Bí Mật chồng chất.
Chương 16: Bí Mật chồng chất.
"Trần Hồng, lúc trước nếu ngươi kiên quyết ở lại, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi, không ai có thể ép ngươi đến mức đường này. Dĩ nhiên đứa con trong bụng nhi nữ của ta cũng được chấp nhận. Còn ngươi một hai không muốn phản kháng, để mất nàng rồi còn muốn trở lại. Hôm nay ta buộc phải giết nghịch nữ nhà ta, ngươi không được can thiệp vào."
Giọng nói của Kiếm Phong Thiên có chút run rẩy, Trần Hồng là người lão yêu quý nhất, vì bản tính lương thiện của nó. Lão cũng muốn để nó được hạnh phúc, nhưng lần này cũng là vì hắn, Kiếm Phong Thiên phải giết nhi nữ của mình.
Vì sao ư, tất cả đều là dối trá, lão đứng trên cao nhìn xuống như thấu mọi thứ, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy một màn sương màu đen đang bao phủ lấy lão.
Khoảnh khắc Trần Hồng quyết định rời đi, lão không có sự lựa chọn, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của hắn, lão mới đứng lên hay ngồi yên. Nếu một chút can đảm cũng có, vậy làm sao có thể bảo vệ con gái của mình, còn cố giữ Trần Hồng lại thì hắn lại tự trách chính mình, chi bằng tương lai tự để hắn quyết định đi.
Trần Hồng cũng không hoàn toàn có lỗi, hắn chỉ vì muốn được yêu thương mà thôi. Những người từng để hắn gọi cha gọi mẹ lại chẳng cho được.
Ngay khi thấy Trần Hồng vẫn kiên quyết bảo vệ nàng ta, ánh mắt của Kiếm Phong Thiên từ bao giờ đã nổi lên sát khí: "Ta hi vọng ngươi có thể hận ta, nhưng để vì một người như vậy mà sau này làm tổn hại bản thân liệu có đáng."
"Ngươi là người cố chấp, không dễ gì buông bỏ mọi thứ. Ta có thể buông được, đây là điểm khác nhau giữa chúng ta!"
"Đừng quan tâm tới nhi nữ của ta nữa, giết!"
Kiếm Phong Thiên vung tay lên, liên tiếp mười người áo xanh lao lên, cổ trùng trong không khiếu lưu động, liên tiếp mười mười đạo kiếm khí xuất ra.
"Ông là đồ cầm thú, ngay cả nữ nhi của mình cũng dám giết."
"Sát chiêu hồn đạo, Hồn Thuẫn."
Trần Hồng đưa hai ngón tay lên, một tấm lá chắn màu trắng hiện lên, nó bao lấy hai người lại, chắn lấy toàn bộ đòn tấn công của những người ở đây.
Kiếm Nhu Tình đã luyện cổ đến bước cuối cùng, vầng trăng màu đỏ dần biến thành một hình tròn to bằng chậu nước. Lượng nhiệt toả ra càng lúc càng ít, nàng nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên quả cầu lửa, những ánh sáng màu trắng liên tục bay ra từ cơ thể nàng.
"Hồn, Hồn Luyện. Ngươi thật sự muốn đi đến mức đường này sao?"
Kiếm Phong Thiên vô thức sợ hãi đứa con gái này, mà lùi lại về phía sau, ngươi muốn reo tâm ma vào hắn sao?
Trần Hồng chỉ là một cổ sư tam chuyển, làm sao có thể chống chọi lại mười cổ sư nhị chuyển. Tấm lá chắn nhanh chóng bị nứt ra, hoá thành từng mảnh vỡ, chậm rãi tan biến vào hư không.
Hoả cầu nhanh chóng tiêu biến hoả diễm, quá trình như đống than nóng bỏng đang dần lạng lại, hình dạng dần hiện ra là một chiếc mặt nạ, màu đen huyền bí chậm chạp hiện ra. Nó toả ra một khí tức âm u đến khó tả.
Hắn nhìn lại đã thấy một đạo kiếm khí sắc nhọn màu xanh bay đến, nó cắm vào người Kiếm Nhu Tình, trái tim Trần Hồng như thắt lại, nước mắt rơi xuống. Hắn đưa ánh mắt căm hận nhìn về phía Kiếm Phong Thiên.
"Xin lỗi Hồng ca ca, là lỗi của ta mới dẫn ngươi đến nước này."
Thân hình của nàng ta lảo đảo, dần dần lùi lại đến vách đá, bàn tay ôm ngực đau đớn: "Ta làm gì mà để ngươi hận ta đến như vậy?"
"Suốt bao năm qua, tình cảm cha con chỉ là trò đùa của ông thôi sao?"
"Ta cũng chỉ vì yêu mà đến nước này thôi. Sao người lại không thấu, phụ thân của ta ơi"
Nói rồi, nàng cười lên dữ tợn, đưa bàn tay dính đầy máu của mình lên mặt, hai hàng mi trải dài nước mắt.
"Nếu đã thế, vậy để ta tạ tội với người!"
Tộc nhân Kiếm gia nghe xong, tất cả nháo nhào cả lên.
"Cái gì, tiểu thư muốn tự sát!"
"Gia chủ, ngài mau ngăn cản cô ấy đi. Nếu không gia tộc chúng ta sẽ mất đi một nhân tài ạ."
Sắc mặt của Kiếm Phong Thiên vẫn bình thản như vậy: "Nàng không chết được đâu."
"Tấn công!"
Trần Hồng chấn kinh, người hắn thấy là từng yêu con gái của mình, vâyh mà giờ lại quay mặt không nhận người: "Gia chủ Kiếm gia, ngươi thật là khiến người ta ghê tởm. Là ta sai, nhưng sao ngươi lại muốn giết nàng?"
Hắn lấy tay đập mạnh vào ngực của mình. Dù vậy hắn không phải Kiếm Nhu Tình, có người thương tiếc tài hoa của nàng, nên cố tình hướng một vài đòn vào người hắn thay cho nàng.
Kiếm Phong Thiên chỉ biết thở dài, tài hoa nhưng chỉ là một con sói mắt trắng, nuôi nó lại càng nguy hiểm hơn sói thường. Trần Hồng, ta hi vọng ngươi hãy cứ ngây thơ như vậy mà chết đi, bởi vì thế giới không trong sáng như ngươi nghĩ.
Từng đạo kiếm quang loé sáng rồi vụt đến, Trần Hồng vẫn liên tục hứng những đòn này cho Kiếm Nhu Tình. Sắc mặt của hắn đã sớm trở nên tệ đi, Kiếm Nhu Tình lo lắng, lao lên ôm lấy hắn.
"Trần Hồng, huynh không sao chứ?"
Quần áo rách rưới bởi từng đạo kiếm quang, lộ ra từng vết xẹo trên thân, Kiếm Phong Thiên không nỡ nhìn, vung tay lên hàng loạt cổ sư có ý định tấn công, liền dừng lại ngay lập tức: "Trần Hồng, ngươi tin vào mộng không?"
Sắc mặt của hắn tràn đầy cảnh giác, giọng nói đau khổ cất lên: "Ý ông là gì?"
"Ngươi thật sự sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, nếu ta không đem ngươi về!"
Trần Hồng vẫn còn hoang mang trước những lời này. Nhưng ngay khi hắn còn nghĩ ngợi, Kiếm Nhu Tình và hắn đã ở ngay vách núi.
Nàng nhẹ nhàng đưa chiếc mặt nạ màu đen cho Trần Hồng, bản thân thì đẩy hắn lùi lại ra sau. Có được một khoảng trống, nàng bắt đầu múa những điệu múa cuối cùng, tất cả đều choáng ngợp trước những động tác xinh đẹp này.
Ánh mắt trên trời cao toả sáng hơn bao giờ, nhưng lại chứa đựng một vẻ âm u khó nói. Như chiếc mặt nạ này, trong đêm sáng như sao vậy, khi ẩn mình lại chẳng ai hay.
"Trăng thật đẹp, nhưng nó liệu đơn thuần như vậy?"
Nàng múa sang trái, sắc mặt đầy vết máu, cơ thể đau đớn đã muốn sớm được ngục ngã, nhưng nàng vì gì lại cố gắng nhảy đến bay giờ. Điệu múa này cũng là một thủ pháp luyện cổ mà nàng học được.
Khi đến bước cuối cùng của luyện cổ, một đạo kiếm khí màu trắng, vụt qua từ đằng sau lưng, âm thanh như tiếng quỷ kêu, đinh tai nhức óc. Như một mũi tên, nó bắn tới Kiếm Nhu Tình, Trần Hồng lao lên đỡ hộ nàng.
Kiếm Phong Thiên ngạc nhiên không thôi, vì hắn không phải là người tung ra đạo này ám chiêu.
Đạo kiếm khí này như biến thành khói, xâm nhập vào cơ thể hắn, tàn phá mọi thứ từ bên trong, những luồng khói trắng này mỗi lúc càng làm sinh mệnh của hắn giảm dần. Cũng vì thế mà hắn nhanh chóng già đi.
Kiếm Nhu Tình tự reo mình xuống núi, trong linh hồn của nàng dường như bay ra một đốm sáng màu xanh. Đốm sáng này bay lên theo bàn tay đang dũi thẳng lên để chào tạm biệt, ánh sáng màu xanh chậm rãi hoà cùng chiếc mặt nạ này.
"Ta thích ngươi."
"Không!!"
Nhưng những từ này thật sự phát ra từ nàng sao? Kiếm Phong Thiên nhanh chúng chú ý đến người con gái thứ hai của mình. Nàng cùng nô tỳ của bản thân đã xuất hiện ở đây, và xoa chiếc bụng của mình từ bao giờ. Hắn nhìn đứa con gái út có dáng vẻ rất giống đứa con cả, trong giây phút này có chút thất thần, sau đó lại thở dài, hoá ra ta đã sai ngay từ đầu rồi sao?
Trần Hồng đang chìm trong nhiều mối hỗn loạn, nhưng hắn vẫn ý thức được mình cần chạy trốn ngay lập tức. Trần Hồng đeo lên chiếc mặt nạ, khí tức hoàn toàn biến mất, Kiếm Phong Thiên chỉ biết dõi theo đối phương từ từ rời xa nơi đây.
Trần Hồng lướt qua người thiếu nữ, hắn thật sự không ý thức được đối phương đã cao bằng mình. Âm thanh muốn nói rồi lại thôi của nàng, chẳng được nàng hắn nhận ra, trong linh hồn của nàng dường như đang có thứ gì liên kết với nó. Nàng cúi đầu xuống thở dài, tay không nhịn được đặt lên ngực của mình.
Thọ nguyên biến mất rốt cuộc đã đi đâu, tất cả cũng không biết rõ. Cả hai đều là nạn nhân trong số phận này, Trương Tam cũng chẳng hối hận khi để Thiên Ca giết mình. Vì hắn biết lấy độc trị độc, người có thể phá cục hiện giờ chỉ duy nhất là hắn.
"Trăng đêm nay thật đẹp và sáng làm sao?"
Thiếu niên đeo chiếc Mặt Nạ Đạo Tặc cảm thán dưới gốc cây: "U Minh Diện Linh cứ thế được sinh ra, Trần Hồng hay Trương Tam cũng chỉ là một tài liệu cần thiết cho luyện cổ mà thôi. Mọi người đều chú ý đến những thứ có giá trị. Mà thôi đi, tất cả đã qua rồi."
Ánh trăng chiếu vào căn nhà, Thiên Ca nghe xong giật mình kinh hãi, vì hắn biết chính mình đã tiếp xúc đến một bí mật khủng khiếp.
Trong sợ hãi, hắn sử dụng lấy Thiên Huyễn Linh Đồng, bên trong cơ thể Trương Tam là những mũi kim nhỏ màu trắng, du tẩu trong cơ thể hắn ta, mơ hồ hình thành một khuôn mặt của quỷ.
Thiên Huyễn Linh Đồng như đã đạt đến giới hạn, tự động phân rã thành từng sợi đạo ngân trong không gian tinh thần.
Hắn không có dáng vẻ gì là hoảng hốt, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Thiên Huyễn Linh Đồng bị phân giải. Cổ trùng chưa ngưng luyện hoàn chỉnh sẽ có số lượng dùng có giới hạn, đơn giản là trình tự đạo ngân quá mức lỏng lẻo.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8 |