Kết thúc Quyển 1: Kết Mộng.
Chương 69: Kết Mộng.
Thời hạn đã đến, học đường lần nữa tuyển chọn lớp trưởng, lớp phó.
Gia lão sẽ căn cứ vào người có tốc độ tấn thăng tu nhanh nhất, mà phân chia theo cấp bậc từ lớn đến thấp. Vị trí chỉ có một lớp trưởng và hai lớp phó.
Phương Chính không tới trường trong một thời gian dài. Nên vị trí lớp trưởng sẽ thuộc về Phương Nguyên, lớp phó là Mạc Bắc và Xích Thành.
Nhưng trước lớp, Phương Nguyên đã từ chối chức vị này, từ chối sự tôn kính sẽ nhận được.
Mục tiêu của gia lão rất rõ ràng, lão muốn đặt Phương Nguyên vào thể chế của gia tộc, cho hắn lợi ích hão huyền, chỉ như thế hắn mới sẵn sàng hi sinh vì lợi ích của gia tộc.
Rất tiếc, Phương Nguyên là ma đầu năm trăm năm. Nay mượn nhờ Xuân Thu Thiền quay trở lại năm trăm năm trước. Trong năm trăm năm này, hắn hiểu rõ được bộ mặt của tổ chức tập thể là như thế nào, cảm thấy độc hành một mình không có gì là không được.
Giờ tan học, xung quanh la liệt những học sinh không biết lượng sức mình. Phía trước là Phương Nguyên đang dựa vào tường trấn lộ nguyên thạch, ánh mắt dán chặt lên người Thiên Ca.
"Ngươi là người cuối cùng rồi đó."
Thiên Ca ung dung bước tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy đối phương hơi lạ, cảm giác này xuất phát từ những ngày đầu tiên hắn trấn lột nguyên thạch của toàn bộ học viên.
"Của ngươi!"
Ném xong một khối nguyên thạch, hắn trực tiếp lướt qua người Phương Nguyên, bước đi ra khỏi cổng.
Đến khi người đi rồi, hắn mới bắt đầu suy nghĩ đến những điểm kỳ lạ.
"Tên này như rất kỳ lạ, hơn hết..." Đang nói, Phương Nguyên đột ngột dừng lại, liếc nhìn đến những học sinh bên dưới, "Hắn hình như chưa bị ta đánh lần nào. Biểu hiện bên ngoài cũng chẳng giống loại nhát gan."
"Hắn là ai ta cũng không rõ. Thứ duy nhất ta nhớ là là vào ngày hắn từng đưa ta một túi nguyên thạch ở kiếp trước. Đối phương chỉ nói là trả ơn một ổ bánh mì." Phương Nguyên bất ngờ cười lên tự giễu, "Đôi khi người ngoài còn đối tốt ta hơn quan hệ ruột thịt a."
"Lại nói, nhìn kẻ này ta lại nhớ đến Cổ Nguyệt Thanh Thư, là một kẻ sẵn sàng hi sinh vì gia tộc. Kiếp trước hắn liều mạng sử dụng cổ trùng Tam chuyển, bảo vệ tộc nhân, khi chỉ mới Nhị chuyển. Hậu quả là cái chết."
"Tâm cảnh đề ra mục tiêu, đề ra mong muốn của bản thân. Nếu tâm cảnh sinh ra những trói buộc trong tâm hồn, kỳ thực kẻ này sẽ chẳng có được thành tựu tương lai."
Phương Nguyên cảm thấy Thiên Ca rất có phong thái trượng nghĩa. Chính vì thế hắn lại càng xem thường, cũng vừa thưởng thức kẻ này.
Thật sự Phương Nguyên không biết một điều, Thiên Ca cùng hắn là một loại người, cùng một tư tưởng nhưng lại khác nhau trên một con đường.
Kẻ muốn khống chế tất cả mặc cho điều này có thể khống chế lại hắn, kẻ thì nương theo cảm giác đi trên đường.
Rầm!
Gia lão học đường vỗ mạnh lên bàn, giận tím mặt.
"Tên Phương Nguyên này thật là quá quắt, hắn muốn làm gì? Hắn vẫn còn dám cướp, cướp lớp trưởng tám khối nguyên thạch, cướp lớp phó ba khối nguyên thạch. Cứ như vậy, lớp trưởng và lớp phó có khác gì học viên bình thường?!" Gia lão học đường cố gắng đè thấp giọng nói, trong câu nói của lão tràn đầy sự tức giận.
Phương Nguyên từ chối chức vị lớp trưởng chính là khước từ bước vào trong thể chế gia tộc. Nói nghiêm trọng một chút, đây chính là một loại phản bội gia tộc.
Điều này thôi cũng đã khiến cho gia lão học đường vô cùng giận dữ.
Nhưng ngay sau đó, Phương Nguyên lại cướp của bạn học. Bàn tay của hắn vươn ra càng ngày càng dài, đến nỗi vượt qua giới hạn cuối cùng của gia lão học đường.
Bị trấn lột như thế, địa vị quyền thế của lớp trưởng và lớp phó đã bị hoàn toàn suy yếu.
Ngày qua ngày, các học viên bình thường cũng sẽ mất đi kính nể và hứng thú với hai chức vị này.
Hành động của Phương Nguyên nhìn thì nhỏ bé nhưng ý nghĩa lại lớn lao.
Đây là dùng sức một người để khiêu chiến thể chế gia tộc!
Gia lão học đường tuyệt đối không muốn thấy tình cảnh này. Lão muốn đào tạo hi vọng mới cho gia tộc chứ không phải kẻ phản bội gia tộc.
Mặc dù hành động này của Phương Nguyên thách thức giới hạn cuối cùng của lão, nhưng gia lão học đường lại biết mình không thể ra tay xử lý việc này.
Nếu lão làm vậy thật, người thứ nhất không tha cho lão sẽ là tộc trưởng. Người thứ hai, thứ ba có thành kiến với lão sẽ chính là Cổ Nguyệt Xích Luyện và Cổ Nguyệt Mạc Bắc.
Tộc trưởng gửi gắm hi vọng vào Cổ Nguyệt Phương Chính, dù sao hắn cũng là thiên tài loại giáp duy nhất trong ba năm qua. Tộc trưởng cần một thiên tài ngoan cường và tự lập chứ không cần một đoá hoa yếu ớt được chăm sóc chiều chuộng.
Với Xích Luyện và Mạc Trần cũng vậy, bọn họ cũng mong muốn cháu trai của mình có thể trưởng thành trong những trở ngại này.
Nếu như gia lão học đường ra tay trừng phạt Phương Nguyên thay các học viên, chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành "người nối nghiệp của Mạc gia, Xích gia đánh không lại Phương Nguyên, đành phải nhờ trưởng bối hỗ trợ."
Thật quá khó nghe.
Điều này chắc chắc sẽ là một đả kích lớn với danh dự của Mạc gia và Xích gia.
Đương nhiên gia lão học đường không sợ một Phương Nguyên nho nhỏ, nhưng lão lại lo lắng một khi nhúng tay vào việc này sẽ dẫn đến ba tầng áp lực từ phía tộc trưởng, Mạc gia và Xích gia. Đó gần như là tất cả cao tầng của bộ tộc Cổ Nguyệt, một gia lão nho nhỏ như lão làm sao có thể chịu nổi?
"Căn nguyên của chuyện này vẫn là ở bí mật kia của Phương Nguyên. Cuối cùng thì hắn nhờ vào cái gì để nghênh ngang thăng cấp đến trung giai đây?" Gia lão học đường kiềm nén cơn tức giận trong lòng, đưa mắt tập trung vào ba bản báo cáo điều tra trên bàn đọc sách.
Bản báo cáo thứ nhất kể lại bối cảnh gia đình Phương Nguyên.
Điều này về Phương Nguyên hoàn toàn thoả đáng, thân phận hắn không có gì kỳ quái, thân thế cũng rõ ràng. Cha mẹ đã qua đời, hắn được cữu phụ cữu mẫu nhận nuôi. Thế nhưng trong nhà cũng không hoà thuận, lúc đi học Phương Nguyên vẫn luôn ở trong túc xá học đường.
Bản báo cáo thứ hai là ghi chép về cuộc đời Phương nguyên đã trải qua.
Khi còn tuổi nhỏ, hắn đã sớm có trí thông minh, được tộc nhân quan tâm, cho rằng có thể có tư chất loại giáp. Thế nhưng hắn lại được đo ra loại bính trong đại điển Khai Khiếu, khiến tộc nhân vô cùng thất vọng.
Bản báo cáo thứ ba là tung tích gần đây của Phương Nguyên.
Cuộc sống thường ngày của hắn vô cùng đơn giản, gần như là chỉ có ba chỗ. Ban ngày hắn đi học trong học đường, buổi tối đều ngủ trong túc xá. Hắn tu hành vô cùng khắc khổ, mỗi buổi tối đều tiến hành tu hành cổ sư, ôn dưỡng không khiếu. Đôi khi hắn sẽ ra ngoài một chuyến, đi đến khách sạn duy nhất trong sơn trại để cải thiện bữa ăn, mua rượu uống.
Hắn rất say mê với rượu, thích uống rượu Thanh Trúc. Dưới gầm giường trong túc xá của hắn bày ra hơn mười vò rượu Thanh trúc.
Gia lão học đường đọc thật kỹ ba bản báo cáo này, ấn tượng trong lòng đối với Phương Nguyên lại khắc sâu hơn, sinh động hơn.
"Cha mẹ mất sớm, lại có bất hoà với cữu phụ cữu mẫu... Chẳng trách tên tiểu tử Phương Nguyên này không có lòng trung thành với gia tộc. Hắn được tộc nhân tự tay đội tên cái danh thiên tài, lại cũng bị tộc nhân tự tay lấy xuống, rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đất... Chẳng trách hắn ngang bướng lại lạnh lùng quái gỡ. Hắn sống đơn giản, tu hành khắc khổ như vậy là vì nén giận, không chịu thua, muốn chứng minh cho tộc nhân thấy hắn có thể làm được! Cho nên, khi ta chèn ép hắn, hắn mới phản kích mãnh liệt đến vậy..."
Gia lão học đường suy nghĩ đến đây thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Càng nghe ngóng về Phương Nguyên, lão lại càng hiểu rõ hắn.
Đương nhiên, hiểu không có nghĩa là tha thứ. Phương Nguyên chống đối lão, xúc phạm tôn nghiêm của lão, từ chối đảm nhận lớp trưởng, còn trắng trợn cướp bóc bạn học, đây đều là những điều lão không thể dễ dàng tha thứ.
Giữ những tài liệu trong tay, gia lão học đường lại nhíu mày: "Tuy những tài liệu này cặn kẽ nhưng không hề liên quan đến bí mật thăng cấp của Phương Nguyên. Đã máy ngày rồi, đám người này cũng làm việc quá tệ!"
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Gia lão học đường nói.
Cửa mở ra.
Không ngờ lại là thân vệ của tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác: "Tộc trưởng có lệnh, mời gia lão đại nhân nhanh chóng đi đến Gia Chủ các, có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
"Sao, là chuyện quan trong gì?" Gia lão học đường đứng dậy từ chỗ ngồi. Từ trong giọng nói và dáng vẻ của gã thân vệ, lão đã nhận ra việc này rất nghiêm trọng.
"Là cổ sư tứ chuyển Cổ Phú đại nhân vừa quay lại, đệ đệ của ông ta là Cổ Kim Sinh đã mất tích!" Thân vệ đáp.
"Sao..." Gia lão học đường hít sâu một hơi.
......
Trong thoáng chốc thời gian như ngừng lại, tựa như chẳng còn ai viết nữa. Thế giới dần rơi vào cái chết lặng.
Vầng trăng lên cao, tại một căn nhà nhỏ, một thiếu niên vẫn đang miệt mài bên cửa sổ, hắn di chuyển cổ tay liên tục để viết ra những dòng chữ đặc sắc.
Nhiều tờ giấy trên bàn được xếp một cách lộn xộn, trong số đó để lộ một tờ có tiêu đề lớn "Giấc Mộng Của Ta."
"Cuộc sống của đại ma đầu Thiên Ca cũng nên kết thúc rồi. Dù sao ta cũng chỉ là một thiếu niên tầm thường, cũng đã đến lúc sống cho thực tại rồi."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |