Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Quyền, tiểu cáo già.

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Chương 13: Trần Quyền, tiểu cáo già.

Trương Tam hay gọi là Trần Hồng, vào năm hắn năm tuổi bị bắt cóc, giữa đường được gia chủ Kiếm gia lúc bấy giờ cứu giúp. Từ đó ở lại kiếm gia được bao nuôi ăn ở.

Hắn có một người bạn thời thơ ấu, nàng tên là Kiếm Nhu Tình cũng vừa là con gái của Kiếm gia chủ. Cả hai vừa gặp đã quen, Kiếm Phong Thiên cũng không cấm cản cả hai.

Cả hai người đã quen biết nhau được năm năm rồi, tình cảm dành cho nhau rất sâu đậm. Mỗi ngày là như hình với bóng, không thể không có một người nữa ở bên cạnh.

Tại một cánh đồng rộng bát ngát, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, như mẹ hiền nhẹ nhàng an ủi con cái. Mùi hương từ hoa dại xộc thẳng vào mũi của từng người, thậm chí là có nhiều đàn bướm thi nhau bay tới đây, chớp mắt khung cảnh có thể so sánh với chốn tiên cảnh.

Nổi bật giữa cánh đồng là một chiếc cây cổ thụ cao năm thước, cùng với đó là bóng hình một nam một nữ đang cười đùa quanh gốc cây, nàng chạy thì chàng đuổi, chàng đuổi thì nàng trốn. Cuối cùng cả hai đổ mồ hôi mệt mỏi, cùng nằm trên thảm cỏ xanh, núp trong bóng râm của gốc cây lên, ánh mắt hướng lên trời, tâm sự đủ thứ chuyện.

"Hồng Hồng, sau này ngươi có dự định gì không?"

Tiểu Trần Hồng ngậm cỏ đuôi chó trên miệng suy tư, sau đó ngồi bật dậy, ánh mắt từ trời cao chuyển về hướng Kiếm Nhu Tình.

"Ta sẽ trở thành cổ sư và bảo vệ muội. Thế muội có mục tiêu gì không?"

"Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Giọng nói của nàng có chút e thẹn, khuôn mặt đã đỏ bừng lên không biết vì ngại hay mặt trời hôm nay quá gắt.

"Ngươi không có câu nào khác sao?"

"Sao mặt ngươi đỏ quá vậy."

Trần Hồng lấy tay chọc chọc vào má nàng, sau đó còn nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng xoá.

Nghe vậy, Kiếm Nhu Tình phồng má trợn mắt đứng dậy, xoay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng hình vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, cùng với gốc cây cổ thụ lớn.

Bốn năm sau.

Tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, vốn chi là đời người, bốn năm này xảy ra rất nhiều chuyện. Trong đó có ba điểm chính. Kiếm gia sở hữu một sát chiêu tiên đạo. Phu nhân gia chủ Kiếm gia, Kiếm Mộ Tuyết vừa hạ sinh một bé gái đặt tên là Kiếm Thùy Linh. Cổ sư Trí đạo Trần gia tới Kiếm gia chúc mừng.

(Sát chiêu là chiêu thức được dựng lên từ hai hay nhiều cổ trùng lại với nhau. Nói nói nôn na là sử dụng nhiều cổ trùng cùng một lúc thì gọi là sát chiêu)

(Tiên là thuật ngữ được thêm vào để chỉ những cổ trùng hay cổ sư có số chuyển từ sáu trở lên. Tiên cổ là mảnh vỡ pháp tắc của thế giới, thế nên chỉ có một, còn cổ trùng là mảnh vỡ đạo ngân.)

Vào năm Trần Hồng mười hai tuổi, hắn tò mò về bí mật của Kiếm gia, nên cùng Kiếm Nhu Tình lén vào phòng cha nàng. Sau đó tìm thấy một quyển trục ghi lại các cổ trùng cần thiết cùng trình tự phối hợp.

Du Long Kiếm Hải, sát chiêu này là sát chiêu lĩnh vực, dựng lên một vùng biển được bao quanh bởi một lớp lá chắn, bên trong là kiếm khí tự thành long ảnh điên cuồng oanh tạc trong đó. Cần có ba tiên cổ hạch tâm để dựng thành sát chiêu này, lần lượt là Long Kiếm, Địa Hải, Vực.

Tiên cổ tìm được đã khó, nay lại càng khó để tìm được một cách cụ thể. Đặc biệt là cổ Vực, không ai nghĩ cổ trùng này thật sự có tồn tại, chỉ vì với nó có thể thay thế một số loại tiên cổ để hình thành bất kỳ sát chiêu lĩnh vực nào. Thậm chí chỉ cần một mình nó cũng có thể thành lập được sát chiêu. Nhưng số lượng phàm cổ lại tăng lên đáng kể, lại còn chưa nói đến tinh thần tiêu hao khi sử dụng sát chiêu nữa.

"Sát chiêu này sao lại nhiều cổ trùng vậy, thậm chí sát chiêu tiên đạo mà ta từng biết cũng chưa chắc đã vượt qua một vạn, ấy vậy sát chiêu này có thể lên tới mấy vạn a."

Nhìn vào từng dòng chữ này, Kiếm Nhu Tình cảm thấy đầu của mình có chút ong ong. Gia tộc của nàng trước sau đều có liên hệ với cổ tiên, nên biết một chút về sát chiêu cùng tiên cổ không phải chuyện lạ gì.

Từng loại cổ trùng mới lạ dần dần hiện ra trước mắt, cả chìm đắm trong quyển mật tịch từ lúc nào không hay, ánh mắt say mê nhìn xuống, bàn tay của cả hai cùng lúc chạm khi cầm mật tịch. Sắc bối lộ ra vài phần bối rối.

Ngay khi cả hai không biết nói thế nào, Kiếm Phong Thiên bất ngờ đi vào, nhìn thấy cả hai lật phòng mình lên, trên tay còn cầm một quyển cổ tịch, sắc mặt của hắn bắt đầu đỏ lên.

"Trần Hồng, ngươi đang làm gì đây

Kết quả là hắn bị Kiếm Phong Thiên trách cứ

Do hắn vẫn còn bối rối về chuyện lúc nãy, nên chỉ cúi đầu xuống che đi khuôn mặt xấu hổ lúc này, nói có người nói cho hắn biết về bí mật này.

Phong Thiên chỉ nghĩ Trần Hồng biết lỗi của mình rồi, mà vẫn không biết Kiếm Nhu Tình vẫn đang cúi ngay bên cạnh mình.

Hắn từng dậy nàng, nếu muốn hối lỗi với một ai đó thì hãy cúi đầu trước mặt người đó, còn Kiếm Nhu Tình chẳng thấy mình sai, chỉ là xấu hổ với cả nàng không hề cúi trước mặt cha mình. Nếu Phong Thiên đủ tỉnh táo lúc này, cớ sao lại xảy ra những chuyện sau này.

Hai năm sau, lúc này Trần Hồng được mười bốn tuổi, còn một năm nữa là được khai khiếu. Nhưng vận may của hắn thật sự rất tệ, hôm nay cũng chính là ngày khai khiếu của hắn.

Người của Trần gia cử bốn người đến Kiếm gia, một bên là thiếu chủ Trần gia. Bên cạnh Trần Quyền là hai trưởng lão có cấp bậc tam chuyển, còn một người mặc đạo bào màu trắng, tay phất gậy gỗ, phía đầu gậy là một chùm lông nhỏ giống đuôi sói, mái tóc màu đen, tuổi tác ước chừng trung niên.

Kiếm Phong Thiên ngồi trên vị trí gia chủ, hướng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Kế bên là Kiếm phu nhân, trên tay nàng còn ôm một đứa bé, tên nó là Kiếm Thủy Liên.

Mái tóc dài đen được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, làn da trắng trẻo như tuyết, ngũ quan tinh xảo, dáng người cân đối, chỉ cần lồi thì lồi đủ, chỗ cần lõm thì lõm đủ, chiếc váy màu xanh đơn điệu càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Dù dung mạo đã bước sang tuổi ba mươi và đã có hai con, nhưng nhìn chẳng khác những thiếu nữ đôi mươi là mấy. Tên nàng là Liễu Liên Tuyết.

Đứa bé trên tay dù vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần nhan sắc giống mẹ nó.

Kiếm Phong Thiên mỉm cười hòa nhã với người trung niên phía dưới.

"Chào Trần Tinh tiền bối!"

Không chỉ Trần gia, mà các gia tộc khác cũng đến. Nhiều người cũng tỏ ra kính kính trước mặt lão, chỉ đơn giản lão lớn tuổi hơn những người ở đây. Gia chủ Kiếm gia mới chỉ 32, Thanh Dương lúc này vẫn chưa trở thành gia chủ mới chỉ 25 tuổi. Trần Tinh không hiện lên một chút vẻ khiêm tốn, chỉ vì lão là cổ sư tứ chuyển duy nhất ở đây.

Ở một chỗ khác, Trần Hồng cứ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đằng đó. Chính là Trần Quyền, chính hắn ta là người tiết lộ vị trí mật tịch cho hắn. Trần Hồng thừa nhận chính mình đã sai, khi tùy tiện vào phòng Phong Thiên mà không có sự cho phép. Nhưng từ lần đầu nhìn thấy đối phương, hắn đã cảm nhận được một cỗ khó chịu.

Cậu nhóc dù vẫn còn non trẻ, nhưng khuôn mặt đã lộ ra vẻ cáo già, vốn dĩ khuôn mặt này không thể tồn tại ở độ tuổi này.

Trần Quyền không phải là người xuyên không gì hết. Với tính cách của hắn ba gia tộc còn lại chẳng những bất ngờ, lại thấy một chút thất vọng, chỉ riêng Thanh Dương vẫn một bộ dạng không vui không buồn.

Ánh mắt của hắn hướng lên vị trí gia chủ, sau đó lại liếc sang người phụ nữ bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Kiếm phu nhân đúng là dung mạo xinh đẹp làm người ta điêu đứng. Nên tới chúc mừng phu nhân hạ sinh một hài tử. Ta lại chẳng có gì, nên nghe nói Trần Hồng công tử thất lạc cha mẹ từ nhỏ, nay ta mời quản gia Tinh thúc tới đây để giúp Trần Hồng công tử tìm được cha mẹ của mình."

Trần Quyền võ tay mấy cái, phía sau Trần Tinh xuất hiện mấy bóng người đang bước vào. Trên tay bọn họ in hình dáng một mặt trăng màu xanh.

"Cổ Nguyệt!"

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều chấn kinh, vì mỗi nhà bọn họ điều có một quyển cổ tịch, và chúng có cùng một nội dung.

Truyền thừa Huyết Hải trị vì Cổ Nguyệt sơn trại, Cự Dương tiền thân chớ có động vào.

Chỉ hai câu ngắn gọn, bọn họ liền biết những truyền thừa này có liên quan tới Tôn giả, và đặc biệt là Cổ Nguyệt sơn trại, tốt nhất là không nên rây vào. Trong cổ tịch còn ba sau câu nữa.

Nhân nhỏ đừng dẫn đến quả lớn, diệt trừ bên trong ổn định tình hình, vạn năm phồn vinh.

Trần Hồng không phải là kẻ ngốc, người liên quan tới Cổ Nguyệt sơn trại chắc chắn sẽ phải chết. Sắc mặt của hắn trở nên vô cùng xám xịt, ánh mắt thật sự không thể tin nhìn phía tất cả, hắn vội vàng lên tiếng biện minh: "Ta hoàn toàn không có liên hệ gì đến Cổ Nguyệt sơn trại, lúc đó ta ngất đi tại hướng tây. Nhưng Cổ Nguyệt sơn trại lại nằm ở phía đông, làm sao ta lại đi đến phía Tây được!"

Bỗng người đàn ông trở nên tức giận: "Mày có phải thấy phúc, mà quên cha mẹ mày vất vả tìm mày trong suốt mười năm nay không?"

"Nhưng ta bị bỏ rơi từ năm năm tuổi, vậy trong một năm này các ngươi đã tìm ai?"

Sắc mặt của Trần Quyền trong nháy mắt trở nên xám xịt, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí, hắn vô thức run rẩy trước cậu nhóc này.

Người phụ nữ bên cạnh cảm nhận được một cỗ sợ hãi, nhưng lại rất biết tận dụng biểu cảm để bản thân trở thành bộ dáng nước mắt lưng tròng.

"Là chúng ta có lỗi, chúng ta không nên tin lời bọn họ, để bọn họ bắt ngươi đi. Là lỗi của chúng ta, muốn trách thì trách ta đi, chỉ mong ngươi có thể cho bọn ta một cơ hội.". Vừa nói người phụ nữ này vừa dập đầu, lời nói nghẹn ngào như thể đã kìm nén suốt mấy năm rồi.

Mọi người dần dần thay đổi cách nhìn của bản thân đối với Trần Hồng.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.