Lợi ích trường tồn.
Chương 74: Lợi ích trường tồn.
"Phương Chính ơi Phương Chính à, ngươi không muốn kẻ khác sống tốt hơn, thì đâu phải nghĩ ra lý do trừ ma vệ đạo đâu?"
"Câu trước ngươi nói dù ta là ma đầu, thì ngươi vẫn tin ta là một người tốt. Câu sau lại nói ngăn cản ta lại."
"Có thấy nực cười không hả."
Phương Chính chỉ biết lủi thủi đi theo sau, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ buồn bã.
Thiên Ca khẽ liếc nhìn, cảm xúc của bản thân càng hỗn tạp, hắn lại càng cười, chỉ vì càng như vậy càng chứng tỏ Phương Chính đang rơi vào trạng thái dễ dàng bị tấn công tinh thần nhất.
"Thế giới này chỉ có lợi ích mới trường tồn theo thời gian, tăng lên tư chất bằng mạng người là chuyện khinh thiên diệt nghĩa. Vậy có bao nhiêu người vì bảo vật mà chém giết nhau?"
"Khi đi trên đường, ngươi nói sẽ giúp ta tìm cổ trùng tăng tư chất. Trùng hợp ngươi lại vào được một cái bí cảnh, bên trong sở hữu một loại cổ trùng tăng tư chất, nhưng sau khi dùng xong bản thân chỉ có thể tu hành lưu phái Kim đạo."
Thiên Ca dừng lại, đứng trước một cái cây to, ánh mắt hướng lên từng tán cây, nước mặt trực trào ngưng ở khoé mi, đôi môi run rẩy nói tiếp.
"Nhưng trong quá trình này, ngươi gặp không ít cổ sư chính đạo, cùng ma đạo. Ai cũng vì bảo vật mà không ngừng chém giết lẫn nhau, ngươi cũng không ngoại lệ."
"Để có thể ra, chứng tỏ trên tay ngươi đã dính không ít máu người. Ngươi không giết người, không có nghĩa người không thể giết ngươi. Giết ma đạo chính là vì trừ ma vệ đạo, giết chính đạo vì bọn hắn muốn giết ngươi."
Thiên Ca quay đầu lại, nước mặt rơi xuống như cây kim phá tan lớp phòng thủ cuối cùng của Phương Chính.
"Ngươi nói xem, đây có phải hành vì của ta không?"
Phương Chính đã chết tâm. Thiên Ca trong lòng cười đắc ý pha thêm chút chua xót, ngoài mặt vẫn cười cay đắng, nước mặt rơi xuống như mưa.
Suốt mười năm tẩy não chính là nước chảy đầu vịt.
"Ma đạo, chính đạo cùng kẻ vô tội căn bản không có sự khác biệt. Khác biệt duy nhất chẳng qua là chính đạo ăn cướp đẹp mặt, ma đạo hung tàn. Kẻ vô tội chẳng qua là chưa làm điều gì quá đáng, không có sức phản kháng, bị người giết chết."
"Ta giết những người đó cũng như giết ma đạo thôi, vì lợi ích! Thế giới rất khắc nghiệt."
Phương Chính mặc dù suy sụp. Nhưng hắn vẫn bảo toàn được bản tâm của mình, miệng run rẩy thốt ra âm thanh nghẹn ngào: "Ngươi nói vậy là ngươi tiếp xúc ta cũng có chủ ý như bao người khác mà thôi."
"Không sai!"
"Kể cả những lời ngươi nói trước đây đều là giả dối, hay là đang cố tẩy não ta?"
Phương Chính nhìn nước mặt Thiên Ca đang chảy, hốc mắt đỏ hoe. Nhưng trên khuôn mặt lại rất bình tĩnh, giọng điệu chẳng có gì như đang khóc, khiến hắn thật sự rất kinh tởm.
"Không hẳn, đây là những điều cổ sư sống đủ lâu sẽ tự giác hiểu được. Không phải ngươi ngốc đến mức hiểu lầm ý tốt của ca ca mình sao?"
"Hắn rất tốt, nhưng ngươi sẵn sàng đoạn tuyệt quan hệ với 5.5 khối nguyên thạch chỉ vì một nữ nhân."
"Ngươi cảm thấy mình bị lợi dụng? Ta đã được lợi gì từ ngươi? Ngươi cảm thấy bị lừa dối? Ta không thất vọng sao?"
"Ngươi không như chúng ta, sao ngươi có thể hiểu? Được gia tộc bồi dưỡng còn muốn giữ đức hạnh thanh cao."
"Nếu ta là ngươi đã sớm đến gặp tộc trưởng, nhờ lão chu cấp tài nguyên, đơn giản là vì ngươi là thiếu tộc trưởng tương lai, sớm muộn cũng thành tộc trưởng, tiêu hao một chút của cải tương lai của mình không phải quá đáng."
Thiên Ca lướt qua người Phương Chính, bàn tay khẽ đập lên vai hắn, giọng nói chứa ba phần thất vọng, bảy phần xem thường.
"Sao người không nói, thế giới dám giết ta, ngươi liền giết bọn hắn."
"Ngươi nói ta là người tốt, vậy tại sao phải tức giận khi ta giết người? Không phải ngươi tin là được rồi sao?"
"Ngươi chỉ tin những gì ngươi thấy thôi."
Phương Chính nổi lên tức giận: "Ngươi thì biết cái gì!"
"Tất cả căn bản chẳng hiểu ta, ta cả nên biến mất hết đi!!"
"Mọi thứ ngươi nói đều là giả dối!!"
Vừa nói hắn vừa vung kiếm lên điên loạn, Thiên Ca đi được một đoạn, bỗng quay người lại, lưỡi kiếm chặt thẳng vào vai trái của hắn, nỗi đau lập tức truyền đến khiến hắn nhăn mày lại.
Dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng trình độ phát lực của Phương Chính thật sự rất tốt a.
"Ta và ngươi cùng đánh cược không?"
Thiên Ca nở lên nụ cười bí hiểm.
Phương Chính bất giác sợ hãi.
"Tất cả đều giả dối, chỉ có lợi ích vẫn mãi trường tồn."
Ngày hôm sau.
Tộc trưởng đang lo lắng không biết Phương Chính đi đâu mấy ngày nay không tới học đường.
Lão sợ hắn ta gặp chuyện, quan trọng hơn là tư chất bậc Giáp đối phương đang nắm giữ.
Trong phòng tộc trưởng vọng lại tiếng gõ cửa, lời nói tiếp theo của tên hộ vệ trực tiếp làm lão suy sụp.
"Phương Chính nửa đem vào rừng, gặp phải một toán cướp. Bọn hắn trực tiếp ra tay nặng."
"Phương Chính vì thế mà trọng thương, dẫn tới tư chất sụt giảm."
Đồng tử của lão co rút lại, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào! Ngươi đã cho người kiểm tra chưa?"
"Chưa, nhưng chính Phương Chính nói với bọn ta."
Nếu là lời Phương Chính chắc chắn là thật, nhưng vẫn là tiếc cho một tư chất hiếm có. Hùng gia trại có Thập Tuyệt Thể, Bạch gia trại có Bạch Ngưng Băng, chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt đường sống của tộc Cổ Nguyệt ta sao?
Buổi chiều trong ánh chiều tà, Phương vừa ôm viết thương nặng vừa đi về nhà, sắc mặt lờ đờ, trên thân mang theo nhiều vết thương, quần áo rách nát.
Tin tức Phương Chính không còn là tư chất bậc Giáp nhanh chóng được lan rộng trong tộc.
"Ngươi biết gì chưa? Phương Chính không còn là tư chất bậc Giáp nữa."
"Từ giờ chúng ta gọi là Phương gia phế vật đi."
"Kẻ này ta đã sớm không ưa, ỷ lại bản thân có tư chất bậc Giáp mà lên mặt. Giờ nhìn cảnh tượng này thật sản khoải."
Người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt hả hê. Phương Chính bất buồn bã, đôi chân vô thức chậm lại, vô thức đứng yên một chỗ.
"Thì ra đây là cảm giác của ca ca khi từ thiên tài trở thành phế vật sao?"
Phương Chính vô tình nhớ lại lời Thiên Ca từng nói.
"Ca ca của ngươi bên ngoài chán nản, bên trong đã sớm không để bụng từ lâu rồi."
Tiến thêm một bước nữa.
"Thật vậy sao..."
"Là như vậy sao?"
Hắn lẩm bẩm như một kẻ điên, không biết hắn về nhà bằng cách nào, chỉ biết trong mơ hồ hắn đã đứng trước Cữu phụ Cữu mẫu.
Người hắn xem là cha mẹ lại ngồi trên cao, đưa ánh mắt hướng hắn xem thường. Phương Chính giờ phút này như sở hữu Hoả Nhãn Kim Tinh, dễ dàng nhìn thấy mọi biểu cảm chán ghét của bọn hắn.
"Con về rồi hả?"
"Vân..."
Chưa để hắn nói hết câu Cổ Nguyệt Đống Thổ lập tức rời khỏi ghế, đi về phía hắn, ôm hắn vào lòng như thể rất lo lắng.
"Nếu về thì tốt, con không biết bọn ta lo lắng cho con thế nào đâu?"
"Nào vào trong thay đồ đi, ta đã chuẩn bị món ăn cho con rồi."
Bàn tay từ từ đưa đến trước đan điền của Phương Chính, ngay khi sắp chạm vào đã bị hắn đẩy ra, trong ánh mắt chứa lấy một tia thất vọng.
Lão nhìn về phía nha hoàn Thẩm Thúy đầy ẩn ý.
Phương Chính bước vào phòng, trên bàn đặt là bộ đồ màu đen rách rưới. Đồ ăn trên bàn đã sớm ô thiu.
Người từ đằng sau đi vào, ánh chỉ nhẹ nhàng lướt qua như hi vọng một điều gì đó.
"Ta để nước ở đây, công tử từ từ sử dụng."
Thẩm Thúy nhẹ nhàng đặt chậu nước bên cạnh cửa ra vào, trong ánh mắt ẩn chứa một tia thấ vọng.
Đến khi người đi rồi, hắn đã hiểu những gì kẻ đó nói là sự thật. Đôi môi run rẩy không nói lên lời, trong ánh mắt thoáng hiện sự thất vọng tràn trề.
"Ngươi không còn trở thành phu nhân của tộc trưởng tương lai nên thất vọng à. Mất đi một thiên tài, lại quay sang chán ghét ta."
"Người sống cùng ta đến bây giờ hiểu ta, nhưng ta lại chẳng hiểu hắn."
Phương Chính bất giác cười lên tự giễu, mặc xong bộ đồ màu đen trước khi. Hắn không lưu luyến mà rời đi.
Thiên Ca sống ở con hẻm, đường rất khó đi, mất một lúc Phương Chính mới di chuyển tới nơi.
Giữa sân, Thiên Ca đang ngồi trên khúc gỗ to, xung quanh có bốn khúc như vậy nữa, chính giữa là một ngọn lửa nhỏ đang cháy. Trong ngọn lửa là hai con gà được đâm vào hai cây tre, chúng tiếp xúc với ngọn lửa, từ từ phát ra mùi hương thơm lừng.
Ánh mắt Phương Chính dần thiếu đi sự sống, như đã hiểu ra mọi thứ.
"Ta chỉ là một tên hề mà thôi."
"Ngươi nói đúng, việc làm đầu tiên của lão là kiểm tra không khiếu của ta. Việc ta càng giấu giếm càng lão lại càng nghi ngờ."
"Tính khí của ta trước đây quả thật nóng nảy, nếu xét theo biểu hiện chắc chắn sẽ làm loạn một trận. Ta cũng chỉ cần biểu hiện ban đầu của bọn họ thôi."
"Ta đã hiểu cảm giác bị bỏ rơi trước đây rồi, ta không muốn trở nghiệm nữa đâu."
Thiên Ca trầm giọng nói, tay thì vẫn đang xoay đều
"Ngồi xuống đi."
"Ta không nuôi người rảnh rỗi."
Vừa nói Thiên Ca đưa cho đối phương một tờ cổ phương, Giọt Máu Đào Cổ. Phương Chính loé lên tia nghi hoặc.
"Ý ngươi là muốn ta luyện ra con cổ này?"
"Đúng vậy, có thể đổi được năm khối nguyên thạch cho mỗi con."
"Ngươi luyện con cổ này được bao lâu rồi?"
"Gần tám tuần đi."
Phương Chính sửng sốt, sau đó nhìn về phía cánh tay của Thiên Ca, bên trên in hằng từng vết cắt do luyện cổ mà thành.
Thiên Ca đưa ra lời đề nghị, làn khói bốc lên càng làm khuôn mặt của hắn troonh thật thần bí.
"Ta muốn ngươi hợp tác với ngươi."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |