Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyện ta viết?

Tiểu thuyết gốc · 2125 chữ

Chương 75: Truyện ta viết?

"Hợp tác gì?"

Phương Chính nhíu mày khó hiểu, Thiên Ca mới từ từ giảng giải cho đối phương hiểu được thứ hắn đang muốn nhắm đến.

"Ta từng mua được một tin tức, tại Bạch Cốt sơn tồn tại một truyền thừa của một người, người đó gọi là Khôi Cốt Tài Tử. Ông ta cả đời nghiên cứu một con cổ có thể phá vỡ rào tư chất, để mọi người đều có thể tu luyện, con cổ đó gọi là Cốt Nhục Đoàn Viên."

"Ta lại nghe nói con cổ này cần huyết nhục tươi của cặp song sinh mới có thể luyện thành, càng nhiều càng tốt. Trùng hợp thay, ta lại nghe nói tại Bạch Cốt sơn có một gia tộc họ Bách, trong tộc quả thật có một cặp song sinh."

Nghe xong, Phương Chính hơi nhíu mày lại, mái tóc rối bời càng tô lên râm tình của hắn lúc này: "Bọn hắn sẽ chết?"

"Tư duy của ngươi đổi mới rồi đấy, không sai!"

Thiên Ca tấm tắt khen, trong ánh mắt khẽ lộ sự lo lắng. Ngay từ đầu lôi kéo Phương Chính chính là một điều tương đối nguy hiểm, kẻ này thất thường, rất có thể sẽ phản bội ta sau này.

Trên hết đối phương có tư chất bậc Giáp, bản thân chỉ là bậc Bính, chưa có cổ trùng hoàn thiện, tất cả đều chuyên về hỗ trợ.

Con cổ chuyên về tấn công hiện giờ chỉ có Huyền Thanh cổ là chấp nhận được một chút, Huyền Thanh Chu chỉ phụ trợ luyện ra nhiều Huyền Thanh cổ mà thôi.

Nhìn chung bộ cổ trùng hắn sở hữu đều là loại có thể tạo ra tài nguyên. Khí Huyết cổ, Cỏ Nến Sên hỗ trợ hồi phục, từ đó có thể luyện ra nhiều con cổ Giọt Máu Đào Cổ, đổi hết thành nguyên thạch. Huyền Thanh cổ, Huyền Thanh Chu hỗ trợ về mặt cổ trùng.

Hắn không muốn lôi kéo Phương Chính sớm như vậy, chỉ đơn giản cần thay đổi suy nghĩ của tên này thật sự rất khó khăn, hắn mất mười bên cạnh tẩy não, chẳng bằng một ngày lật mặt.

"Chúng ta đã hợp tác rồi, mục tiêu hiện tại của ta rất đơn giản. Dồn hết tài nguyên để ngươi tấn thăng tam chuyển sớm nhất, lúc đó giúp ta tu luyện bằng Cốt Nhục Đoàn Viên."

Thiên Ca thật sự lo lắng, hắn đã không còn đường để đi nữa rồi.

Theo diễn biến, Bạch Ngưng Băng tự bạo, Thanh Mao sơn hoá thành một toà băng sơn đổ nát. Hắn lúc đó cùng lắm chỉ có tu vi nhị chuyển, cổ trùng hạn hẹp, sớm muộn cũng bị Phương Nguyên giết chết.

"Phương Chính tam chuyển chính là lá bài bảo mệnh của ta. Hệ thống tu hành cũng đã nghĩ xong cho hắn rồi, chiến lực có thể đối kháng Bạch Ngưng Băng cùng Phương Nguyên một thời gian."

"Cái ta lo hơn vẫn là cái Đại Lực Chân Vũ Thể của Hùng gia trại, nếu không tìm cách tạo ra tài nguyên, ta e rằng sẽ chết không nghi ngờ."

Thiên Ca cầm con gà nướng vàng ươm trên tay, ngẩng mặt nhìn lên trời, lòng đầy muộn phiền.

"Ta cũng từng ngẩng cao đầu như này, ta đã từng khóc qua, mọi trải nghiệm chân thật đều khắc sâu vào trong tim ta."

"Ta đọc qua đồng nhân, người khác xuyên qua sẽ sở hữu cổ trùng nghịch thiên, chí ít là có tư chất tuyệt đỉnh. Có kẻ lại sở hữu hệ thống, còn nói là hệ thống chỉ cung cấp tài nguyên cho hắn, nhưng thật sự chẳng hiểu sự khác biệt giữa việc có tài nguyên và không có tài nguyên lớn đến mức nào, tu luyện ngày đêm có Tửu Trùng phụ trợ, sắp chết, liền thay con cũ bằng con mới. Ta thật sự ghen tị a."

Thiên Ca nhìn lên trời không khỏi ước ao, nhìn xuống thấy Phương Chính đang chảy nước miếng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Ăn đi, là ta cố tình nướng thừa, tuyệt không đòi giá cả."

Nghe vậy, đối phương liền vứt liêm sỉ với lấy con gà. Hôm trước còn đòi sống đòi chết, nay lại chăm chú ăn đồ của người ta, thật sự rất vô sỉ. Dù sao tên này khôn thêm một chút, Thiên Ca cũng dễ nhờ vả.

Thiên Ca dù sao cũng là một thanh niên ba tốt, làm việc chính trực. Không phải là mấy cái loại lão lục, dù ở bên chính đạo cũng là một dạng cực kỳ nguy hiểm và khó chịu.

Y phục có thể nói lên một người, các ngươi có tin không. Trong tưởng tượng của Thiên Ca, hắn ngoài mặc áo đen ra còn mặc áo xanh, ý chỉ một đời này có hi vọng cải mệnh. Hắn từ lúc mới xuyên qua đến hiện tại đều mang trên mình một màu sắc, hắn thật sự không có hi vọng chính mình có thể sống sót rời khỏi Thanh Mao sơn.

Phương Chính trước khi khai khiếu mặc một màu đen rách rưới. Sau khi khai khiếu lại mặc trên mình bạch y, điều này ý chỉ y đã bước sang một trang cuộc đời mới. Khi tin đồn không còn tư chất bậc Giáp nữa dần lan rộng, y lại trở về với một chiếc áo cũ. Cái gọi là trang đời mới chẳng qua là huyễn cảnh người ta dựng lên cho hắn mà thôi. Bọn họ cho hắn trang giấy này, cũng có thể lấy lại.

Trang sách cuộc đời và vận mệnh chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vận mệnh là do mỗi người nắm giữ, ngoài bản thân, không ai có thể tự quyết.

Ba ngày sau.

Thiên Ca như mọi lần đến học đường rồi trở về nhà, mấy ngày không còn luyện Giọt Máu Đào Cổ nữa, thay vào đó là giữ cho tâm tình trở nên tỉnh táo, hướng đến một suy nghĩ mơ màng, nói nôn na là giữ cho bản thân nhiều cảm xúc nhất có thể.

"Cầm lấy tu luyện đi."

Thiên Ca ném lên giường một túi nguyên thạch, hướng đến Phương Chính đang xếp bằng mà nói.

Chính mình lại đi về phía trung tâm của căn nhà, yên tĩnh ngồi xuống, lấy ra một chậu sắt.

Bên trong chậu chứa nhiều cục than màu đen, màu sắc láng bóng, mỗi cục đều chưa to đến một bàn tay.

"Ngươi định làm gì vậy."

"Luyện cổ, thành hay bại chỉ có một lần. Cổ tài ta chuẩn bị chỉ có một mà thôi, nếu thất bại chỉ có thể tích lũy thêm mười năm nữa"

Thiên Ca nghiêm giọng nói, tay đã sắn tay áo lên, Huyền Thanh cổ từ hình vẽ hoá thành một đầu rết trườn đến bàn tay.

Hắn nhét vào miệng con cổ một đống tro chính mình đốt được vài ngày qua, màu sắc của vẩy hoá thành một màu hồng huyền bí, sau đó lại trở lại thành màu xanh.

"Cổ trùng không có vấn đề gì!"

Lời vừa dứt, hắn liền đổ hết toàn bộ số tro còn lại vào miệng con cổ, ánh sáng màu hồng phát ra càng sáng hơn.

Thiên Ca khẽ mỉm cười, hắn vào trong lấy ra một xấp giấy, chồng giấy tập hợp lại với nhau cao đến gần bằng hai người trưởng thành, mỗi tờ đều rất mỏng dính.

"Hôm nay quyết đốt hết một lần đi."

Thiên Ca cầm một tờ giấy đưa tới miệng Huyền Thanh cổ. Nó ngay lập tức há hàm răng sắc nhọn của mình ra, mạnh mẽ nuốt trọn tờ giấy.

Tiếng giấy bị xé đi bởi hàm răng như bản nhạc đệm khơi gợi lại ký ức trước đây của hắn.

"Ta từng là một thiếu niên cười ngây ngô, ta có bạn, ta có ước mơ, có hoài bãi. Tác phẩm ta muốn hoàn thành, một tác phẩm ta cứ ngỡ mình sẽ quên đi, không ngờ mỗi ngày ta đều nhớ đến nó."

Nuớc bọt làm ướt tờ giấy, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy tiêu đề "Quỷ Đạo Luân Hồi", khi nhìn thấy bốn chữ này, ánh mắt của hắn lập rức cụp xuống, như có điều suy tư.

"Đúng vậy tác phẩm này ta dành rất nhiều nhiệt huyết cho nó, ta muốn viết tới một thế giới quỷ dị, một nhân vật đặc biệt. Hắn đứng giữa một dàn nhân vật chính, hắn có bàn tay vàng, hắn cướp đoạt cơ duyên. Nhưng rồi nhận ra tất cả vốn đã thuộc về hắn, nhưng quyền quyết định những vật đó không dành cho hắn. Tất cả mọi sự nỗ lực đều như sự bố thí của kẻ khác dành cho hắn."

"Hắn thân bất do kỷ, cả đời sống trong lừa dối, đến khi trở thành tồn tại bất tử, hắn vẫn cứ bị lừa dối. Trên đời thứ đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là sự lừa dối, chỉ có lừa dối mới biến một người thành con rối của kẻ khác."

"Rồi lại nhận ra chính mình đã lăn lộn trong luân hồi từ khi nào, tất cả đều rất mơ hồ. Một thiếu niên đầy dẫy cảm xúc, từng bước có suy nghĩ muốn trở nên độc ác, cho tới ăn người một cách thản nhiên."

"Vạn vật vốn dĩ công bằng, kiếp trước hắn ngây thơ, hắn hồn nhiên. Kiếp này phải trả lại bằng vòng lập luân hồi, mỗi kiếp đều rất đau đớn a."

"Kiếp trước hắn hi sinh người mình yêu cùng bản thân để cứu huynh đệ tốt. Kiếp sau, hắn chỉ gặp nàng mấy lần, nhưng lại có một tình cảm khó nói."

"Cả thế giới đều tìm luân hồi, vậy liệu nó vốn tồn tại tự nhiên, hay do một người tạo ra."

"Tất cả đều hi sinh, chỉ vì mong muốn của bản thân mà hành hạ lẫn nhau trong luân hồi. Ta viết đến đây, tự hỏi liệu có đáng để làm như vậy?"

"Ta đọc qua nhiều tiểu thuyết, tự hỏi sao có nhiều nhân vật hành động kỳ quặc, đều dẫn đến câu nói, nàng hắn bị ngu à. Nhưng khi tận tay viết, ta chợt hiểu ra, chỉ cần mỗi người đều có chấp niệm, họ sẽ điên cuồng vì thứ này, mong muốn thoát khỏi vòng xích số phận."

Thiên Ca vừa suy nghĩ, đôi mắt cũng đã vô thức nương theo những cảm xúc trong lòng, cảm khái có, hoài niệm có, tiếc nuối có. Dù là vậy, tất cả đều sẽ hoá thành tro bụi giữa trời đất này.

"Mặt nạ quỷ, dây xích, tơ hồng, mộng độc."

"Khi ta viết, ta cảm nhận được một cái cảm giác bất lực từ nhân vật chính. Hắn vô vọng trong thế giới, chỉ biết gào thét, cơ thể dù tự do nhưng vẫn đang bị trói lại."

"Nước mắt hắn rơi, lấy mặt nạ che lại, tiếp tục vững bước về phía trước. Bản thân chỉ là con rối, đôi lúc sẽ là con rối bằng gỗ bị trói bởi tơ hồng, đôi lúc là người bị trói bởi sự xích bản thân. Tình vốn dĩ là nước biển giữa sa mạc, dù biết là độc thì tất cả đều vẫn muốn uống, càng uống lại càng khát."

"Cái hắn có thể làm là nương theo cảm giác bất lực, vùng vẫy trong tuyệt vọng, bị thời gian đùa bỡn. Hắn điên loạn giữa trời đất này, hắn muốn khóc. Khi đã khóc đủ nhiều hắn không thể làm gì khóc ngoài khóc. Hắn chỉ có thể vùng vẫy và vùng vẫy, có lẽ hắn không nên tồn tại, sự tồn tại này chính là một cái tội."

"Ta liệu có ác khi làm như vậy? Thế giới tồn tại Thiên Mệnh Chi Tử, hắn có thứ kẻ này cần, nhiệm vụ cơ bản chẳng phải là hiến gia tế thiên, pháp lực vô biên sao. Hắn chẳng qua là một người bình thường, ta chẳng lẽ có thể viết một người thường có thể chống lại khí vận? Cái gọi là cơ duyên, nếu không phải sắp đặt từ trước, Thiên Mệnh Chi Tử dễ dàng có được sao? Ta chẳng thể viết hợp lý, nếu cho một phàm nhân vô cớ chống lại luận lệ thế giới."

"Thiện đạo là tuyệt đối, vận khí vô đối. Một phàm nhân há có thể phản kháng?"

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.