Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ xương

Tiểu thuyết gốc · 902 chữ

Khi bước ra khỏi mật thất cổ trùng, Thanh Lam hơi cúi đầu, đôi mắt của hắn không dám nhìn thẳng vào ánh sáng mặt trời chói chang. Cảm giác bị theo dõi không buông tha, cứ như một bóng đen không thể rũ bỏ. Hắn nhanh chóng bước về phía lớp học, không muốn dừng lại quá lâu ở ngoài, nơi mà cảm giác không yên bình cứ bám riết lấy hắn.

Trong lớp, những học viên khác vẫn đang tập trung, mỗi người đều có những cảm xúc và suy nghĩ riêng biệt. Thanh Lam không có thói quen làm bạn, hắn không nói chuyện với ai, chỉ chọn ngồi ở góc phòng gần cửa sổ. Đó là nơi hắn có thể quan sát tất cả mà không bị ai chú ý.

Hắn ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên Phương Nguyên đang ngồi gần cửa sổ. Cậu ta vẫn không thay đổi, ánh mắt mơ hồ như đang suy tư về một thứ gì đó quan trọng. Nhưng dù thế nào, Thanh Lam cũng không quan tâm, hắn không phải loại người dễ bị thu hút bởi người khác.

Lúc này, một cảm giác nhẹ nhàng, gần như vô hình, nhưng lại đủ mạnh để khiến hắn phải chú ý, lướt qua tâm trí Thanh Lam. Hắn nhìn xung quanh một lần nữa, rồi thở dài, tự nhủ: "Dường như thật sự có ai đó đang chú ý đến ta."

Với một cái lắc đầu, hắn lại quay lại nhìn Phương Nguyên. Hắn nhớ rõ, lúc ở mật thất cổ trùng, Phương Nguyên đã chọn cổ trùng như thế nào, với ánh mắt đầy tự tin, rõ ràng là đã quyết định ngay từ đầu. Nguyệt Quang cổ của hắn cũng đã được chọn, mặc dù không mạnh mẽ, nhưng ít nhất sẽ giúp hắn giữ được vị trí an toàn trong thời gian đầu.

Chỉ có điều, Thanh Lam không cảm thấy bình yên. Hắn nhớ rõ mọi chi tiết trong mật thất cổ trùng, cái không khí đặc quánh, sự im lặng, và cái cảm giác đó, cái cảm giác như có đôi mắt đang theo dõi từng động tác của mình. Cảm giác ấy khiến hắn không thể bỏ qua, dù cho bản thân hắn đã lựa chọn xong cổ trùng và chỉ muốn rời đi.

Môi trường trong lớp học này cũng không giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn. Thanh Lam lén nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay mờ mịt, những đám mây đen kéo đến, như thể cơn mưa bất chợt sắp sửa đổ xuống. Thanh Lam không rõ tại sao, nhưng cơn mưa này khiến hắn nghĩ đến những ngày tháng xưa cũ, những ngày mà hắn còn là một tác giả của những câu chuyện mạng.

“Đồng cảm với số phận bi kịch…”

Hắn khẽ nhắm mắt lại, ký ức về cuộc sống trước khi xuyên không vào thân thể này ùa về. Hắn không nhớ rõ vì sao mình chết đi, vì sao lại bị tố là đạo nhái, nhưng hắn nhớ rất rõ cái ngày mưa ấy. Ngày mà hắn còn ngồi bên chiếc bàn cũ, tay cầm bút, viết những câu chuyện để khuây khỏa. Hắn đã viết để gì? Để tạo ra những câu chuyện tưởng chừng như thật, để đồng cảm với những số phận bi kịch mà hắn không thể thay đổi được trong cuộc sống thực.

"Liệu đây có phải là số phận của ta không?" Thanh Lam tự hỏi trong lòng. "Một tác giả viết ra những câu chuyện, rồi lại bị cuốn vào một câu chuyện mà mình không hề hiểu rõ?"

Bất chợt, một tiếng động vang lên từ phía cửa lớp, phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn. Phương Nguyên đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Thanh Lam nhìn theo cậu ta một lúc, rồi lại quay mắt về phía cửa sổ, tựa vào khung cửa.

Cổ trùng… Chắc chắn, hắn sẽ không để yên chuyện này. Dù sao, Thanh Lam đã xuyên không vào thế giới này, hắn biết mình không thể chỉ đơn giản làm người đứng ngoài cuộc. Chọn cổ trùng là bước đầu tiên, nhưng những gì phía sau còn chờ đợi hắn mới là quan trọng. Hắn không thể chỉ chọn một cổ trùng đơn giản như Nguyệt Quang cổ mà không có một kế hoạch lớn hơn trong đầu.

Mắt hắn lại lướt qua Phương Nguyên lần nữa, rồi hắn khẽ mỉm cười. Không ai biết được, nhưng Thanh Lam đã có một ý định trong đầu, và lần này, hắn không hề có ý định dừng lại.

"Có lẽ đã đến lúc để khiến thế giới này biết đến ta."

Cánh cửa lớp học mở ra, nhưng Thanh Lam vẫn chưa rời đi. Hắn đứng dậy, bước về phía cửa, và nhìn ra ngoài một lần nữa. Lòng hắn đầy lo lắng, nhưng đó cũng chính là động lực thúc đẩy hắn phải tiếp tục bước về phía trước, dù có thể sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm mà hắn chưa lường trước.

Bởi vì, trong sâu thẳm lòng mình, Thanh Lam đã biết một điều: Hắn không chỉ là người xuyên không vào đây. Hắn là người có thể thay đổi vận mệnh của mình, và có lẽ, thậm chí là thay đổi cả thế giới này.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.