận định chính mình vẫn còn chưa đủ sức để chịu được áp lực, nên quyết định luyện tập thể chất thêm nửa tháng nữa.

Nửa tháng sau, Thiên Ca chắc chắn bản thân đã ở trạng thái tốt nhất, sau đó mới quyết định đi vào rừng thêm lần nữa.

Lần này hắn có phần cẩn thận hơn lần trước, không còn phải đi tay không nữa, thay vào đó là một con dao cùng một chiếc giỏ bằng đất sét.

Đất sét có rất nhiều ở ngoài ruộng, hắn nhặt từng chút một cho vào áo sau mỗi lần nhặt lúa ở đó.

Với lượng đất sét thu được, Thiên Ca trộn chung với một số loại gỗ và lá để cố định hình dạng của giỏ, số còn lại đem về làm một con dao vừa tay.

Có được chiếc giỏ sau năm ngày, hắn thỉnh thoảng sẽ lại tới bìa rừng thu hoạch một số nhánh cây. Thiên Ca có thể lượm nhặt như mấy ngày trước, không nhất thiết cần mạo hiểm như vậy, nhưng lần này Thiên Ca muốn vào rừng kiếm một chút hoa cỏ dại, tiện tìm loại cây đó.

Mỗi khi cần bước qua một bụi cây, Thiên Ca lại chém một đoạn vào chỗ đó để kiểm tra, đến khi không phát hiện được gì nữa, hắn mới bước đi tiếp.

Thiên Ca càng ngày càng tiến sau vào rừng, những suốt chặng đường này lại rất an toàn, không có dáng vẻ gì gọi là nguy hiểm.

Giữa đường hắn không phải là rảnh, mà là đang suy nghĩ đến cổ trùng sau này, ánh mắt càng rơi vào trầm tư.

"Thiên Huyễn Linh Đồng là bản mệnh cổ, dù có phế cỡ nào thì vẫn không thể bỏ được. Đầu tiên là cần cổ trùng hỗ trợ phát huy năng lực Đạo Nhãn của nó, tiếp đến là hai xương Tiên Ma cần tu vi....."

"A, dây leo."

Phía trước có một sợi dây leo vắt ngang hai cái cây to, Thiên Ca chặt đứt sợi dây rồi đi tiếp.

Từ đằng xa có một bóng hình nhỏ nhắn, nàng bước đi trong bụi hoa, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi con bướm trước mắt, nàng điên cuồng chạy theo.

Cô bé tầm hơn Thiên Ca một tuổi, tính tình hoạt bát, trên vai là chiếc giỏ nhỏ, trên môi nụ cười tươi rói.

Nàng tiến lại gần bụi cây mộc đầy quả mộng màu tím, nhẹ nhàng hái nó xuống. Chứng kiến cảnh tượng này, Thiên Ca há miệng kinh ngạc, hướng ánh mắt lên trời cao thầm cảm thán, ông trời ơi, ông thật hiểu ý ta nha.

Trong thoáng chốc, Thiên Ca đã hiện lên suy nghĩ chính mình cần thu hút bé gái này, chiếm được trái tim nàng ta, chỉ cần suy nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng hắn đã không kỉm được phấn khích. Một tay vung lên, chúng tiên khiếp sợ.

Cách để tiếp cận một nữ nhân, tốt nhất là để bản thân ngất đi, thân hình chày chụa. Thời gian hiện tại cỡ chín giờ sáng. Vậy đúng giờ này ngày mai tới đây lần nữa.

Thiên Ca vạch xong mục tiêu, lặng lẽ quay người bỏ đi. Giữa đường hắn thu lại sợi dây ban nãy, cột chúng như ban đầu.

Ngày hôm sau, Thiên Ca lần nữa lại thấy thiếu nữ ngày hôm qua lại tới nơi này, trong lòng thầm đặt cược. Suốt đêm hắn cố gắng không ngủ, buổi sáng thì tập vấp ngã. Nhưng cả quá trình không gây tổn thương đến ngón chân, tránh bại lộ là hắn đang diễn.

Ngày hôm sau nữa, với sự mệt mỏi vì thức gần một buổi tuổi, tâm thần cùng thân thể đã sớm chạm đáy. Giữa đường liên tục gặp những tình huống nguy hiểm, nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.

Đôi mắt lờ đờ, chỉ cần một giây lơ là mí mắt của hắn có thể gập xuống, bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Việc bị ngất giữa rừng mà không ai hay, không khác tự tìm đến cái chết là mấy.

Vì một nữ nhân, thật sự lại làm đến mức này sao. Tất nhiên là phải vậy, Thiên Ca có ý định câu dẫn nàng ta với mục đích không chính đáng, nếu bị người trong gia đình nàng biết được, hắn liệu toàn mạng trở ra hay không cũng là một vấn đề.

Người trong cổ giới không ai không phải là một lão cá già cơ chứ, chỉ cần sơ xảy một chút cũng có thể tiến đến cái chết.

Cách tốt nhất chính là nói dối, nửa thật nửa giả. Để làm được như vậy, hắn không tiếc liều mạng để đi vào rừng trong tình thế mỏng manh thế này.

Phía trước, Thiên Ca nhìn thấy một bé gái đang hái thuốc, đôi mắt lập tức sáng lên, kiên trì tiến về phía trước, thân hình lảo đảo như lá chuối bị gió đập vào. Mà hắn không hay ở đằng sau vang lên tiếng động, từ bụi cây xông ra một con lợn đang phi nước đại về chỗ hắn.

Thiên Ca lẩm bẩm: "Ta không thể chết như vậy được!" Nói rồi thân hình hắn lung lay về phía bên trái, lợn rừng lập tức bị tấn công hụt.

Thiên Ca cũng nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại, sắc mặt không hiện lên một chút sợ hãi nào, thứ hắn quan tâm lúc này là được ngủ ngon, mắt hắn nhanh chóng cụp xuống, thân thể chẳng muốn di chuyển lấy nửa điểm.

Mùi hương thơm ngát từ bụi hoa bên cạnh làm cảm giác buồn ngủ của hắn càng sâu thêm, thân thể từ từ thả lỏng.

"Kết thân bé gái, kế hoạch chục năm, Tiên Ma đại thành!"

Trong khoảnh khắc này, hắn lại cố nhớ các kịch bản mà bản thân đã soạn ra từ trước, đến khi chắc chắn chính mình đã nhớ hết, hắn liền mặc kệ số phận để kẻ khác muốn làm gì thì làm.

Trước lúc ngất đi, hắn nhìn thấy một đạo màu xanh lam lướt đến, hướng lợn rừng mà công kích đến, mơ hồ hắn còn nghe thấy đối phương mắng nhẹ: "Tại sao lại làm đến mức này như vậy chứ?"

Người đàn ông này chỉ mới gần ba mươi, nhưng ngoại hình đã sớm gần bốn mươi. Sắc mặt của hắn nhăn lại, từ từ tiến lại gần Thiên Ca, người này nhẹ nhàng nâng hắn lên đưa về phía trước.

"Ngươi tỉnh lại chưa?"

Giọng nói của một cô bé vang lên bên tai, Thiên Ca từ từ thức dậy. Không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, nhưng hắn vẫn nhớ kịch bản chính mình đã soạn ra: "Đây đây là đâu?"

Giọng nói của Thiên Ca bắt hoảng loạn, nhân cơ hội để ánh mắt lướt qua xung quanh, căn nhà cũ nát, ngoài cửa là một mảnh vườn rộng lớn.

Chợt, một giọng nói trầm thấp phá tan bầu không khí này: "Này con trai, ngươi không chịu nghe lời ta, cứ đòi vào rừng tìm bé gái này làm gì? Giờ gặp nguy hiểm, may mắn là không ảnh hướng tới tính mạng. Tình cờ ta đi ngang qua, kịp thời đưa ngươi tới nhà Vương Lão Hán này, nếu không ta không biết phải sống với ai a!"

Người đàn ông râu tóc bờm xờm, trên râu còn thoang thoảng mùi rượu.

Theo nguyên tác, con trai Vương Lão Hán bị Phương Nguyên giết, sau đó là tiễn cả gia đình tới Sinh Tử Môn để gặp nhau. Nhưng lão còn một người con trai nữa là Vương Nhị, một cổ sư nhị chuyển.

Gia đình lão không có một chút thiện cảm nào với cổ sư, lý do người đàn ông này được cho vào nhà là trên cơ thể lão, dường như không có khí tức của cổ sư.

Thiên Ca trong khoảnh khắc có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã nhận ra tình hình hiện tại, bản thân ngất đi giữa đường, may mắn gặp người đàn ông này mang đến gia đình Vương Lão Hán.

Nếu vậy, kế hoạch luyện cổ có thể bị gián đoạn bởi nguyên tác, ta bắt buộc phải từ bỏ một trong hai, giữ nguyên tuyến cốt truyện và luyện cổ. Một bên là thần tượng, một bên là tiền đồ tương lai, những suy nghĩ này chỉ xảy ra trong chốc lát, Thiên Ca đã nghĩ ra cách ứng phó.

Suy nghĩ vừa dứt, Thiên Ca bước xuống giường, nhào vào lòng người đàn ông đó :"Cha ơi, là con có lỗi. Nếu không nhờ có người, chỉ sợ ta sẽ chết rồi. Chỉ là, lúc trước cùng một đám bạn vào rừng, vô tình nhìn thấy tiểu cô nương này xinh đẹp quá, nên ta mới có ý định mạo hiểm như vậy. Cha đừng trách nàng ấy, có trách thì trách ta mê mụi, không biết tốt xấu."

Người đàn ông này thở dài, ánh mắt nhu hoà nhìn về phía Thiên Ca, bàn tay bất giác xoa lên đầu hắn tờ lúc nào. Đôi mắt không chớp lấy nửa điểm, dường như đang nghĩ đến cái gì đó.

Bé gái nghe hắn nói xong, trong lòng sinh ra nhiều cỗ cảm xúc phức tạp, khuôn mặt đỏ bừng. Vương Lão Hán khẽ cốc đầu nó: "Ngươi thấy không, ta bảo ngươi cứ ở nhà đi. Tự nhiên đi vào rừng rồi gây thương nhớ cho người ta."

"A!"

Sắc mặt của nàng bỗng thay đổi, phồng má trợn mắt, trong lòng đầy oán độc, đều tại ngươi, nếu không phải ngươi gặp chuyện, cha ta cũng không phải đánh ta đau đến như vậy.

Người đàn ông cứ vậy dẫn Thiên Ca rời khỏi rừng, sắc mặt của cả hai phút chốc liền thay đổi.

Thiên Ca là người đầu tiên thả tay hắn ra, ánh mắt dò xét trên dưới: "Ngươi tên gì? Vì sao lại giúp ta?"

"Không phải vì người ngốc sao? Nếu không phải ta kéo ngươi về nhà dưới trời mưa, giờ này ngươi cũng không còn mạng để chạy dạo trong rừng đâu?"

Sắc mặt của hắn vẫn vậy, khuôn mặt hiện ra như một kẻ chán đời không còn ý nghĩa để sống nữa.

Chỉ trong một khoảnh khắc hắn đã nhận định Thiên Ca là con trai, muội tử Vương gia chính là con dâu tương lai của mình, cả ba sẽ cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, chấp niệm tìm ra lời giải, cùng ký ức đó vẫn như xưa. Mãnh liệt vô cùng.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.