Mật thất cổ trùng
Sáng sớm tinh mơ, giọt sương chảy trên phiến lá, ánh nắng ban mai xuyên qua từng ngóc ngách của Cổ Nguyệt sơn trại.
Trên phố, nhiều thiếu niên thiếu nữ nối đuôi nhau đi về một phía. Nơi bọn họ hướng đến là gia chủ các.
Gia chủ các là nơi ở của tộc trưởng Cổ Nguyệt sơn trại, Cổ Nguyệt Bác.
Hàng năm, mỗi một thiếu niên đủ mười lăm tuổi sẽ có cơ hội khai khiếu, giác tỉnh tư chất, trở thành cổ sư.
“Ta nhất định phải trở thành cổ sư.”
“Ta chỉ mong giác tỉnh được tư chất bậc Ất thôi.”
Rất nhiều thiếu niên mong đợi, số ít lại tràn đầy lo lắng.
Ở một góc khiến nhiều người ngoái nhìn, đó là bước chân của một cậu thiếu niên. Phương Nguyên ăn mặc sang trọng, đi bên cạnh hắn là nha hoàn tên là Tiểu Thúy, lủi thủi sau hắn là Cổ Nguyệt Phương Chính.
Một người ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, một người chỉ biết cúi đầu nhìn cái bóng của người còn lại.
“Phương Nguyên thì ta biết rồi, người đằng sau hắn là ai vậy?”
“Ta không biết.”
Sắc mặt của Phương Chính càng rũ xuống hơn.
“Mọi người đều nhớ tên ca ca, còn ta chẳng ai nhớ hết. Có chăng là đệ đệ Cổ Nguyệt Phương Nguyên.”
Lẩm bẩm một chút trong lòng. Bỗng thấy hắn xiết chặt một nắm tay, sau đó lại thả ra giống như muốn che giấu biểu lộ của mình, bức bình là một điều không được cho phép.
Tại một căn nhà đơn sơ, không quá to. Nhưng đủ để ba người tự do sinh hoạt.
Trước cửa nhà là một thiếu niên áo xanh, thần sắc uể oải. Bên cạnh hắn là hai cặp vợ chồng.
“Hôm nay là ngày khai khiếu, con cố gắng giữ bình tĩnh. Làm theo lời mẹ, hít thở rồi thả ra.”
Vừa nói, Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, Thanh Lam nhìn và làm theo, thở ra một hơi.
“Tôi thấy bà còn lo lắng hơn nó nữa. Như tôi nè, dù nó không tư chất, tôi vẫn sẽ tự hào vì nó là con trai của mình.”
Thanh Ngọc nhìn vào bàn tay đang run rẩy của Thanh Sơn, miệng nhếch mép cười.
“Ông còn nói tôi. Khai khiếu là chuyện trọng đại, không thể sơ sài.”
Thanh Lam vội vàng đưa hai tay chắn trước ngực, lắp bắp nói với cha mẹ mình.
“Được rồi, cha… mẹ.”
“Con trai, ta biết con không biết nói nhiều. Con cũng không cần cố gắng như vậy đâu.”
Thanh Ngọc gật đầu, mỉm cười hài lòng.
“Chỉ cần con không tự làm mình bị thương là được rồi.”
“Dù bất kỳ ở đâu, đang làm gì thì con vẫn là con trai của cha mẹ.”
Thanh Lam xúc động, giọt lệ trên khoé mắt dần rơi xuống.
“Con biết rồi.”
Thanh Lam quay người rời đi.
Chưa đi được bao lâu, hắn vấp phải một tảng đá nhỏ, xuýt thì ngã xuống.
“Thằng nhóc vụng về này…”
Thanh Sơn bất lực đập tay vào trán, thở dài một tiếng.
“Nàng đợi ta ở nhà một lát, ta cõng nó đi được một đoạn rồi về.”
“Nhưng…”
“Ta cõng nó đến con hẻm rồi để nó tự đi.”
Thanh Lam vốn nhút nhát, tính cách vụng về, làm việc gì cũng không xong, là một người nhạy cảm. Có thể so sánh hắn với bong bóng, chạm một cái là bể.
Thanh Lam được Thanh Sơn cõng tới một con hẻm gần đó, hắn có chút ngại ngùng, mười lăm tuổi rồi vẫn phải để cha mẹ chăm từng ly.
Sau đó, hắn tạm biệt cha mình bằng một cái gật đầu. Bản thân bước chân vào đám thiếu niên.
Thanh Lam bước đi trong đám người, hắn bỗng dừng lại trước bóng của một cái cây.
Ánh mắt không giấu khỏi sự buồn bã.
“Tâm huyết cả đời của ta, bạn của ta…”
Thanh Lam lẩm bẩm trong lòng: “Tên thật của ta là Thiên Ca, là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết mạng, được trao tặng là một trong những bông hoa viết lách tài hoa nhất. Bút danh là Thủy Hoa Ngữ. Cuối cùng sau bao năm cố gắng, ta lại bị vu oan là đạo nhái. Thật sự không hiểu, sao có người lại có thể viết ra cốt truyện giống với ta trước cả ta. Vừa suy nghĩ đến tình tiết này, đối phương lại viết ra một chương như vậy. Một lần là trùng hợp, nhiều lần chắc chắn là có gian.”
Thanh Lam thở dài, hắn vẫn luôn âm thầm điều tra. Nay xuyên đến Cổ giới, có một nghi vấn càng làm dấy lên nghi ngờ trước đây của hắn, có một sức mạnh siêu nhiên đã can thiệp vào, hắn căn bản không thể tiếp xúc đến.
“Cổ Chân Nhân, thật hoài niệm. Con nhớ ngày nào ta từng mong mình sẽ trở thành Cổ Nguyệt Phương Nguyên.”
….
“Vậy ta sẽ trở thành Cổ tôn, trở về tính món nợ cũ.”
Đây là Cổ giới, nơi lấy kẻ mạnh vi tôn.
Đây không chỉ là một thế giới huyền huyễn, mà còn là một bộ tiểu thuyết nổi tiếng, Cổ Chân Nhân.
Nhân vật chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ma đầu năm trăm tuổi luyện thành tiên cổ Xuân Thu Thiền, trùng sinh về năm trăm trước. Có chấp niệm với vĩnh sinh, hắn tận hưởng con đường này mặc kệ nó có thất bại. Bất kể khó khăn là gì, hắn vẫn dang rộng hai tay đón nhận.
Cổ Nguyệt Phương Nguyên sát phạt quả đoán, mưu trí hơn người, thông thạo đối nhân xử thế.
Hệ thống tu luyện của thế giới này tập trùng chủ yếu là một loại sinh vật kỳ bí, mang theo sức phi thường, nó gọi là cổ trùng.
Cổ trùng có rất nhiều loại, chúng được phân từ thấp đến cao là nhất chuyển, nhị chuyển, tam chuyển, tứ chuyển, ngũ chuyển. Từ lục chuyển trở lên được gọi là tiên cổ, thất chuyển, bát chuyển, cửu chuyển.
Cổ trùng vốn là do mảnh vỡ đạo ngân tụ tập mà thành. Sức mạnh của một người không chỉ quyết định đến cổ trùng, mà còn là số lượng đạo ngân người đó nắm giữ. Bí mật này chỉ cổ tiên mới có thể tiếp xúc đến.
Tiên cổ lúc này được biết đến với danh xưng là mảnh vỡ pháp tắc, mỗi loại chỉ có một trên đời.
Người nắm giữ sức mạnh, sử dụng cổ trùng để thực hiện mục tiêu của mình được gọi là cổ sư.
Cổ sư có chín chuyển, tương tự cổ trùng. Từ nhất chuyển đến ngũ chuyển được phân thành bốn cảnh giới nhỏ, sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong. Từ lục chuyển đến bát chuyển được xem là cổ tiên, cửu chuyển là Tôn giả.
Tôn giả trong cùng một thời đại là vô địch.
Không phải ai cũng có thể trở thành cổ sư, người muốn trở thành cổ sư bắt buộc phải sở hữu tư chất tu hành.
Trong ngày khai khiếu của Cổ Nguyệt sơn trại, những người tham bắt buộc phải là người mang họ Cổ Nguyệt, người ngoài không được tham gia.
Những người tham gia có nhiệm vụ đi qua biển hoa nguyệt lan, số bước càng nhiều tương đương tư chất càng cao.
Trong quá trình bước đi, những người này sẽ bị trọng lực áp chế, không thể đi tiếp. Trừ phi có hi vọng cổ chui vào đan điền, trọng lực sẽ giảm bớt, giúp bọn họ bước đi càng xa.
Tư chất càng cao, hi vọng cổ tụ tập tại đan điền càng nhiều. Đến một mức độ, bầy hi vọng cổ sẽ nổ tung, hoá thành bụi mịn. Bụi mìn này dần hình thành lớp màng mỏng bao bọc lấy một khối cầu, thứ này gọi là không khiếu.
Không khiếu không tồn tại ở lục phủ ngũ tạng, mà nằm ở một chiều không gian khác.
Mười đến hai mươi bước là Bậc Đinh, chiếm một thành ba đến ba thành chín chân nguyên.
Hai mươi đến ba mươi bước là bậc Bính, chiếm bốn đến năm thành chín chân nguyên.
Ba mươi đến bốn mươi bước là bậc Ất, chiếm sáu đến bảy thành chín chân nguyên.
Bốn mươi đến năm mươi bước là bậc Giáp, chiếm tám đến chín thành chín chân nguyên.
Ngoài ra còn có tư chất Thập Tuyệt Thể, chiếm 10 thành chân nguyên.
Thanh Lam có chút suy tư.
“Có rất nhiều giả thuyết đưa ra suy đoán. Có người nói tư chất ảnh hưởng đến cuộc sống mười lăm năm của một người. Nếu không, tại sao không có ai khai khiếu từ khi mới bắt đầu sinh ra?”
Thanh Lam tiếp tục bước đi trên đoạn đường tiếp theo. Sau đó lắc đầu phủ nhận giả thuyết này.
Thế giới này có một Thiên Địa Bí Cảnh quản lý dòng chảy của thời gian, nó gọi là Quang Âm Trường Hà.
“Trên đời chỉ có một loại không gian có thể chứa được cổ trùng, đó là không khiếu. Phương Nguyên vượt qua dòng sông thời gian, trở về quá khứ Xuân Thu Thiền cũng trở về cùng hắn, viết lại lịch sử.”
“Vậy Xuân Thu Thiền đã ở đâu khi Phương Nguyên chưa khai khiếu? Không khiếu của hắn.”
“Mỗi người sinh ra đã được ông trời chú định tư chất của mình. Dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể thay đổi nó bằng cách thay đổi cuộc sống.”
“Khai khiếu chính là nghi thức giúp cổ sư nhìn thấy không khiếu của mình. Bụi mịn của hi vọng cổ chính là một thứ như vậy. Tư chất càng cao, số lượng hi vọng cổ cần để khai khiếu càng nhiều.”
Nhìn lên trời cao, Thanh Lam thở dài một hơi, đôi mắt lờ đờ nhìn những thiếu niên tràn đầy hi vọng phía trước.
“Nếu không có cổ trùng giúp đỡ, e rằng cả đời này sẽ không thể thay đổi được tư chất của bản thân.”
“Số mệnh đã chú định, người cải mệnh lại thưa thớt đến đáng thương.”
Thanh Lam từ lúc sinh ra đã có suy nghĩ luyện tập thể dục thể thao để cải thiện tư chất của bản thân. Tập được vài ngày, hắn liền từ bỏ.
Thanh Lam muốn trở thành cổ sư.
Chỉ có trở thành cổ sư, hắn mới có quyền nắm giữ sinh mệnh của bản thân. Chỉ khi trở thành cổ sư, hắn mới có thể tự hào với cha mẹ hắn.
“Ta muốn trở thành cổ sư.”
“Ta muốn sự thật.”
Ánh mắt lờ đờ loé lên tia sáng quyết tâm. Bàn tay trái của hắn vô thức xiết chặt thành quyền, một luồng nhiệt từ từ toả ra từ lòng bàn tay.
Đôi chân Thanh Lam bước đi càng mãnh liệt, hắn hít một hơi thật sâu đi về phía trước.
Không lâu sau đó, Hắn đã có mặt trước gia chủ các, bên cạnh còn có không ít thiếu niên thiếu nữ khác, ước chừng có hơn một trăm người.
“Đông thật!”
Thanh Lam có chút sững sờ, tròng mắt sắp tuột ra ngoài, đôi môi còn hé lên một đoạn nhỏ. Hai tay không biết đặt ở đâu nên ôm lấy cơ thể.
“Trong nguyên tác chỉ có năm mươi bảy người là có tư chất.”
“Vậy nên mới thấy cổ giới khắc nghiệt đến mức nào, hơn một trăm chỉ có một nửa là có tư chất.”
“Không biết ta có phải là một trong số đó không?”
…
Tâm trạng Thanh Lam có chút phức tạp.
Trong nhiều người, số khác không ít tỏ vẻ khinh thường hắn.
“Hừ, bóng ma ở đâu ra vậy.”
“Ta xem hắn còn yếu đuối hơn cả nữ nhân đó.”
“Để ta thử hắn có phải nam nhân không nè.”
Bất ngờ một thiếu niên đẩy ngã hắn từ đằng sau, cơ thể lảo đảo mà ngã xuống đất, bàn tay va đập mạnh vào gạch trên đường.
Cơn đau truyền đến cánh tay. Thanh Lam vén tay áo lên, khủy tay đã chày một mảng lớn, chỗ bị thương dần nhuốm màu máu đỏ.
Đây là lần đầu hắn bị thương tại thế giới này.
Từ khi sinh ra, hắn chưa từng bị tổn thương lấy một lần.
“Cha mẹ sẽ lo lắng cho ta lắm.”
Hắn đang lo âu cha mẹ sẽ tức giận đến mức nào khi biết hắn bị thương, thậm chí có thể làm điều quá đáng cũng nên.
Cùng lúc đó, một tiếng nói the thé vang lên từ đằng xa.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao?”
Thanh Lam ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới. Khuôn mặt rụt rè, tương tự tính cách của
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 47 |