Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2: Tỉnh mộng.

Tiểu thuyết gốc · 1947 chữ

Chương 70: Tỉnh mộng.

"Đến lúc tỉnh mộng rồi, gác lại tưởng tượng của bản thân, chính mình cũng không nên si mê những thứ không tồn tại..."

Một thiếu niên vừa tỉnh dậy khỏi giường, hắn giương hai tay lên cao ra sau lưng, vắt chéo vào nhau, uể oải vặn người.

Hắn đến bên khu bếp, chậm rãi nhóm lên những đốm lửa đầu tiên. Trên tay bình thản ném mấy tờ giấy vào, ngọn lửa như thú dữ, lao vào cắn xé những tờ giấy, đến khi chúng hoá thành bụi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xuyên đến cổ giới được mười năm rồi, nhưng ta lại cứ chìm trong mộng cảnh của chính ta. Đến nay cũng đã khai khiếu, và hiện tại tất cả thoáng qua chỉ là một giấc mộng dài."

"Chẳng có gì là Trần Quyền, Trần Hồng, Thanh Phong, truyền thừa Đạo Thiên gì ở đây cả. Ma Cốt cùng bí ẩn đằng sau cũng chẳng hề tồn tại."

"Cổ Luyện Phàm, Khổ Luyện cũng là không tồn tại, trên đời làm sao tồn tại những con cổ như vậy thật. Một phàm nhân sao có thể luyện cổ được?"

Nguyên nhân để xuất hiện hai con cổ, cũng là hắn thấy mười năm nằm không, không tu luyện thật sự rất lãng phí. Nên cố tình vi phạm quy tắc chỉ cổ sư mới có thể luyện cổ, bằng cách viết ra hai con cổ cực kỳ vô lý này.

"Mọi thứ đến bây giờ thật vô nghĩa a."

Thiên Ca khe khẽ thở dài, đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía xa xăm.

Hắn chấp nhận bản thân chỉ là một người bình thường, tất cả hắn trải qua chẳng qua là sự khao khát mãnh liệt với sức mạnh, với một cuộc sống nổi bật mà thôi.

Cuộc đời của hắn diễn ra tương tự mộng cảnh, tương tư của hắn. Cũng là một người xuyên không, nhưng chẳng hề giác tỉnh con cổ nào. Cũng chẳng hề bị bắt nạt khi xuyên qua, Trần Hải cũng chẳng tồn tại luôn.

Cuộc đời cực khổ, cha mẹ mất sớm, chăm chỉ luyện tập thể chất, dầm mưa dãi nắng, quật khởi bằng việc buôn bán trà mật ong.

Dĩ nhiên là đã pha thêm một chút chất bất minh vào nước uống, đổi được một số vật tư, cải tạo lại căn nhà, thoát khỏi số phận ăn rong ăn rêu, uống nước sông mỗi ngày.

Số tiền kiếm được cũng không nhiều. Trừ đi khoản mua cổ phương, tích lũy từ bán trà mật ong cũng chỉ được mười viên nguyên thạch tính tới thời điểm hiện tại.

Hắn không gặp được Đạo Thiên truyền thừa, chẳng có ai, thế lực nào chống lưng cả, mọi thứ là tự bản thân tồn tại. Mọi âm mưu của năm gia tộc trực thuộc Lâm gia cũng bị đóng băng theo nét bút của hắn.

Thiên Ca cũng từng được Phương Nguyên cho đi một ổ bánh mì cũng là thật.

Hắn chẳng có bất cứ mối quan hệ nào như gặp gỡ Thanh Phong, Trần Quyền, Kiếm Thủy Liên, Trần Hồng như trong tưởng tượng cả.

Tất cả chỉ là sự cô đơn, sự ích kỷ của bản thân hắn. Thiên Ca muốn có một kẻ thù, một người sẽ luôn nhớ đến hắn, thèm khát tính kế hắn, xong bị hắn tính kế lại.

Nhưng hắn thật sự không có tài như vậy, tất cả chỉ chứng minh hắn là một kẻ vô dụng.

Thiên Ca căn bản chẳng sở hữu cái gì truyền thừa cả, tất cả chỉ là mong muốn hão huyền.

Hắn thật sự đã biết được sự tồn tại của hai người giống hắn, đều là xuyên việt. Bọn họ rất nổi trong núi của mình.

Thiên Ca chính là lợi dụng điểm này để tìm cảm hứng viết lách, hắn muốn thoả nỗi lòng của chính mình.

"Ta cũng chẳng mua được Tửu Trùng, bản mệnh cổ là Huyết Khí cổ, cổ trùng trị liệu. Nguyên nhân rất đơn giản, gia tộc có yêu cầu thu mua cổ trùng Huyết đạo, Giọt Máu Đào Cổ. Cổ trùng dùng một lần, công dụng tương tự Sinh Cơ Diệp. Nhưng nó lại là thức ăn của Huyết Tích Tử, lá bài tẩy của tộc Cổ Nguyệt."

"Mỗi lần luyện cần một bát máu lớn, xác suất cho ra cũng rất không ổn định, nhìn chung là giao động từ ba đến sáu con."

"Mà mỗi con cho đi thật sự nhận lại rất nhiều, tận năm khối nguyên thạch cho mỗi con cơ mà."

"Đương nhiên một người bình thường như ta không có tư cách nhận ủy thác này, dù có cung đến một trăm con cũng không tài nào được chấp thuận."

"Trong mười năm này ta liên tục xây dựng các mối quan hệ, đặc biệt không dám đụng đến những người có liên quan tới cốt truyện."

"Tu vi nhất chuyển sơ giai, tư chất cũng là bốn thành bốn. Nếu không có nguyên thạch hỗ trợ, ta chẳng thể nào tấn thăng nhị chuyển được."

"Cổ trùng ngoài Khí Huyết cổ, nắm trong tay hai loại nhị chuyển cổ phương, cổ phương tiến giai Huyết Khí cổ có hai loại. Thứ nhất là đi theo hướng cường công, Huyết Nhận cổ. Thứ hai là đi theo hướng trị liệu, Huyết Khí nhị chuyển."

"Trong nguyên tác, cổ trùng tấn thăng thành Huyết Nguyệt cổ hình như có Huyết Khí cổ. Nhưng dường như Phương Nguyên chưa có ý định hướng con cổ này tới làm cổ trị liệu, bổ sung chỗ khuyết thiếu cho bản thân."

"Ban đầu ta cũng nghĩ con cổ này không phải trị liệu cổ, nhưng đọc đồng nhân mới thấy con cổ này rõ ràng là có vai trò cung cấp máu."

"Ta còn sở hữu Cỏ Nến Sên, tấn thăng nhị chuyển sẽ là Sên Túi Máu. Mặc kệ hiềm nghi đến từ gia tộc, mỗi ngày ta đều bất chấp tính mạng để luyện Giọt Máu Đào Cổ."

"Lĩnh vực Luyện đạo chưa đạt đến chuẩn Đại Sư, chứ đừng nói đến Đại Sư."

"Phương pháp luyện cổ ngũ độc, ta cũng chẳng có thành tựu gì."

"Thời điểm thương đội đến, ta cũng mong chính mình gặp được con cổ nào đó tốt một chút."

Vừa nói Thiên Ca vừa bước chân ra khỏi nhà, hắn chậm rãi đi đến học đường. Vừa bước vào cổng, hắn nhìn thấy một đám học viên, ngay lập tức treo miệng lên ý cười.

"Chào các vị đồng học."

"Ồ Thiên Ca, ngươi tới rồi sao. Chúng ta đang noi về Phương Nguyên nè, ngươi có muốn tới góp vui không?"

Thiên Ca cười gượng, hắn thật sự không muốn trêu vào đại ma đầu này.

Một bên Phương Nguyên lại có biểu cảm khinh thường các thiếu niên này, trong ánh mắt như muốn nói tất cả vẫn là quá non.

Tại học đường nếu tính thêm Thiên Ca vào, người đáng lẽ nên chết đói trong nguyên tác, tổng số học viên sẽ là năm mươi tám. Trong mộng, sở dĩ là năm mươi chín, là vì có thêm một học viên khai khiếu muộn của năm trước.

Cổ sư quá tuổi khai khiếu, sẽ không thể khai khiếu, trừ một số cổ trùng đặc biệt giúp phàm nhân làm việc này. Đây chính là điểm sạn lớn mà Thiên Ca từng viết ra.

Tại đã mười năm rồi, ý chí của ai rồi cũng sẽ phai theo thời gian, chứ đừng nói đến trí nhớ.

Thiên Ca tiến lại gần đám người, bất chợt hỏi: "Các ngươi có dự định gì trong tương lai chưa?"

"Ngươi nói gì vậy?"

"Ý ta là thương đội sắp tới, các ngươi sẽ làm gì trong thời gian này."

"À.."

Một thiếu niên bỗng à lên như hiểu tình hình. Ngay khi tiếng à kết thúc, một giọng nói khác lại vang lên.

"Ngươi theo ta đến chỗ này."

Người vừa nói là một thiếu niên tóc đỏ, tên là Cổ Nguyệt Xích Hải.

Hắn ta kéo tay Thiên Ca ra ngoài học đường, dẫn hắn ra một gốc nói chuyện.

"Sắp tới ta muốn mua một con cổ, ngươi có thể giúp ta được không? Chắc chắn không phải là Thanh Đồng Xá Lợi cổ, thứ ta muốn mua là Hắc Thỉ cổ. Sau khi ta dùng xong, nó sẽ thuộc về ngươi, thấy thế nào?"

Thiên Ca gật gật đầu, như ngầm đồng ý với đối phương. Sau đó lại quay đầu rời đi.

Đây là người hắn đã kết thân từ rất sớm, thuộc Xích mạch, có thế lực đang cạnh tranh với Mạc mạch, một trong những thế lực lớn nhất trong Cổ Nguyệt sơn trại.

Mục đích của Thiên Ca rất đơn giản, mượn danh nghĩa bạn bè đòi lấy cổ phương Giọt Máu Đào Cổ. Hơn hết là mượn danh nghĩa của đối phương để thực hiện giao dịch ủy thác.

Mỗi lần hắn đem về một túi nguyên thạch, có người bảo hắn đừng có liều mạng, Xích Hải chỉ cười chừ cho qua chuyện.

Nhằm chứng minh cổ giới không tồn tại người tốt nào. Nên ngay khi hợp tác với hắn ta, Thiên Ca liên tục kiểm kê lại số nguyên thạch của mình.

Lại nói con Giọt Máu Đào Cổ là loại cổ trùng dùng làm thức ăn cho Huyết Tích Tử, cổ trùng tam chuyển, nhưng lại phát ra uy năng của chiến lực ngũ chuyển.

Mỗi con giao nộp cho gia tộc sẽ được năm khối nguyên thạch. Một ngày hắn có thể luyện tới mười hai con, thời gian còn lại là tu hành. Trung bình mỗi tuần sẽ bán được tám mươi bốn con, nguyên thạch có thể đạt tới bốn trăm hai mươi mỗi tuần.

Khai khiếu là vào tháng ba, nay đã gần đến tháng năm. Tuần đầu tiên đã luyện hoát Khí Huyết cổ, đủ yêu cầu chữa trị, tức là thời gian luyện cổ đã gần gần tám tuần, số dư do sự liều mạng của hắn hiện tại là ba ngàn ba trăm sáu mươi khối nguyên thạch.

Theo giao ước, mỗi đợt giao dịch, Thiên Ca sẽ trả cho đối phương mười khối nguyên thạch. Hắn vẫn là đánh giá thấp trình độ đạo đức của Xích Hải rồi, đối phương rất trọng nghĩa.

Dù có cơ hội, hắn vẫn không động thủ tới một viên nguyên thạch của Thiên Ca.

Theo cách nói của Phương Nguyên chính là ngu ngốc, còn theo đọc giả chính là người trong cẩu đạo đi ra.

Nhưng Thiên Ca cũng nhìn ra, đối phương vừa muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân, vừa muốn lấy thiện cảm của Thiên Ca.

Suy nghĩ này thật ngây thơ, tưởng chính mình đối tốt kẻ khác, người đó chắc chắn sẽ đối tốt lại với mình.

"Ta cũng chẳng có ý định đi theo nguyên tác gì nữa, nếu bây giờ không tranh thủ mạnh lên, chắc chắn sẽ bị giết trong tương lai."

Bước chân trên đường Thiên Ca thầm quyết tâm trong lòng, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại thành quyền. Trong đôi mắt loé lên tinh quang khó thấy.

Đôi mắt đen tuyền của Thiên Ca giờ phút này lại loé lên một tia cực kỳ sinh động con ngươi.

"Tưởng tượng này cũng không uổng phí, chí ít ta đã xác định được hướng đi trong tương lai của mình."

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.