Trộm Lửa.
Chương 17: Trộm Lửa.
Mùa xuân, không khí đầy sự sống, ấy vậy trong một khu rừng nọ dưới ánh chiều tà, một cậu thiếu niên bước đi trên thảm lá xanh.
Đi được vài bước, tiếng bước chân va chạm với lá bỗng dừng lại, tà áo màu đen thổi bay trong gió như sóng nước lượn lờ. Hắn nhẹ quay đầu lại, khẽ nói như biết từ trước: "Ra đây đi!"
"Đạo hữu đúng là có con mắt tin tường! Lại có thể điều tra sâu đến mức này."
Một thiếu niên dần dần xuất hiện, đây cũng là một người nhận được truyền thừa Đạo Thiên, một thân áo trắng phất phới trong gió, đôi môi mím lại thân thiện nhưng lại đằng đằng sát khí.
"Nếu có thể thì mong đạo hữu hay giao ra truyền thừa Đạo Thiên."
"Ngươi đúng là có con mắt tin tường, chỉ tiếc ngươi và ta cùng là tu vi ngũ chuyển, nhưng lại không cùng đẳng cấp, Vân Viêm. Trên hết là đã đụng phải người không nên chọc."
Đối phương nghe được giọng nói sắc lạnh của Hạo Thiên Kiệt, nhưng lại chẳng có gì là hoảng sợ, chỉ vì cả hai cùng tu vi.
Nhưng hắn đã sai, Hạo Thiên Kiệt không phải không có cơ hội tấn thăng cổ tiên, chứ không phải là bị kẹt lại tu vi ngũ chuyển đỉnh phong giống hắn.
Hạo Thiên Kiệt không nhiều lời, thân hình bất chợt biến mất để lại hắc quang, chớp mắt đã đến bên cạnh Vân Viêm.
"Ta cho ngươi truyền thừa, không có nghĩa ta không thể thu hồi!"
Đối phương chỉ nghĩ Hạo Thiên Kiệt tu Thâu đạo, lại không nghĩ đến hắn lại kiêm tu Vũ Lực đạo.
Tốc độ bộc phát trong chớp mắt, một quyền này được bao lấy bởi ánh sáng màu cam, chúng nhanh chóng ngưng tụ thành một nắm đấm.
Một quyền này dũng mãnh như một con sư tử, trong không gian như vọng lại tiếng mãnh thú đang gầm thét.
"Sát chiêu Viêm đạo, Phản Hoả Nhất Thuẫn."
Một bức tường hình tròn màu đỏ được dựng lên, xung quanh hừng hực hoả diễm. Trên tấm khiên tồn tại tám đạo hoả ấn kết nối với nhau bằng một ngôi sao tám cánh, mỗi cánh ứng với một đạo, tương ứng tám lần phản lại sát thương, cùng gây ra hiệu ứng thiêu đốt.
Phanh.
Nắm đấm của Hạo Thiên Kiệt va chạm với hoả thuẫn, tạo ra hai luồng xung kích đối địch nhau, mơ hồ nhìn thấy tia lửa đang bắn ra. Mỗi lần như vậy, vết nứt lại xuất hiện.
Phanh.
Hạo Thiên Kiệt thu hồi lại tay phải gia sức tấn công bằng tay trái, tia lửa lại bắn ra rơi xuống đất, âm thanh đùng đùng như tiếng trống. Vân Viêm cắn răng cố gắng chống cự lại lực lượng khủng bố này, đối phương chưa dùng đến cổ trùng, nhưng sát chiêu của hắn là sát chiêu duy trì, kiên trì chẳng được bao lâu. Tấm khiên đã xuất hiện những vết nứt to tại một điểm.
Răng rắc.
Vân Viêm sững người, ánh mắt trợn tròn không thể tin được, hắn cố tình tấn công vào một điểm. Dù nói sát chiêu này đầy đủ ba yếu tố như phản, công, thủ, nhưng cũng không thể xem thường khả năng phòng thủ của nó.
Đến khi bành trướng đến sắp nát, Vân Viêm khởi động thêm một sát chiêu nữa: "Viêm Bạo Thuẫn!" Hoả ấn trên tấm khiên nhanh chóng di chuyển đến chính giữa, xoay tròn một lượt rồi hoà tan vào tấm khiến. Ánh sáng phát ra càng lúc càng sáng chói, hoả thuẫn nhanh chóng nổ tung bắn ra thành nhiều mảnh. Những mảnh này chạm xuống đất, bám vào lá mà cháy hừng hực một cách dữ dội, tạo thành một chiến trường màu đỏ.
Bùng, âm thanh vụ nổ diễn ra cực lớn, Vân Viêm chỉ còn duy nhất một mảnh ở trên tay. Một quyền của Hạo Thiên Kiệt cũng đấm vào đó, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, liên tiếp là những cú đá được tung ra.
Răng rắc
Cứ tưởng tấm khiên vỡ nát, Vân Viêm sẽ rơi vào thế hạ phong. Thì một lần nữa những mảnh còn sót hấp thu một đạo hoả ấn, hoả ấn tan ra như pháo hoa nổ tung trong ngày tết, từng tia sáng nhỏ bắt đầu hợp thành một tấm khiên lớn ở dưới chân.
Vân Viêm quyết định cứng đối cứng, phong cách chiến đấu của hắn là tạo một chiến chiến có lợi bằng hoả thuẫn, sau đó mới dùng đến những sát chiêu sau này. Với kẻ như Hạo Thiên Kiệt hắn không dám chắc mấy chiêu đó có hiệu quả với hắn ta nếu không được tăng phúc. Thế nên dù có không phải là cổ sư Lực đạo, hắn vẫn đánh trực diện.
Trận chiến rời vào thế dằng co, Vân Viêm liên tục tung ra những cú đấm trông như mấy đứa trẻ con đang tập đánh nhau vậy. Hạo Thiên Kiệt nhẹ nhàng lách người, nghiêng đầu, đòn tấn công không còn dồn dập nữa, giống như sợ làm tổn thương đối phương vậy.
"Như này còn muốn lấy truyền thừa từ ta?" Giọng nói của Hạo Thiên Kiệt càng châm biếm hơn, sau đó lại trở nên hung ác: "Kết cục chính là cái chết!"
Vân Viên lần lượt tiêu hao sáu cái hoả ấn còn lại để tăng cường sát chiêu, nháy mắt ngọn lửa nhanh chóng biến lớn, nổi bật nhất ngôi sao lửa trên đó.
Phanh
Một cú đấm bất ngờ xông tới phía trung tâm, một quyền này của Hạo Thiên Kiệt vẫn mãi bất động như vậy, bất động như thái sơn, dư chấn toả ra lại dữ dội như vô cùng. Hắn không thay đổi một chút chiêu thức nào, dường như toàn cục đã nằm trong toàn tay đối phương.
Phốc!
Vân Viêm văng ra xa, tay ôm lấy lồng ngực, phun ra một ngụm máu lớn, này là bị phản phệ khi thi chuyển sát chiêu thất bại. Phản Hoả Nhất Thuẫn là sát chiêu duy trì, nếu giữa chừng bị cắt đứt có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sát chiêu này cũng có một điểm yếu cực lớn đó là nếu phá được sát chiêu này, cổ sư cũng sẽ gặp nguy hiểm, thế nên có một sát để đi kèm để bù đắp khuyết điểm.
"Cái gì! Sao có thể như thế được?"
Hắn sững sờ nhìn lên Hạo Thiên Kiệt, chỉ thấy một tay đối phương đang bị hoả diễm thiêu đốt, sắc mặt chẳng có chút thay đổi nào. Từ bàn tay dần dần mở ra, hắn chấn động khi thấy cổ hạch tâm của sát chiêu đang nằm trên tay đối phương, cổ Tinh Thuẫn.
Dòng suy nghĩ của hắn nhanh chóng loé qua. Tên này chủ tu Thâu đạo, một lưu phái chuyên về kỹ thuật trộm cắp, am hiểu hành động lén lút. Lực đạo lại am hiểu để tăng mạnh khả năng chiến đấu trực diện, Vũ đạo lại có thể tùy cơ ứng biến. Thâu đạo không còn là một đạo mỏng manh nữa, thay vào đó là một kỹ thuật có thể giết người bất cứ lúc nào. Dù kẻ thù của hắn có là cổ sư am hiểu về phòng thủ cũng sẽ không trụ lại hắn, không chết, cũng bị lấy đi phần lớn cổ trùng bên người. Cách phối hợp này đúng là vô sỉ.
Hạo Thiên nhìn lại xung quanh, tấm khiên bị phá hủy nhanh chóng tạo ra nhiều mảnh vỡ hơn, ngọn lửa cũng vì thế mà được tăng cường. Chớp mắt khu vực này biến thành hoả vực, còn Vân Viêm chỉ cười khẩy, sắc mặt của hắn trầm xuống, tay kết pháp ấn, một đạo hoả long uy nghiêm xuất thế, tiếng gầm như thay mặt cho đám lửa ở đây vươn cao lên, ánh mắt của nó nhìn xuống Hạo Thiên Kiệt như đang xem thường tên nhân loại này.
(Kết pháp ấn, chính là thói quen của từng người!)
Cứ nghĩ hắn sẽ sợ hãi không lâu sau đó, trái lại cả chủ và tớ đều choáng ngợp trước hành động tiếp theo. Những ngọn lửa quanh đây như có linh hồn, đồng loạt di chuyển về phía Hạo Thiên Kiệt, chúng từ từ bò lên người hắn, trên bàn tay ngưng tụ ra một thanh kiếm.
"Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy. Rốt cuộc ngươi đã làm gì những ngọn lửa ở đây."
Thanh kiếm xuất ra, chúng lẳng lặng như băng, không còn di chuyển một cách mất trật tự nữa, thay vào đó là một ngọn lửa bất động có hình dáng là một thanh kiếm.
Hoả kiếm đỏ rực giữa ánh chiều tà, từ chuôi kiếm phóng ra một đạo hoả long sắc nét hơn, khí thế hoàn toàn trấn áp con rồng đối diện. Toàn thân nhanh chóng được bao bộc bởi một đoàn hoả diễm màu đen, như một bộ chiến giáp uy nghiêm.
Hoả long hắc giáp nhanh chóng thôn phệ lấy con rồng lửa đó, ngọn lửa cùng bộ giáp của hoả long ngày càng trơn bóng.
Nó cháy hừng hực, quấn quanh Hạo Thiên Kiệt, theo bước chân của hắn, hơi thở cùng nhiệt độ của hoả long dần tăng mạnh, chỉ thấy hắn chầm chập nói: "Ta đã trộm lấy lửa của ngươi!"
"Cái gì!" Đối phương không tin vào tai của mình, hắn không nghĩ thủ đoạn Thâu đạo của đối phương đã đạt đến trình độ này.
Trong vô thức đã lùi lại phía sau, ngay khi Vân Viêm xoay người muốn tẩu thoát, toàn không gian như bị phong toả, hắn như bị chặn bởi một bức tường vô hình. Mỗi bước đi, tiếng bước chân như lưỡi hãi từ thần đang kề sát cổ hắn, tâm trạng càng lúc càng rối loạn.
Hạo Thiên Kiệt đưa tay ra phía trước, hoả long đột ngột phóng đi, mái tóc của hắn cũng vì thế mà bay ngược ra đằng sau.
Con rồng nhanh chóng lao lên, tiếng gầm gừ vang vọng một vùng trời. Nó há chiếc mồm to như chậu máu, dứt khoát nuốt chửng lấy đối phương.
"Không không, ta tuyệt không thể chết như vậy được!"
Đối phương điên sợ hãi, bàn tay cào lấy bức tường vô hình, vô tình chung mười ngón tay liền ngập trong máu đỏ.
"Vùng vẫy vô ích."
Trong bụng, ngọn lửa di chuyển một cách có trật tự, thi thể bị đốt chảy, nhưng bộ xương trắng vẫn còn nguyên vẹn, ngọn lửa nhanh chóng nuốt lấy cổ Hoả Long.
"Rồng con kiêu ngạo không tốt đâu nha!"
Hạo Thiên Kiệt lại ném tới một đống cổ tài Cốt đạo vào. Ngọn lửa liền chuyển thành màu trắng, con rồng lửa trắng nhanh chóng thu mình lại, càng lúc nhỏ, sự lay động của ngọn lửa càng kúc càng chập như ngọn nến trước gió.
"Yêu cầu luyện thành, là một cổ sư ngũ chuyển thuộc hoả đạo, đạo ngân đã có hơn năm trăm. Truyền thừa Đạo Thiên là gì? Chính là quá trình xử lý cổ tài."
"Trong đây có một điều kiện tiên quyết là đạo ngân, mỗi lần hắn tận dụng hoả ấn để kích phát sát chiêu, vô hình chung đạo ngân hoả đạo sẽ được thêm vào nhanh hơn. Nếu không phải ta có thủ đoạn riêng, chỉ sợ khi còn là ngũ chuyển đã chết thật rồi."
"Cách xử lý thâm độc như này đâu phải cách ta có thể nghĩ ra."
Đúng vậy, hắn đang ẩn giấu tu vi. Có thể đối phương cùng Thiên Ca có một bí mật mà không ai biết rõ, rốt cuộc là gì, liệu có phải là anh bạn thân kiếp trước của hắn.
Đến khi toàn bộ cổ trùng, xương cốt hoà thành một thể, ngọn lửa mới dần dập tắt, để lộ bên trong là một con cổ màu trắng, trông giống một con cốt long đang cuộn tròn lại.
Hạo Thiên Kiệt nhìn thành có chút hài lòng, sau đó đưa vào không khiếu.
"Tiểu bạch nhãn lang sẽ rất thích món quà này cho coi!"
"Cốt Long Luyện Thân, ban cho cổ sư sức lực của một cốt long, giúp phát triển toàn diện bốn thứ, sức lực, xương, lục phủ ngũ tạng, da. Nếu đã sử dụng cổ trùng loại như Hắc Mãng cùng Bạch Mãng sẽ phát sinh ra biến hoá rất thú vị."
Vừa đi vừa nói, giọng cười của hắn dường như rất hi vọng về tương lai phía trước. Chợt hắn dừng lại, mưa rơi xuống khu vực này như muốn nói vì sao chứ? Tiếng sấm cùng lúc vang lên, phích lịch. Hạo Thiên Kiệt nhìn lên trời đáp lại tồn tại ở trên: "Vì ta là người hộ đạo của hắn, một thời đại không thể có hai tôn, vậy nên cổ Số Mệnh sẽ bị hủy chỉ là bước đầu tiên."
"Hình như cái cây này xuất hiện từ mấy ngàn năm rồi!"
Một cỗ xe ngựa băng băng trên đường, cảnh sắc lá rơi được một bàn tay chạm vào, chiếc lá vẫn còn xanh mơn mởn: "Công tử, sắp đến Cổ Nguyệt sơn trại rồi, ngài đừng có chọc chọc cái bàn nữa, nó sắp thủng một lỗ rồi."
"Ngươi nói xem ta có nợ gia tộc gì không?"
"Không có, ngài ban đầu chỉ mượn một chút nguyên thạch từ gia tộc để khởi nghiệp. Sau này đã trả lại bọn họ hết rồi, số tài nguyên mà ngài có được đều tự mình dành lấy. Nên nói ngài chẳng hề nợ ai, chỉ có người ta nợ ngài!"
"Ăn nói sắc sảo, lại đây Xảo Xảo, bản công tử cho ngươi cái này."
Hắn lấy ra một cây trâm cài tóc màu ngọc bích, khéo léo cài vào tóc của nàng ta. Khuôn mặt của nàng có chút e thẹn, hai tay vô thức nắm chặt tà áo của mình.
Bên trong xe ngựa là một thiếu niên mặc áo bào màu xanh, tay phải đeo tay nải. Ngũ quan tầm thường, dù nhỏ tuổi, nhưng lại đem đến một sức hút kỳ lạ, cùng tâm thái của một người trải nhiều.
Thiếu niên này là công tử Thanh gia, chạc tuổi Thiên Ca, hắn là con trai của Thanh Dương, đồng thời là đệ đệ của Thanh Phong. Người đời gọi hắn với danh xưng Thanh Hằng công tử.
Kế bên vị công tử là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng là nô tì đi bên hầu hạ bản thân hắn.
Sắc trời hoàng hôn làm hắn có chút cảm thán, tay bưng tách trà vừa đi vừa thưởng trà.
"Cổ Nguyệt sơn trại, ta rất muốn xem cái gì sẽ đe doạ được đến ta!"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |