Tâm địa đen tối.
Chương 30: Tâm địa đen tối.
Thiên Ca vừa tìm thêm được một cổ tài, trong lòng đầy hưng phấn không thôi. Bởi vì đây chính là cơ duyên của hắn, thi thể thứ mười, đồng thời là cổ sư thứ ba, để hắn có thể tiến cấp cổ Cốt Phàm Niệm.
"Tâm địa của hắn, ta đã biết là không trong sạch rồi. Hơn hết, chẳng ai trong Trương phủ có thể biết được ta tính cách chân thực nhất. Nên lòng sợ hãi với ta chỉ dừng ở mức chủ tớ, còn Phúc Quý thì lại khác, nỗi sợ của hắn dành cho ta đã ở ranh giới sinh tử rồi."
Bàn tay của hắn khẽ lướt con dao trên tay, một đường sắt bén được mở ra. Vết máu chảy ra như vò rỉ nước, dù không nhiều, nhưng lại ổn định đến đáng sợ.
Cổ trùng hiện tại hắn sử dụng là cổ Hồi Huyết, và Hấp Huyết. Đây là một trong số tổ hợp có thể duy trì trạng thái cổ sư ở mức tốt nhất, thích hợp với cổ trùng lực đạo, càng chiến càng máu.
Nếu không có truyền thừa Đạo Thiên, giờ này hắn đang phải mày mò cổ phương của cổ Thần Niệm, chứ đừng nói đến mấy cổ trùng như này.
"Cổ trùng cốt lõi của sát chiêu Luyện Nhãn, là Thần Niệm, Luyện Tinh nhị chuyển, Đại Đạo Nhãn, cuối cùng là Thiên Huyễn Linh Đồng. Cổ Luyện Tinh, Tách Hồn có thể tìm thấy trên thương trường. Còn Đại Đạo Nhãn, ta có niềm tin mình chịu khó mày mò, có thể luyện thành cổ Đại Đạo Nhãn trong mười lần."
"Nhưng cổ Thần Niệm thì lại khác, vào mùa thu, ta gợi lên ý tưởng về một cổ trùng liên quan đến lá khô. Dù chiếc lá có già đi, hoá thành bụi đi chăng nữa, thì nó vẫn là một chiếc lá. Dù ta có chết, vậy thì sao chứ? Chấp niệm của ta vẫn còn đó, ai có thể dập đi chấp niệm của ta, chẳng có ai, bởi vì nó bất diệt theo thời gian."
Thiên Ca đưa cánh tay lên cao, bàn tay xoè ra, chém một đường, như muốn nói cả thế giới, ta đối đầu chắc rồi.
Gần như phần cốt lõi nhất của truyền thừa đã nằm trong tay hắn, nó đáp ứng đủ nhu cầu về trạng thái, cùng ứng dụng phù hợp để đề thăng Thiên Huyễn Linh Đồng.
Bên trong truyền thừa còn có một cổ phương tiện ích khác, cổ Huyết Lô. Thiên Ca thả một đống đầu lâu xuống sàn, âm thanh cách cách vang ra bên ngoài, Phúc Quý đang nghe lén gần đó, bất giác lùi lại. Hắn không nghĩ một thiếu niên ốm yếu như vậy, mà lại có tâm tư sâu kín đến như vậy.
Thiên Ca cũng chú ý đến bước chân, nhưng vẫn không ra bắt tại trận, bởi vì tên gia nô đó chỉ là quân cờ trên bàn cờ của ba người. Giây phút này chính là thứ quyết định đến kết cục của toàn ván cờ.
"Thiên Địa Bí Cảnh, Thiên Hồn Tháp, thứ này ta không thể lơ là được, bằng mọi giá phải luyện ra được nó. Đây chính là thứ duy nhất để phá cục."
Nhưng trong lòng Thiên Ca lại có suy tính hoàn toàn khác, Nhục Bạch Cốt và Tử Khởi Sinh. Ta vốn luôn tò mò một điều, Sinh Tử Môn tại sao lại để phàm nhân hồi sinh dễ dàng như vậy, tại sao lại có người dùng cổ trùng trữ hồn phách, hất tay trên của nó. Liệu thứ này có quy luật gì chăng?
Quay lại vấn đề chính, hắn đã sớm nghĩ ra cách cải thiện tư chất của bản thân từ lâu. Bên trong cổ phương có nói, muốn luyện cổ Huyết Lô cần một con cổ có thể cải thiện tư chất, vừa hay hắn đang có cổ Thoát Phàm. Giá trị của cổ Thoát Phàm đem lại dù nhanh, nhưng hiệu quả lâu dài thì lại không có.
Vì vậy, hắn đã có chủ ý luyện thành cổ Huyết Lô, trong lang triều chính là hoàn cảnh tốt nhất để hắn tăng tư chất, đồng thời tìm kiếm đối tượng đoạt xá. Với tốc độ tu luyện hiện tại, đến lang triều, hắn sẽ sở hữu một thân tu vi tam chuyển. Vừa hay có thể sử dụng được sát chiêu để hoán đổi thân xác, đoạt xá.
Cổ Huyết Lô nói phải sát hại người thân, nhưng không nói là chỉ được giết một người một lần, mên cứ phục sinh một người, rồi ép giá trị từ hắn, đến khi đạt tới Thập Tuyệt Thể, liền đem đi làm cổ tài. Thiên Ca vẫn đang nghiên cứu cách tổ hợp cổ trùng, có thể phục sinh một người đã chết nhanh chóng trở lại. Hắn không muốn phải đợi đến Bạch Cốt sơn, mới nâng cao tư chất của mình tới bậc Giáp được.
Con dao nhẹ nhàng lột sạch toàn bộ miếng thịt còn sót lại trên xương, chỗ thịt bị cắt đi được ném sang một bên. Thiên Ca vung dao một vòng, máu bắn thành hình vòng cung, nhìn rất tuyệt diệu. Phúc Quý ngay bên ngoài đã cảm thấy mắc ói rồi, lấy hai tay bịt miệng lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hắn thật sự muốn nôn ra rồi.
"Chỗ này, còn thiếu rất nhiều, ít nhất phải thêm mấy chục người nữa. Đây là chủ tài để luyện ra cổ Huyết Nhục, nên không thể thiếu sót được."
Xử lý xong cổ tài, Thiên Ca chậm rãi đi về phía cửa, chốt lấy cẩn thận: "Đây là cơ hội cuối cùng!" Phúc Quý cũng biết được một điều, chính mình đã sớm bị lộ từ ban đầu. Nhưng hắn không muốn làm người thường nữa, ta không chấp nhận trở thành một con sâu kiến, tùy ý bị người ta dẫm đạp nữa, ta muốn tự nắm lấy sinh mạng của mình. Ánh mắt của hắn loé lên tia hung ác, quyết tâm quay người bỏ đi.
Không còn ai ở đây nữa, Thiên Ca vỗ vào túi, toàn bộ cổ tài được hút vào bên trong. Túi Càn Khôn có ba loại, loại đựng cổ trùng, loại đựng cổ tài, loại chứa cổ tài bằng máu thịt.
Loại cổ tài có mùi tanh hôi này được đính trên túi một viên đá màu xanh. Nếu nhìn kỹ có thể thấy nó giống cổ Tinh Luyện chín đến tám phần, đây cổ Băng Luyện, cổ trùng này hắn thường dùng để bảo quản thịt tươi.
Bàn tay nhẹ nhàng nhàng đưa lên trên cao, toàn bộ chỗ máu dần dần hoá thành huyết khí, phiêu du quanh thân Thiên Ca, tinh thần hắn cảm nhận được một cỗ sảng khoái kỳ lạ.
"Mùi máu thật kích thích a."
Từ Túi Càn Khôn bay ra mười loại cổ tài, Thiên Ca đeo lên một chiếc bao tay da người, chớp mắt nó đã hoá đen. Lam Thiên Hoả được phóng ra, lượn lờ quanh cánh tay hắn.
"Đá Song sinh, Linh Cảm thảo, phấn Nhất Tâm, Song Hồn thảo, một nửa Song Linh Cốt...."
Ngọn lửa màu xanh như có hình dạng, trườn bò quanh đám cổ tài khi còn ở trên không trung. Từng loại cổ tài được hắn xử lý bằng lửa, đến khi ánh sáng của từng cái lộ ra màu trắng, hắn mới quyết định dừng ngọn lửa lại, ném liên tiếp mấy chục khối nguyên thạch vào từng đốm sáng.
Ánh sáng loé lên trong chốc lát, hắn cắn đi đầu ngón tay cái, quẹt một vệt ngang đám cổ tài. Sau đó lấy tay kết ấn, ngọn lửa màu xanh lần nữa hiện diện, số lượng cổ tài giảm đi một nửa, lần này lại phát sáng ánh sáng màu xám.
Với tốc độ cổ tài đang dần rơi xuống, đôi mắt của hắn loé lên ánh sáng màu xanh lam. Một đạo linh hồn từ cơ thể hắn đi ra, nó bao bộc lấy số cổ tài còn lại. Thiên Ca lần nữa gọi ra ngọn lửa màu xanh, nó lượn quanh ánh sáng màu xám với tốc độ mắt thường có thể thấy. Linh hồn của hắn dần dung hợp với đám cổ tài, số lượng giảm xuống một, dần lộ ra một con cá hai đầu.
Đến giờ phút quyết định, hắn ném tới một loạt nguyên thạch, số nguyên thạch như tiếp thêm năng lượng cho con cá, hình dạng của nó càng ngày càng ngưng thực. Theo số nguyên thạch dần gia tăng, cá hai đầu dần tách ra thành hai con cá hoàn toàn độc lập, một cam một trắng.
Thiên Ca khẽ hô.
"Luyện ra đi, Hồn Liên Tâm!"
Ngọn lửa cháy lên càng dữ dội, cổ trùng rơi xuống càng lúc càng nhanh. Đến khi sắp chạm đất, chúng bỗng thoát khỏi khối ánh sáng đó, lộ ra hai con cá koi. Một con màu trắng thì có hoa văn màu cam, con màu cam sẽ có hoa văn màu trắng.
"Có được cổ trùng này, quá trình luyện thành cổ Ma Cốt không còn xa nữa. Công dụng của nó cũng rất đơn giản, thông qua linh hồn mà liên kết tâm trí của hai người, nhưng chỉ dừng lại ở cảm xúc, chỉ vì hiện giờ nó chỉ mới nhất chuyển."
Sắc mặt của hắn bỗng trầm xuống. Để sử dụng cổ trùng này cần phải luyện thêm một con cổ đi kèm nữa, cổ Khắc Hồn, quá trình luyện phải cách lúc luyện thành cổ Hồn Liên Tâm không lâu. Quá trình luyện cổ hao tổn rất nhiều tinh thần và chân nguyên. Vậy nên Thiên Ca mới đợi đến lúc luyện thành cổ Thần Niệm, rồi luyện hai con cổ này luôn.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |