Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú vị

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Chương 29: Thú vị.

Nguyệt nhận tiêu hao quá lớn, ta chỉ là loại bính, trong không khiếu có ba thành tám chân nguyên thanh đồng, chỉ có thể thúc giục ba nguyệt nhận liên tục."

Các thiếu niên ngừng tay, tất cả đều than thở.

Gia lão học đường nhìn thấy hết thảy, lão ung dung thản nhiên, trong lòng lại cảm khái: "Đây chính là chỗ tốt của tư chất tu hành cao. Muốn sử dụng nguyệt nhận thì chẳng phải là bốn chữ "quen tay hay việc" hay sao. Người tư chất cao, chân nguyên tích trữ trong không khiếu nhiều hơn, tốc độ khôi phục chân nguyên cũng mau chóng, như vậy sẽ có nhiều cơ hội luyện tập hơn. Nếu như thiếu tư chất một chút, cũng có thể dùng nguyên thạch bù đắp, tăng cường lượng luyện tập. Tư chất không cao, lại không có nguyên thạch, có nghĩ cách luyện tập cũng là lực bất tòng tâm. Ài, cổ sư tu hành chính là tàn khốc như thế, ta vẫn là chiếu cố học viên có tư chất cao nhiều hơn thôi."

Chợt, một đạo màu xanh lam được bắn ra, lần nữa thôi thúc sự tò mò của nhiều người quanh đây. Gia lão cũng chỉ nghĩ đây chỉ là một cái nguyệt nhận thông thường.

Nhưng điều mà lão không nghĩ tới, là đạo nguyệt nhận này lại bay đến với tốc độ rất nhanh, độ chính xác không kém gì nguyệt nhận Phương Nguyên vừa tung ra. Ánh sáng màu xanh lướt qua hình nộm một cách vô tình, thẳng tay gặt đi cái đầu của nó.

Thiên Ca nhìn thành quả của mình, dần thu tay lại, thở phù một hơi, trong lòng cảm khái, sinh tử rèn đến kỹ năng, một điều mà không chỉ thiên tài có thể dễ dàng đạt được.

Nguyệt nhận vốn đã thưa thớt vì còn nhiều thiếu niên khác đã cạn chân nguyên từ bao giờ, nên ánh sáng màu xanh lam hắn phát ra khiến mọi người không thể không nhìn vào.

"Làm tốt lắm, làn sau phát huy." Gia lão học đường cũng chỉ khen cho có lệ, chỉ vì hắn chỉ có tư chất bậc Bính. Nguyệt nhận bắn ra rất ấn tượng đấy, nhưng vì hắn không phải Bậc Giáp, mãi mãi vẫn chỉ là người đừng sâu.

Xích Thành, Mạc Bác nhìn vào đầu người rơm, lòng đầy ước ao. Cậu bé có khuôn mặt ngựa là Mạc Bác, như suy nghĩ được gì đó, ánh mắt loé lên tia sáng đầy quyết tâm, tay phải đấm nhẹ thẳng lên trời, động tác càng trở nên chỉnh chu hơn. Hắn có tư chất Bậc Ất, nên được gia lão chỉnh sửa từng động tác, cộng thêm tính cách chăm chỉ hơn người, hắn nhanh chóng tiến bộ.

Xích Thành là thành viên của Xích mạch, Xích mạch vốn đối địch với Mạc gia. Nên khi thấy Mạc Bác tiến bộ, hắn cũng cố gắng để không làm mất mặt gia tộc. Dù được gia lão chỉ dẫn, nhưng sự tiến bộ của hắn vốn chậm hơn Mạc Bác, chỉ vì tư chất bậc Ất của hắn là giả. Trong nguyên tác, Phương Nguyên tận dụng điểm yếu này, mà chiếm được một món lợi lớn từ Xích mạch.

Phương Chính cũng bị thu hút bởi nguyệt nhận ban nãy, hắn nhanh chóng tiếp cận Thiên Ca, trong lòng đã đầy quyết tâm.

Nếu ta có thể phóng được nguyệt nhận, chắc chắn sẽ vượt qua ca ca!

Chỉ một giây lơ là, Phương Chính nhanh chóng không nhìn thấy đối phương nữa. Ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, thật sự không còn cách nào sao?

Thiên Ca từ bao giờ đã rời đi, khí tức của hắn mỏng manh vô cùng. Ta không dính dáng tới Phương Chính, tất cả chỉ vì cốt truyện mà thôi.

Bên gốc cây, Phương Nguyên đang dựa vào góc cây mà nằm ngủ, trong đầu vô thức hiện lên những suy nghĩ kiếp trước. Đúng thật người nhà cũng chẳng bằng người ngoài. Kiếp trước, ta chỉ cho hắn một ổ bánh mì, vậy mà trả ta đến ba trăm khối nguyên thạch. Nếu hắn đúng là người trọng nghĩa, vậy vấn đề nguyên thạch của ta liệu có thể giải quyết ngay bây giờ không?

Phương Nguyên vô thức nhếch mép lên. Thiên Ca đứng sau góc cây hắn đang nằm, như đoán được suy nghĩ của đối phương, hắn chỉ nhàn nhàn nói: "Cuộc đời chỉ có thể trông cậy vào chính mình."

Trong thâm tâm, Thiên Ca có thể thấy chính mình đặt trong hoàn cảnh năm trăm năm trước của Phương Nguyên, chắc chắn sẽ cho đối phương một chút nguyên thạch, trước khi để hắn rời khỏi gia tộc.

Liệu ta đã sai rồi sao, lòng tốt liệu có làm hắn trở nên yếu đuối không?

Thiên Ca thật tình đã đoán sai, Phương Nguyên không phải là một người yếu đuối, chỉ đơn giản là thưởng thức hắn mà thôi. Cũng như mỹ nữ vậy, hắn chỉ thưởng thức, tuyệt không trầm mê vào đó.

Sắc là gì, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trông nước, xinh đẹp cỡ mấy cũng hoá thành phân bón rơi xuống đất.

Phương Nguyên là ai chứ? Một kẻ vì lợi ích mà tiếc làm bất cứ việc gì. Hắn hiện tại chỉ đang cố gắng tối đa hoá lợi ích, nguyên thạch của gia tộc phát cho học viên, hắn không chê.

Thiên Ca đang cân bằng giữa việc thí nghiệm và tu luyện không khiếu, cảnh giới Luyện đạo của hắn hiện giờ đã đạt tới Đại sư. Với tiến độ hiện tại, đợi đến lúc Cao Oản chết là ngày hắn tấn thăng cao giai, có thể sở hữu chân nguyên đỉnh phong. Quá trình luyện cổ cũng giảm bớt phần nào gánh nặng, tăng phạm vi sử dụng cổ trùng vượt cấp.

Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên trời, khí tức ẩn sâu như rễ cây cắm vào đất, tay trái thả lỏng quải trượng trên tay. Khoảnh khắc này đúng là không phải là mơ, ta thật sự sống sót giữa biển nguy hiểm, từng bước chứng kiến Đại Ái Tiên Tôn đi lên con đường của mình.

Trên môi hắn lộ ra nụ cười khó thấy. Trong một giây này, gió mát thoáng qua, hắn cảm nhận được một cỗ thoải mái chưa từng có. Rất nhanh đã lấy lại tâm tình.

Nguyệt Quang cổ hắn cũng biết sử dụng rồi. Đến giờ tan học, hắn cũng về thôi.

Trở về trên chiếc giường mền mại, Thiên Ca tổng kết hết cổ trùng nhất chuyển bản thân hiện có. Còn về nhị chuyển chỉ thưa thớt vài con, tam chuyển lại không có con nào cả, có thì cũng là luyện xong bán thôi.

Hồn đạo. Thiên Huyễn Linh Đồng, Tách Hồn, Trữ Hồn, Nuốt Hồn.

Hoả đạo. Lam Thiên Hoả.

Cốt đạo. Cốt Phàm Niệm.

Luyện đạo. Nạp Linh, Luyện Tinh (2c).

Trí đạo. Thần Niệm(5c), Lạc Niệm, Cố Chấp.

Thâu đạo. U Minh Diện Linh (3c)

Mộc đạo. Hồi Huyết.

Luật đạo. Áp Lực, Luật.

Huyết đạo. Khí Huyết.

Ngoài ra còn có, Tửu Trùng, Nguyệt Quang.

Nhiều cổ trùng là thế, nhưng cổ trùng công phạt cùng phòng ngự lại ít ỏi đến cực điểm.

Dùng cổ Nạp Linh đúng là thu lại không ít lợi ích, nhưng vẫn còn nhiều tác dụng phụ đem lại. Thân thể dù được tăng thêm hai Mãng lực, nhưng lại bị tổn thương do sử dụng cổ trùng quá mức, trình độ phát lực của hai Mãng lực, giờ chỉ còn 1.5 Mãng lực cho đến khi hắn khôi phục hoàn toàn.

Nhưng Thiên Ca vẫn không hối hận, hắn hiểu cái gì cũng phải có trả giá. Nếu để cơ thể bình thường đi gặp Vương Lão Hán, hắn dám chắc một điều, chính mình có thể bị con trai của lão giết. Tăng tốc độ tu luyện nhưng chỉ phát huy được 1.5 Mãng lực, còn tốt hơn là không có gì.

Không chỉ thân thể, tinh thần cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế, khi lúc phát động cổ trùng nhị chuyển, thực hiện sát chiêu Luyện Nhãn, cũng chính là hắn đang đánh cược.

Chiến lực của hắn có thể được xếp vào hàng đỉnh phong của nhất chuyển trung giai. Sau khi tấn thăng cao giai có thể đấu một trận mới nhị chuyển, nhưng sự chênh lệch cổ trùng của hai bên là chuyện khó lòng mà bù đắp được.

Thiên Ca nhẩm một hồi, cũng đến lúc để tới nhà Trương Tam rồi.

Vẫn như cũ, hắn ngồi trên, bầy tớ quỳ dưới. Ánh mắt không khỏi lạnh lùng lướt qua người Phúc Quý. Tay gõ gõ phần nhô lên của ghế, giọng nói đầy áp lực: "Chuyện ta nhờ ngươi làm xong chưa, phụ trách theo dõi gián điệp."

Phúc Quý đưa ánh mắt không cam tâm nhìn phía thiếu niên trên kia. Hắn cứ nghĩ Trương Tam chết chính mình có thể nắm toàn quyền, kế thừa tài sản của lão. Kết quả thiếu niên này lại thản nhiên sai khiến mình, chỉ vì khoảng cách giữa hai người là sức mạnh, hắn là cổ sư, còn bản thân chỉ là một người bình thường không có tư chất cổ sư.

Thiên Ca là người lội qua bao nguy hiểm, nên rất hiểm ánh mắt của người này. Thiên Huyễn Linh Đồng kỳ thực chỉ tác dụng rất nhỏ đến nhận thức, giống như chuốc thuốc vậy, cần làm từ từ mới có hiệu quả.

Mấy ngày trước, sau khi Phúc Quý tới báo cáo, Thiên Ca liền sai khiến người này, dẫn tộc nhân cận của Hùng gia trại tới gặp hắn. Tộc nhân này nhanh chóng bị Thiên Ca thao túng, không chỉ bị Thiên Huyễn Linh Đồng làm lú suy nghĩ, mà còn bị Thiên Ca khơi gợi lên chấp niệm, giúp hắn lấy được Thanh Đồng Xá Lợi cổ chính là sứ mệnh lớn nhất đời hắn.

"Hai ngày sau, tộc trưởng Hùng gia trại có ý định khen thưởng tộc nhân bằng Thanh Đồng Xá Lợi cổ. Đây có lẽ là khoảng thời gian tốt nhất để ngài đoạt lấy cổ trùng."

Thiên Ca nhìn thấy khoé môi của đối phương nhếch lên, xua tay nói: "Không sao, ngươi cứ làm lấy việc của mình đi."

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Phúc Quý không rét mà run, ánh mắt không dám nhìn lấy hắn thêm một giây phút nào nữa.

Thật thú vị!

Lúc trước mọi chuyện ta làm rất kín kẽ, thậm chí là tiêm vào đầu từng người ý nghĩ Trương Tam mắc bệnh sắp chết. Nhưng nay lại thấy tên gia nô này hành sự kỳ lạ, chắc là gặp người không nên gặp rồi. Vương gia, Thanh Hằng hay là cả bốn.

Thiên Ca đi vào thư viện, nơi không còn cái xác của Trương Tam nữa, thay vào đó là một cái xác hoàn toàn mới. Trên người đối phương, hắn tìm thấy Hùng lực cổ, cùng cổ Xông Ngang.

Ánh mắt màu xanh hắn toả ra rất đáng sợ, bất kỳ ai nhìn vào cũng như thể bị hắn nuốt lấy linh hồn bất cứ lúc nào. Đôi chân từ bao giờ đã đặt lên thi thể xấu số, từng giọt màu bị hắn ép ra bằng chân, bất ngờ bay lên hoá thành khí huyết, bồi bổ cơ thể bị tổn thương của hắn.

Ánh mắt của Thiên Ca nhìn lấy thi thể đầy sự thèm khát không thôi. Trên tay là cổ Cốt Phàm Niệm, toàn thân là ba khối xương sống gắn thành, khúc xương được hắn kéo ra để lộ ra từng khớp xương cùng tơ máu, cuối đầu có thể nhìn thấy từng giọt máu lạnh đang nhỏ xuống. Sắc mặt của hắn chỉ còn là sự thèm khát: "Thiết Cốt Niệm, cổ trùng Cốt đạo nhị chuyển."

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.