Trầm luân, Diễn Mộng cổ.
Chương 78: Trầm luân, Diễn Mộng cổ.
Thiên Ca trầm luân trong suy tư của bản thân, hắn thật sự không muốn thoát khỏi cảm giác này. Nhưng những xấp giấy này đang dần giảm dần theo thời gian.
"Ta muốn cải mệnh, ta muốn viết lên vận mệnh của chính mình."
Đến khi xấp giấy chỉ còn lại một nửa, Huyền Thanh cổ phát ra ánh sáng màu hồng thần bí, Thiên Ca thả ra Huyền Thanh Chu. Con nhện màu đen to bằng một bàn tay, gia sức lên người hắn, trong ánh mắt chứa lấy một tia thèm khát, như muốn chủ nhân cho mình cái gì để ăn.
Ngọn lửa đã nhóm lên, con nhện nhảy xuống đáp lên ngươi con rết, điên cuồng cắn vào cổ, nỗi đau lập tức truyền đến, nó muốn phản kháng. Nhưng Thiên Ca đã dùng ý chí để cản nó lại.
Con cổ đưa ánh mắt không cam tâm nhìn phía thiếu niên trước mặt. Hắn chỉ bình thản, giọng điệu trầm thấp.
"Giấc mộng bao hàm tưởng tượng, mong muốn của bản thân. Nhưng nó vốn không phải là sự thật, rồi cũng sẽ hoá thành tro bụi, như những tờ giấy này đây, nó là ước mơ, là nhiệt huyết, cuối cũng chỉ là một đống giấy."
"Liệu thành cổ chỉ là tâm lý may mắn của ta nổi lên mà thôi. Nếu có thể luyện thành con cổ này, vậy đúng là kinh kỷ."
Âm thanh thoáng bé dần đi, suy nghĩ của hắn liền truyền đến những tờ đề cương, nó bao hàm cuộc đời của hắn, mong muốn trở thành kẻ đặc biệt.
Gió hạ thổi qua, hắn thật sự không biết chình mình đã viết lên những thứ này bằng cái gì.
Xấp giấy có ý định bay đi, Thiên Ca nhanh chóng giữ chặt lại chồng giấy, ánh mắt nhìn đống tro rồi nhìn đống này, trong lòng có chút không nỡ.
Nhưng hắn có thể làm gì, cả quá trình rất đơn giản, hắn cũng không kỳ vọng bản thân có thể luyện ra cổ trùng. Nhưng khoảnh khắc Phương Nguyên luyện cổ trên sống nghịch lưu, làm hắn có một chút muốn thử chính mình.
Ban đầu con rết có chút muốn phản kháng, nhưng càng về sau càng ngoan ngoãn, cứ vậy nằm um để con nhện thoải thích cắn xé bản thân.
Lớp vẩy văng chóc, máu đen chảy ra, Thiên Ca vẫn không một biểu tình trên mặt. Hắn đã sớm nhổ đi mười ba chiếc vẩy của Huyền Thanh cổ, sẵn sàng để luyện lại, nên không lo lắng khi mất con cổ này.
Huyền Thanh Chu đã nuốt chửng hoàn toàn Huyền Thanh cổ, cơ thể màu đen nằm xuống, khuôn mặt tỏ ra khó chịu.
Từ sau mông phun ra một sợi tơ, Thiên Ca thấy vậy, khuôn mặt khẽ biến sắc.
"Liệu có thành không?"
Theo thời gian sợi không ngừng được uốn lại thành một quả trứng, màu sắc sợi tơ có chút huyền ảo lại cũng vừa tinh khiết.
Đến khi quả trứng to bằng quả trứng gà, Thiên Ca liền đem quả trứng này đặt vào chậu lửa. Trong cả quá trình, ánh mắt của hắn đều thất thản như kẻ mất hồn.
Những tờ giấy cuối cùng cũng hoá thành tro, lòng hắn lại trở nên bình yên một cách kỳ lạ.
Ngọn lửa bùng lên như một bàn tay muốn bóp lấy toàn bộ mọi thứ trong chậu. Trong khoảnh khắc tờ giấy cuối cùng bị đốt thành tro, nó vẫn còn một ý nghĩa, "Khống chế cổ Số Mệnh, thao túng nhân sinh."
Quả trứng như được tiếp nhận bởi đống tro, cứ tưởng sẽ hoá thành bụi. Thật không ngờ những lớp tro này lại bảo vệ quả trứng này.
Phương Chính đang tu hành, bất giác mở mắt ra: "Ngươi vẫn còn nuôi hi vọng cho một ước mơ sao? Đốt cháy tất cả, bắt đầu lại từ đầu. Một đời như vậy liệu có đáng?"
Thiên Ca không quay đầu lại, nhưng Phương Chính vẫn cảm nhận được ánh mắt hi vọng đó, nó đặc sắc hơn bao giờ hết.
"Đáng chứ! Cứ để quá khứ hoá thành teo tàn, ta lại từ tro tàn này bắt đầu một nhân sinh mới."
"Nếu con cổ này có thể luyện thành, ta sẽ đặt tên nó là Diễn Mộng cổ."
Thiên Ca bất ngờ đứng lên, quay đầu lại, tà áo cùng mái tóc rối tung phất phới trong làn gió mới.
"Diễn Mộng, mỗi cuộc đời đều là mộng cảnh sinh đẹp, ta chỉ có thể nhìn nó như vậy khi ta vô tư với mọi thứ, kiến định bước đi phía trước."
Ngọn lửa từ chậu bỗng bùng lên mạnh mẽ, Phương Chính thoáng hiện lên sợ hoảng sự trước nay chưa từng có.
"Vận mệnh, do ta quyết, không do kẻ khác nắm giữ. Tại sao ta lại không thể tạo ra một trang đời mới của riêng mình, thay vì cần kẻ khác bố thí."
"Ta sẽ tự mình viết lên trang đời này."
Từ ngọn lửa này lơ lửng một quả trứng, chính quả trứng này dần nứt ra, đôi cánh xinh đẹp từ từ hiện ra, toàn thân được viền bởi một màu hồng huyền bí, toàn thân trắng xoá, đôi mắt hồng anh đào chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
"Luyện luyện..... Luyện thành rồi!"
Phương Chính lắp bắp, hắn không tin vào mắt mình, một cổ phương tùy tiện nghĩ ra lại có thể luyện thành cổ trùng.
Thiên Ca nghe vậy hốt hoảng không thôi, hắn vội vàng quay đầu lại. Ánh sáng mắt hồng loé lên kéo hắn vào một không gian trắng xoá.
"Cái gì!"
"Đây là nơi nào?"
Thiên Ca sợ hãi bước đi, hắn thật sự rất hoang mang, không biết đây là nơi nào. Trong ánh mắt ẩn hiện một chút tò mò.
Tại không gian này có treo lên một cuộn tranh, cười cuộn tranh trắng xoá. Trong mơ hồ Thiên Ca nhìn thấy một ngọn núi, đem theo tâm tò mò hắn chạm vào cuộn tranh.
Ánh sáng trắng loé lên, Thiên Ca thoáng hiện vẻ kinh ngạc, chưa kịp làm gì, ánh sáng trắng này lại lần nữa kéo hắn tới một nơi khác.
"Vong Vô Ưu, hôm nay con vừa mới khai khiếu trở thành cổ sư, sở hữu tư chất bậc Giáp, người người mong muốn. Dù vậy con vẫn không thể khinh thường những thiếu niên ngoài kia."
"Con cũng nên biết thế giới tồn tại lớn nhất địa danh, cũng vừa là thánh địa của cổ sư Hồn đạo, Tử Sơn Thạch."
"Mỗi người trong đời chỉ có thể tới một lần, con có biết là vì sao không?"
Tử Sơn Thạch? Cổ sư Hồn đạo? Đây là đâu? Liên tục những câu hỏi được hiện lên trong đầu hắn. Thiên Ca sau ánh sáng trắng liền xuất hiện tại đây, hắn không biết chính mình làm sao đến được đây. Nhưng hắn biết, hiện tại chính mình quan trọng mục đích là thích ứng, tỉm hiểu mọi thứ, hoà nhập bản thân với hoàn cảnh.
Thiên Ca liếc nhìn xung quanh, rõ ràng đây là một căn nhà gỗ. Bên ngoài căn nhà là một rừng trúc rộng lớn, hắn có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, tiếng chim hót.
"Vong Vô Ưu, con có nghe ta nói không?"
Ngươi đàn ông chỉ tầm bốn mươi, nhưng trên mặt đã in hằng những vết nhăn, đây là bút tích của sự nghiêm khắc để lại.
Thiên Ca nhanh chóng đưa ra nhận định, ta không biết bằng cách nào đã xuyên đến nơi này, có thể là luyện cổ thất bại nên hồn phách trọng thương, dẫn đến không qua khỏi, xuyên đến thế giới này.
Thế giới này tồn tại một thánh địa dành cho cổ sư Hồn đạo, Tử Sơn Thạch. Địa danh này có thể là giống với Đãng Hồn sơn, một Thiên Địa Bí Cảnh do trời đất sinh ra.
Ta vẫn không rõ đây là nơi nào, nhưng đích đến tiếp theo phải đến Tử Sơn Thạch mới được.
"Vong Vô Ưu....."
Thấy Thiên Ca loay hoay không chú tâm trả lời câu hỏi của lão, sắc mặt dần nóng rang như sắp bốc hoả diễm đến nơi.
"Ta không biết."
"Ta biết ngươi sở hữu tư chất bậc Giáp, nhưng cũng không thể ngông cuồng như vậy. Ngay cả lão cha già này cũng dám lên mặt, ngươi dù ngông cuồng cũng phải biết ta là cổ sư tam chuyển. Theo quy tắc cường giả vi tôn, nếu ta không phải cha ngươi, giờ phút này ngươi đã thành tư nguyên cho cổ sư Hồn đạo khác rồi."
Thiên Ca vừa mới xuyên qua, hoảng hốt không thôi, hình như đây cũng là cổ giới, ta vậy mà sở hữu tư chất bậc Giáp.
Nhìn thấy ánh mắt thoáng ngạc nhiên của Thiên Ca, Vong Lam Xuyên âm thầm sinh nghi.
"Là ta có lỗi, vậy mong phụ thân giải đáp giúp ta. Làm sao chỉ có thể đi vào một lần, thế giới này cổ sư tu hành lưu phái nào là phổ biến nhất, cổ trùng nào sẽ được cổ sư ưu tiên lựa chọn."
Thiên Ca thành khẩn chấp tay, cúi đầu. Một ngươi cao ngạo như lão cuối cùng cũng dành lại một chút tôn nghiêm.
"Được."
"Ta nghe một cổ sư nói, Tử Sơn Thạch này đã linh trí khai mở linh trí được vạn năm. Nó sẵn sàng ghi nhớ khí tức cổ sư, trong khí tức này bao hàm chân nguyên, đạo ngân trên cơ thể cổ sư. Tử Sơn Thạch vốn tính tình thích yên tĩnh, nó sẽ truyền tống cổ sư đi ngay từ lúc bước vào phạm vi trăm mét. Thậm chí còn có một vị cổ tiên cố xông vào, ông ta lập tức bị cho nổ tung thành huyết nhục, rơi lả tả xuống đất."
Lão biết đạo ngân, người này chắc chắn không đơn giản. Xem ra khởi đầu khá tốt, chẳng bằng thế giới lúc trước, bán máu mỗi ngày để kiếm nguyên thạch, thời gian tu luyện còn không có. Lưu phái chủ tu còn không xác định được, thì đã dẫn đến xuất hiện vài tia đạo ngân Huyết đạo.
Thiên Ca trong lòng mãn nguyện, đồng thời chửi rủa tiền kiếp, gì mà sống không bằng chó.
"Cổ tu lấy Hồn đạo làm vương đạo, tấn công hồn phách chính là đệ nhất lựa chọn, một chiêu trong nháy mắt có thể khiến kẻ thù thần hồn câu diệt."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |