Giết giết giết
Chương 13: Giết giết giết
Trong một căn nhà nhỏ, là một bức tranh giữa hai người đang ăn uống với nhau. Thiên Ca không ngừng gắp thức ăn một cách lia lịa
Thỉnh thoảng bị nghẹn, Trương Tam sẽ đưa cốc nước tới trước mặt hắn ân cần nói: "Ăn từ từ thôi."
Sau đó hắn không nhịn được mà thở dài thêm lần nữa: "Nếu con trai ta còn sống, chắc cũng bằng tuổi ngươi rồi."
"Ngươi nói vậy là sao?"
Thiên Ca có phần tò mò, mấy hạt cơm trên miệng hắn bất giác làm Trương Tam cười.
"Chỉ là chuyện đã qua rồi mà thôi, ha ha. Ngươi đừng bận tâm!"
Giọng cười của hắn mang theo sự chế giễu với bản thân, hắn cứ nói với chính mình là mọi chuyện đã qua, nhưng liệu đã qua thật chưa.
"Trước đây ta không tên Trương Tam, mà tên Trần Hồng."
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Thiên Ca, hắn lại thở dài, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Nói cho ngươi biết cũng không sao? Nhưng ngươi có sẵn sàng để dính tới nhân quả này chưa?"
"Rồi!"
Thiên Ca trả lời một cách không chần chừ, trong ánh mắt mang theo mấy tia kiên quyết.
"Được thôi!"
"Nhưng trước đó, ngươi trả lời cho ta biết, ngươi có phải là Thiên Ngoại Chi Ma không?"
Thiên Ca giật mình kinh hãi, giọt mồ hôi chảy xuống chén cơm. Hắn sợ hãi, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, đứng lên lùi lại về phía cửa.
Hắn sợ hãi như vậy cũng có lý do, trong nguyên tác tồn tại một nhân vật cũng là xuyên không. Không nhớ rõ hắn tên gì, xuyên đến Tây Mạc, sau khi Trận Chiến Số Mệnh kết thúc, bức tường ngăn cách giữa năm vực biến mất, cả cổ giới xảy ra biến động lớn. Hắn trải qua hung hiểm, sau đó bị kẹt ở một nơi cùng một người đàn ông, ở đó có chứa truyền thừa Đạo Thiên. Nhưng ngay khi hắn nhận được truyền thừa Đạo Thiên, liền bị người đàn ông đó giết chết.
Người biết được thuật ngữ "Thiên Ngoại Chi Ma ", chắc chắn sẽ biết đến truyền thừa Đạo Thiên, truyền thừa này chỉ có Thiên Ngoại Chi Ma mới nhận được. Nếu phát hiện ra thứ này, chỉ còn cách đi tìm một Thiên Ngoại Chi Ma khác để người đó mở vật báu, chính mình sẽ giết chết đối phương, đoạt lấy truyền thừa.
Thiên Ca đang sợ người đàn ông này sẽ đưa bản thân tới nhận truyền thừa rồi giết mình. Với hắn mọi thứ không còn là nghi ngờ nữa, mà đúng hơn là tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Trần Hồng như biết đối phương đang suy nghĩ gì, liền lên tiếng an ủi: "Nếu ngươi là Thiên Ngoại Chi Ma, vậy thì phần nhân quả này ngươi dù muốn hay không cũng phải nhận rồi."
Thiên Ca bắt đầu điều chỉnh lại tâm tình, chú ý đến cụm từ "nhân quả", sắc mặt bỗng trở nên nghiệm túc, bàn tay đã sớm mở cửa ra, đặt cánh tay giữa cánh cửa và khung cửa, chỉ cần có tình huống nguy hiểm, hắn có thể chạy bất cứ lúc nào.
Trương Tam không lo lắng đối phương có thể chạy thoát, vì hắn biết Thiên Ca đang quan tâm nhân quả hắn nói là cái gì.
"Ngươi phải biết thế giới rộng lớn bao la, cái ngươi chưa biết không có nghĩa là không tồn tại. Ngoài các thế lực siêu cấp trong truyền thuyết ra, còn có một só gia tộc nhỏ không kém cạnh."
Thiên Ca bắt đầu nhíu mày, ánh mắt chăm chú đối phương kể tiếp, nhưng vẫn chưa thu hồi cánh tay giữ cửa lại.
"Những thông tin ta biết rất mơ hồ, có tin đồn rằng có một gia tộc thần bí, người đứng đầu của gia tộc đó có tu vi Bát chuyển, gia chủ đời đầu của gia tộc thần bí là một Thiên Ngoại Chi Ma."
"Gia tộc này bị vây công, sau đó chia thành hai gia tộc khác nhau lần lượt là Thanh gia và Liễu gia. Thanh gia từng có tiền sử xuất hiện cổ sư Lục chuyển, nhưng sau khi cổ sư này chết đi, bọn họ lần nữa lại như gia tộc đời đầu, phân chia tộc nhân thành bốn gia tộc, Thanh, Kiếm, Hồng, Trần."
Sắc mặt của Thiên Ca lộ ra vẻ rất đặc sắc, nếu người đó thật sự là Thiên Ngoại Chi Ma, vậy thì những con cháu của hắn có thể gây ảnh hưởng nguyên tác không? Trên thực tế con cháu của bọn họ thật sự không có hai mệnh(vận mệnh và số mệnh), nên không thể gây ảnh hưởng nguyên tác. Nhưng bọn chúng rất có thể là cơn sóng do người này tạo ra cũng nên, đã là cơn sóng thì chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
Làm sao để giết hết gia tộc này đây, nếu để lâu dài tuyến cốt truyện chắc chắn sẽ đi theo chiều hướng không tốt.
"Liễu gia ổn định phát triển, không mấy ngàn năm đã có được khối tài sản chống đỡ được gia tộc trong nhiều năm. Bốn gia tộc kia thì đấu đá tranh giành lẫn nhau, trình độ càng ngày càng đi xuống. Cách duy nhất để phá cục chính là liên hôn với Liễu gia, dựa vào thế lực này có thể lật đổ ba nhà còn lại."
"Vẫn còn một cách nữa, đó là tìm kiếm truyền thừa của nhiều cá nhân, thế lực, đặc biệt là Đạo Thiên Ma Tôn."
Thiên Ca vẫn một lòng giữ cửa, gió lạnh luồn vào, không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo, hắn trầm giọng hỏi: "Lời nói của ông không đáng tin!"
Thiên Ca nói đúng, truyền thừa Đạo Thiên chỉ có Thiên Ngoại Chi Ma mới lấy được, vậy bốn gia tộc đó lấy truyền thừa này để làm gì. Như hiểu được suy nghĩ đối phương, Trần Hồng lập tức giải đáp: "Vì ta chính là một ví dụ, như ngươi nghĩ đấy, ta chính là những người nhận được truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn. Nhưng không phải là Thiên Ngoại Chi Ma gì hết, chỉ đơn giản là cư dân ở cổ giới."
"Truyền thừa Đạo Thiên chỉ có mười phần, mỗi phần đi liền một cặp. Nhưng truyền thừa này lại khác, nó là mười truyền thừa được bổ sung vào, bất kỳ một ai cũng có thể lấy được nó. Nhưng ta không phải là loại ngây thơ như cừu, cơ bản những người như bọn ta chỉ là một người vận chuyển mà thôi!"
Thiên Ca rất sốc với thông tin mình vừa nghe được, rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc, hắn không biết đối phương có dở trò lừa mình không: "Vậy đưa truyền thừa của ông ra đây, may ra tôi còn tin được một nửa."
"Được!"
Trần Hồng ném một quyển sách về phía Thiên Ca, bìa sách trơn cứng, cầm vào êm tay. Thiên Ca lật ra đã sốc không thôi, bên trong chứa tinh túy luyện đạo của ba Ma Tôn. Trương Tam có thể không hiểu, nhưng Thiên Ca hiểu mỗi đoạn lại có những phần khác nhau.
Một đoạn nói luyện đạo chính là cướp lấy đạo ngân bổ sung một vật, một đoạn lại nói giết chính là cách luyện cổ tốt nhất, một đoạn nói luyện đạo chính là không ngừng tu rèn chính mình.
"Ta nghe nói Đạo Thiên Ma Tôn chủ tu Vũ đạo, phụ tu Thâu đạo, nhưng bên trong sao lại toàn cổ phương Hồn đạo. Ông có phải đưa nhầm không?"
Thiên Ca chính là tin tưởng lời Trương Tam nói là thật, vì những đoạn này hắn rất hiểu rõ.
Giết? Chẳng phải là giết thôi sao? Nhưng U Hồn Ma Tôn lại có cách lý giải cực kỳ sâu sắc. Giết chính là tự mở một con đường máu cho chính bản thân. Cần tài nguyên nhưng không có vật tư để trao đổi, vậy thì cứ giết. Muốn thứ này nhưng đối phương lại đoạt mất của mình, vậy thì giết luôn. Muốn luyện cổ đâu nhất thiết là phải luyện bằng tay, có thể dùng máu thịt kẻ thù để nuôi dưỡng. Giết người cũng cần mài đao, luyện cổ cũng cần tinh túy của chính mình. Bước đầu tiên của luyện cổ là tài cổ tài, vạn vật sinh linh bất cứ thứ gì mang đạo ngân đều được làm cổ tài hết. Luyện cổ thất bại, giết tiếp một đợt người nữa về làm cổ tài. Luyện thành công lại có thêm sức mạnh lớn hơn để giết thêm nhiều người mạnh hơn, sau đó đem bọn hắn về làm cổ tài, tước đoạt toàn bộ tài nguyên.
Giết giết giết, giết để có tài nguyên, giết để luyện cổ, giết để mạnh hơn rồi kiếm tài nguyên, cứ thế tiếp tục một vòng luân hồi bất tận.
Từ xưa đến nay con người sinh tồn đến tận bây giờ chẳng phải là bước trên một con đường đầy máu sao. Giết gà, giết heo tất cả đều thành thức ăn của con người.
Phật có câu vạn vật sinh linh đều bình đẳng, vậy dị nhân thì sao? Bọn hắn bị nhân tộc xua đuổi, vì lý do gì nhân tộc có thể hưởng thụ một cuộc sống xung túc, còn bọn hắn phải sống chui sống lủi.
Giết người vô tội, căn bản chẳng hề tồn tại câu này, chỉ là kẻ yếu sợ mất quyền lực nên mới đặt ra định nghĩa vô căn cứ mà thôi. Nếu vạn vật sinh linh đều bình đẳng, vậy người cũng là cổ, cổ cũng là người. Hết thảy tất cả đều là chất dinh dưỡng, động lực để nhiều kẻ mạnh lên.
Lúc này Trương Tam cũng liền trả lời: "Ta cũng từng thắc mắc như vậy, mười truyền thừa có lẽ sẽ liên quan tới mười lưu phái khác nhau. Hồn, Trí, Thâu, Vũ, Trụ, Luyện, Luật, Trận, Nô. Còn một lưu phái mà ta không rõ, hình như là Thực đạo thì phải.
"Những điều này đủ chứng minh lời nói của ta hoàn toàn đúng chưa?"
"Rồi!"
Thiên Ca đóng cánh cửa lại, chậm rãi đi về chỗ cũ, đây không phải hắn quá tin người, mà là một ván cược hắn muốn đặt vào. Nếu lời Trương Tam nói là đúng, hắn sẽ có một bút tài nguyên cực lớn.
Cho nên khi Thiên Ca nghe đến Đạo Thiên còn để lại thêm mười một đạo nữa, trong lòng không khỏi bàng hoàng, vì thứ này đã sớm vượt qua hiểu biết của hắn. Trương Tam có thể nhận lấy truyền thừa, tức những người bản địa như ông ta chỉ là người vận chuyển, vậy mục đích sau cùng của Tôn giả này là gì. Mười một truyền thừa này, không ảnh hưởng nguyên tác, ta ăn chắc rồi.
Hắn biết mình thua xa các thiếu niên trong gia tộc khác là tài nguyên, bọn hắn có nguyên thạch, còn hắn thì không. Nếu có cơ hội, hắn sẽ không chần chừ mà đoạt lấy hết tất cả.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |