Luyện cổ Thần Niệm.
Chương 24: Luyện cổ Thần Niệm.
"Ngươi chọn lấy con cổ nào vậy?"
"Ta chọn lấy dệt trùng."
"Ta cũng vậy, mỗi lần ta nhấn đầu nó xuống, y như rằng nó sẽ lắc cái đầu mấy lần, nhìn rất thú vị."
Từ đằng xa vang lên hai tiếng thiếu nữ che miệng cười đùa, Thiên Ca cùng nhiều học sinh khác nhanh chóng rời đi sau buổi học.
Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng, chính là ngày Thiên Ca luyện đến con cổ ngũ chuyển, cổ Thần Niệm.
Nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, yêu cầu là một con cổ Cường Niệm nhất chuyển, quá trình cần không ngừng cung cấp tài nguyên mỗi ngày, thời gian để luyện thành ít nhất cũng phải một năm.
Loại cổ này chỉ xuất hiện duy nhất trong cổ phương truyền thừa Đạo Thiên Thiên Ca có được, giống với cổ Nạp Linh không cần chân nguyên để thôi động, nhưng lại căn cứ vào chất lượng chân nguyên có hiện tại mà khả năng có sự biến đổi rõ rệt. Năng lực của nó là tăng cường niệm lực, tinh thần, ý chí, nhưng để luyện được nó cần phải có một con cổ đặc thù, trong cổ phương không có đề cập cụ thể. Chỉ thoáng qua câu, gần ngay trước mắt xa tận chân trời.
Cổ trùng này thường được ứng dụng trong hai trường hợp, luyện cổ, sử dụng sát chiêu.
Một con sâu dù là yếu kém nhất, nhưng sau khi trải qua giai đoạn phá kén, bất cứ loại cổ trùng nào cũng có thể trở thành bướm. Con người cũng là như vậy, mỗi người đều là sâu kiến. Kẻ thù nói ngươi là con sâu, chính là chế nhạo cùng thất vọng tột độ với ngươi. Vì gì hắn có thể thành bướm, ngao du tứ châu. Còn ngươi vì gì mà chẳng có can đảm kết kén, phá kén.
Mọi thử thách trong đời đều là cơ hội để ngươi lập kén rồi lại phá. Khi thành bướm rồi, ngươi còn phải vượt qua ngàn chông gai để mài giũa đôi cánh của mình. Một đời chính là không ngừng cố gắng, tự đâm đầu chính mình vào nguy hiểm để thu hoạch được sự kỳ diệu của cuộc đời. Ta không ngại khó khăn, chỉ sợ không tồn tại khó khăn trên đời.
Thiên Ca đưa tay lên bầu trời, đôi chân bước qua cái cây to, chiếc lá đồng thời rơi xuống, dừng tại bàn tay của hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lá, nắm nó lại, quyết tâm đi về phía trước: "Mạng này, ta nắm chắc rồi!"
Ngay tại chiếc giường cứng cáp, tà áo màu đen rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền lại. Hơi thở trong khoảnh khắc này như dừng lại, mọi âm thanh yên tĩnh đến kỳ lạ. Thiên Ca mở mắt ra lần nữa, từ trên tay hiện diện một con cổ màu cam, trên đỉnh đầu có một ngôi sao màu vàng, tên nó là cổ Cường Niệm.
Hai tay dang rộng, hai bàn tay chắp vào nhau, hắn như trở về chính mình của một năm về trước, cũng là khung cảnh này, cũng là ánh mắt này. Thứ khác biệt duy nhất, chỉ là màu sắc chiếc áo trên thân.
Thiếu niên đắp một cái chăn mỏng trên đùi, từ từ đặt con sâu màu cam lên trên miếng chăn. Gió lạnh thoáng qua, ống tay áo màu xanh thổi phần phật, đuôi ngựa sau tóc hất sang bên trái một đoạn rồi đảo trở lại.
Con sâu lúc đó và bây giờ rất giống nhau, cũng vừa không giống nhau. Ánh mắt của nó trước kia thẳng thắn nhìn vào mắt của hắn, dáng vẻ hiện giờ của nó rất ngây thơ, chiếc đầu nghiêng một gốc 45 độ, khó hiểu nhìn về phía thiếu niên áo đen, sâu trong từng động tác đều là sự cảnh giác đến cực điểm.
Con người trước kia tự cho rằng chính mình có thể thay đổi cả thế giới, đến khi trải qua rồi mới thấy, chúng ta nhỏ bé giữa chân trời này bao nhiêu.
Con mắt màu xanh lam phát sáng, như thể nhìn thấu tất cả. Thiên Ca từ từ đưa đến một con cổ, nhìn như con dế nhưng nó lại có hình thoi, màu sắc chủ đạo là màu vàng tối, phía bốn gốc là một màu cam đang phát sáng, giống như ánh hoàng hôn. Con sâu nhìn vào đôi tay của hắn, trong đôi mắt ẩn chứa sự cao ngạo đến cùng cực.
Trái lại, cổ Cường Niệm của hiện tại lại sợ lấy ống tay áo của hắn, bóng dáng màu đen dần lại gần, nó lùi lại càng xa.
Mái tóc dài màu đen thoáng bay lên, trong đôi mắt của hắn chứa đầy sự kiên nhẫn, tâm không loạn, nhắm hai mắt lại.
Bóng dáng trước kia của hắn vẫn vậy, chỉ khác một màu áo, một kiểu tóc, cùng một tâm thái. Thiếu niên áo xanh thấy cổ Cường Niệm đang từ từ gặm lấy con cổ to hơn mình hai lần, trong đôi mắt thoáng hiện lên một vẻ thiếu kiên nhẫn. Từ trong tay áo lấy ra một túi bột màu trắng, nó được gọi là Bột Hung Tính, là cổ tài ma đạo cổ sư chuyên sử dụng trong khi luyện cổ. Đạo ngân bên trong rất hỗn tạp, mặc dù có thể tăng tốc tiến độ luyện cổ, nhưng thành không bù mất.
Cổ Cường Niệm bò xung quanh cổ Tinh Luyện, điên cuồng mở ra những cú cắn tàn nhẫn, con cổ chỉ biết chịu đựng, hơi thở của nó càng lúc càng giảm bớt. Thấy vậy thiếu niên không khỏi nở ra một nụ cười đắc ý.
Con sâu vẫn tiếp tục quan sát cậu thiếu niên vừa nãy. Đến nửa ngày sau, nó không còn thấy thiếu niên đụng đậy nữa, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, lao lên với tốc độ cao. Khi thân hình nhỏ bé của nó leo lên con cổ, đứng ở góc có màu cam sáng lóng lánh, nó nhe răng cắn vào góc màu cam. Sau đó lại di chuyển sang góc khác, nó đây là đang khống chế bốn phía con mồi, rồi mới tung ra sát chiêu.
Đến khi con cổ ăn xong phần cổ trùng này, thiếu niên áo xanh lại ném ra một viên đá màu trắng, còn thiếu niên áo đen cũng ném ra một viên đá màu đỏ.
Cả quá trình để người áo xanh luyện cổ rất nhanh, chỉ có người áo đen vẫn điềm tĩnh như vậy.
Luyện cổ cũng cần tâm tính, như rèn sắt vậy, không thể nóng vội. Ngươi thấy bọn hắn rèn sắt rất nhanh, cứ nghĩ đập mạnh và nhanh là được. Thật sự không biết, cả quá trình bọn hắn đã cân bằng lực biết bao nhiêu lần, kỹ thuật chính là một trong vô số yếu tố làm nên sự đặc sắc, cùng phản ánh lòng người.
Ánh hoàng hôn đang dần tắt, cổ Cường Niệm của thiếu niên áo xanh sau khi ăn xong một đống cổ tài cùng một số lượng lá vừa đủ. Nó đang bắt đầu nhả kén, ánh sáng màu trắng đang dần toả ra, Thiên Ca có phần thở phào.
Bỗng dưng bên trong luồng ánh sáng màu trắng, hắn nhìn thấy vô số đạo ngân đang trở nên cuồng loạn, tâm tình dần trở nên hoảng loạn, Thiên Ca vẫn cố gắng đè nén những cảm xúc này lại.
"Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Tại sao đạo ngân lại trở nên bạo loạn như vậy, nhìn như sắp thành công, kỳ thực xác suất còn chưa đến một nửa."
Bên trong đạo ngân hỗn loạn, hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng màu cam quen thuộc, đôi mắt không kìm được xúc động: "Khoan! Đó là Luyện đạo đạo ngân, đạo ngân có được sau khi ăn xong ba con cổ Tinh Luyện, nó đang cố gắng duy trì trật tự. Nhưng những đạo ngân khác đang cố gắng phản chế lại kẻ cầm quyền. Sức lực của một con người vốn là có giới hạn, kẻ cầm quyền không trở nên mạnh hơn, vậy làm sao có thể khống chế kẻ khác được."
"Cấu trúc đạo ngân liệu có phải là lấy đạo ngân mạnh nhất làm chủ, lấy nó duy trì trật tự của vô số đạo ngân. Vậy nên nói Thiên đạo đạo ngân chính là vạn đạo chi vương, vì thế nó mới có thể duy trì mọi trật tự của đạo ngân."
Đạo ngân hỗn loạn, luyện cổ ắt sẽ bại. Luyện cổ thất bại, nhẹ thì tổn thương ngoài da, nặng là tổn thương linh hồn. Tình trạng linh hồn hiện giờ của hắn rất mỏng manh, vì phải cho Thiên Huyễn Linh Đồng ăn suốt bao năm qua. Nên khi luyện cổ thất bại, không chỉ đơn thuần né tránh là được, mà còn đem theo mạng sống của hắn. Thế nên đây không chỉ đơn thuần là luyện cổ nữa, chính là một ván cược của sự sống và cái chết.
Nhìn đạo ngân đang dần bạo loạn, cổ trùng đang có dấu hiệu luyện cổ thất bại, có nguy cơ sẽ mất mạng, hắn vẫn bình tĩnh ngồi nghiên cứu những gì mình vừa thấy. Sau đó hắn đứng dậy, đi về phía bếp, miệng cười lên nụ cười tự giễu: "Là ta hấp tấp rồi."
Thiên Ca từ từ nhặt con dao lên, ánh mắt lướt đến cánh tay, nơi đang phát ra ánh sáng màu cam, nó chính là đạo ngân Luyện đạo do từng sử dụng cổ Luyện Phàm trước đây.
Hắn từ từ tiến bước về phía cổ trùng, sắc mặt không hiện lên một chút nao núng nào. Gió chiều thổi vào, hắn như nhìn thấy bản thân, luyện ra một chính mình khác.
Lưỡi dao sắc bén, Thiên Ca mạnh mẽ cắt đi phần thịt bên phía tay trái, máu thịt bắn ra, cắt đi đạo ngân Luyện đạo trên cơ thể.
"Đời vốn dĩ là không ngừng rèn luyện để phát triển bản thân. Người chỉ vì cái tôi không biết tiến lên, và coi nó là sự nhục nhã, những kẻ này sẽ không còn cơ hội nào trên đời nữa."
Ánh mắt của hắn hướng đến con cổ đang dần trở nên mệt mỏi, nhìn miếng thịt trên giường. Ánh mắt lại nhìn về phía bản thân như muốn nói, ăn đi, ta không muốn chết. Nhưng ý chí của nó lại mắc bảo rằng, ta tuyệt không thể ăn những thứ hạ đẳng như thế này.
Máu của hắn vẫn cứ rơi, cổ trùng vẫn đang trong trạng thái thoi thóp. Kẻ bên trên, kẻ bên dưới, mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, không thể ép kẻ kia làm chuyện chính mình không muốn. Bỗng Thiên Ca cười lên nụ cười bí ẩn, chốt một câu xanh rờn: "Ngươi là chính ta, có lý do gì ta ngươi lại không nghe lời ta." Nói đến đây con cổ cảm nhận được cỗ lạnh giá sau lưng, trước mặt nó là đôi mắt đang phát sáng lam quang, "Chính vì ngươi là ta, nên ta mới có thể điều khiển ngươi!"
Cổ Cường Niệm lúc đó phát ra ánh sáng màu xanh lam từ đôi mắt của mình, khuôn mặt trở nên thất thần vô cùng, nó lặng lẽ quay đầu lại, cắn lấy cắn để miếng thịt đầy máu, trên khoé môi in hằng một vệt máu đỏ lớn.
"Hồn Linh Tinh, cổ tài ta đã sớm chuẩn bị, cổ trùng khi ngay nuốt phải thứ này, tạm thời sẽ ngưng tụ ra một cỗ linh hồn giữa một vùng ý chí này."
"Bản thân họ là những cá thể độc lập, nếu họ đơn thuần xem những tính cách đó là một con người."
"Bản thân ta đâu yếu đuối đến mức phải cần những tính cách đó để bầu bạn, an ủi. Vốn dĩ bọn chúng chính là bản thân ta rồi. Ta bắt nó phải thay đổi thì nó phải thay đổi, vì ta chính là chủ. Người toàn quyền quyết định cỗ thân thể này, ta chính là độc quyền, kẻ sở hữu quyền lực tối cao nhất."
Hắn dang rộng hai tay, giọng cười đáng sợ, điên loạn, nhưng có một chút uy nghiêm như một vị quân chủ bễ nghễ chúng sinh, ánh mắt trợn lớn nhìn lên trần nhà. Mặc cho cổ Cường Niệm từ bao giờ đã hoá kén thành màu trắng.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8 |