Vong Vô Ưu, thân phận thứ nhất.
Chương 77: Vong Vô Ưu, thân phận thứ nhất.
"Hôm nay vừa hay là ngày chọn cổ trùng, ngươi có thể vào mật thất chọn lựa cổ trùng ngươi thích. Cổ trùng ta khuyến khích ngươi lựa chọn là Liên Hồn Nhất Thời, Tự Thương Ép Hồn, Rũ Hồn cổ. Trong thoáng chốc có thể tạo ra hệ thống chiến đấu thần không biết quỷ không hay."
"Được rồi, nuôi dưỡng luyện, tất cả phương diện đều là bát đại tinh thâm. Ta sẽ giúp ngươi luyện hoá cổ trùng tam chuyển, Quỷ Âm. Sau này ngươi vó thể dùng khí tức tam chuyển áp chế cổ trùng khác để dễ dàng luyện hoá."
Sau khi luyện xong con cổ này, Thiên Ca theo chân cha hắn đến một mật thất, nhìn vào bên trong, hắn cảm thấy choáng ngợp, nơi này rất rộng, thậm chí còn hơn Cổ Nguyệt sơn trại mấy lần.
Thiên Ca triệt để tin đây là đại lão ẩn mình đây mà.
Ta không đem theo ký ức, hành sự bừa bãi có thể gặp nhiều chuyện rắc rối. Thế giới này chủ yếu lấy Hồn đạo làm chủ, vậy nên tài nguyên Hồn đạo tương đối sẽ nhiều. Ta có thể tận dụng nơi này làm bàn đạp để phát triển hệ thống chiến đấu của riêng mình.
Bước tới chính giữa gian phòng, âm thanh cổ trùng kêu lên như tiếng quỷ rít lên, thật sự rất ớn lạnh.
Thiên Ca ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại. Hắn như hoà cùng thế giới này, khám phá sự tinh túy của đạo.
"Hồn đạo là gì? Là đạo lấy hồn phách làm chủ. Lấy hồn phách để làm công cụ, tấn công, tu luyện, tất cả đều được quy về hồn phách."
"Thuật về hồn phách rất đa dạng, tấn công, chữa trị, phòng thủ, đoạt xá. Nhưng cái gọi là tinh túy chẳng được bao nhiêu."
"Vạn vật sinh linh từ khi sinh ra đều sở hữu hồn phách, tất nhiên tùy thuộc vào từng cá thể, mà trình độ hồn phách có sự khác biệt chừng đấy."
"Tinh túy của Hồn đạo chẳng phải là dưỡng hồn, đoạt xá, tổn thương hồn phách, cải tạo hồn phách."
"Bốn cái tinh túy nhất chỉ mới phát huy được một cái, Hồn đạo vẫn còn không gian để phát triển. Ta thật sự muốn chọn tất cả, nhưng tinh lực của một người là giới hạn."
"Theo ta biết, cổ sư đạt trình độ Đại Sư của một lưu phái cần tích lũy từ 20 đến 40 năm, Tông Sư là từ 400 đến 500 năm, Đại Tông Sư là từ 1000 năm trở lên. Không nghi ngờ gì nữa, tuổi thọ càng dài, tu đạo lại càng rộng mở."
"Vậy cứ chọn đoạt xá đi!"
Thiên Ca lại nghĩ đến con đường tiếp theo mình sẽ chọn sau khi hoàn thành.
"Ngoài đoạt xá ra, ta có thể nghiên cứu một chút cách cải tạo hồn phách. Hết Hồn đạo ta cũng phải nghĩ đến một lưu phái khác, Luyện đạo đi, nhìn thì không phù hợ để đi chung với Hồn đạo. Nhưng cải tạo hồn phách chẳng phải là luyện ra một cái hồn phách mới sao?"
"Vạn vật trên đời đều bắt đầu từ luyện, người luyện khiếu, khiếu nuôi người nuôi cổ, người cổ luyện nhau. Từng bước từ một luyện một cho đến vạn luyện vạn, đến thiên địa vạn hoá. Luyện là không hồi kết, suy nghĩ con người va chạm vào nhau tạo ra suy nghĩ mới, quá trình này còn gọi không phải là luyện đi. Chỉ cần con người là giống thì họ chính là luyện."
"Người phụ nữ sinh con ra, trong phải cần tài liệu của đàn ông để luyện ra thai nhi, rồi nuôi dưỡng nó sao? Mọi thứ trên đời đều có thể gọi là luyện, ta bước đi là ta luyện cơ chân, ta suy nghĩ là ta luyện đầu óc, ta ngắm nhìn thế giới ta luyện tầm mắt. Con người vì để sống sót nên không ngừng học tập cải thiện bản thân. Cái gì gọi là sống? Sống chính là luyện."
"Nguyên Thủy Tiên Tôn khai sáng Nô đạo cùng Khí đạo. Lấy Nô đạo làm ví dụ, Trí đạo có thể khống chế tâm trí người khác, nó cũng thuộc một nhánh của nô đạo, giống như từ khống chế tàn bạo cho đến dùng lợi ích để khống chế. Cải tạo hồn phách cũng được xem là một nhánh của Nô đạo cùng Luyện đạo, tạo ra cái mới, khống chế cái mới."
"Hồn đạo lấy hồn phách làm cơ sở, vạn vật trên đời chỉ cần không phải cây cối, vật vô tri thì chắc chắn sẽ có hồn phách. Hồn phách là nhân, thân thể là công cụ để hồn phách điều khiển. Dù hồn phách có quyền lực tối cao, nhưng không thể phủ nhận mãi sống trên đỉnh cao mà quên đi việc rèn luyện bản thân, rất dễ dàng để nó trở nên yếu đuối mỏng manh."
"Hồn đạo sinh ra như kế hoạch rèn luyện của hồn phách. Cải tạo hồn phách chẳng phải là thẩm mĩ? Thay thế bộ phận mới? Phẫu thuật cơ thể, chỉ khác là thay thế thành hồn phách thôi, tấn công cũng là một phương diện cải tạo hồn phách, giống thân thể chỉ cần tác động chính là cải tạo. Dưỡng hồn chính là phương diện huyền bí, cơ thể khoẻ mạnh sống đủ lâu, hồn phách tự nhiên sẽ được tăng trưởng. Đoạt xá có thể được xem là một nhánh của cải tạo hồn phách, có thể lấy việc phẫu thuật thay não làm ví dụ."
"Những thứ gì cơ thể làm được, hồn phách đều làm được!"
Mở mắt ra, tiếng cổ trùng lại rít lên lần nữa, còn là ngay khi hắn đã chọn được con đường của mình.
Thiên Ca dạo một vòng, hắn nhìn thấy có rất nhiều cổ trùng ở đây không thuộc về Hồn đạo.
Nhưng hắn biết tinh túy trong tu hành chính là nuôi dùng luyện. Rõ dàng đây là hệ thống nuôi dưỡng của lão cha, có thể nói trình độ nuôi cổ của Vong Lam Xuyên đã đạt đến trìn độ không thể xem thường.
"Chọn lấy cổ Thâu Thủ và Dẫn Linh đi."
Mất một buổi, Thiên Ca mới chọn xong cổ trùng cần thiết, không quên lấy thêm tửu trùng. Hắn muốn chọn thêm nhiều con cổ nữa, nhưng tinh lực không đủ.
Hắn cũng biết nếu để Vong Lam Xuyên phát hiện hắn dùng mấy con cổ không có ưu thế trong chiến đấu, chắc chắn sẽ tức giận lên cho mà xem.
Ngày hôm sau hắn chậm rãi như tên trộm, tiến về phía bụi trúc, nơi đầy bụi cỏ rậm rạp.
Nhìn quanh tứ phía, Thiên Ca gật gù, lấy ra một con thỏ, ánh mắt tham lam nhìn về phía con vật.
Lúc trước bận tìm hiểu tình hình, hắn chưa biết bản thân có trình độ không khiếu như nào.
"Cái gì?"
Thiên Ca ngạc nhiên thu hồi tinh thần khỏi không khiếu, sau đó lại giải phóng tinh thần ra xung quanh.
Tinh thần rất không nói rõ, Thiên Ca cũng không biết, cái hắn viết ra chỉ dựa vào cảm nghĩ của bản thân, còn thế giới có đáp án thế nào thì hắn không biết.
Thiên Ca thật sự rất sốc, tư chất của hắn vậy mà cao tới chín thành chín, chỉ cần một thời gian nữa tư chất sẽ tự động tấn thăng Thập Tuyệt Thể.
Mỗi ngày nằm thôi cũng có thể nâng cao tu vi.
Thiên Ca bắt đầu sử dụng tổ hợp hắn mới nghĩ ra.
"Để đoạt xá, trước hết phải rút được hồn phách ra, sau đó mới tìm vật chứa. Trước mằt là tiến hành rút hồn."
Thiên Ca nhắm mắt lại, trong không khiếu lềnh bềnh một khuôn mặt quỷ, nó là Quỷ Âm. Kế bên con cổ này là một con ong màu đỏ, ánh sáng đỏ rực phát ra xung quanh, nó là cổ Thâu Thủ. Sâu trong lòng chân nguyên, hắn nhìn thấu con rết màu trắng xám, nó là Dẫn Linh cổ.
Theo ý niệm Thiên Ca nhắm mắt lại, tiến hành đưa tay về phía trước, con thỏ bị trói chặt bởi sợi dây thừng vô thức loé lên tia sợ hãi mãnh liệt.
Chân nguyên của hắn ngay sau đó giảm bớt hai thành chân nguyên, quá trình xảy ra rất đột ngột, gần như là đồng nhất.
Ánh sáng màu đỏ phát ra từ lòng bàn tay, đồng tử con thỏ xiết chặt lại như nhìn thế điều kinh khủng.
Bịp.
Khi ánh sáng đỏ chạm vào sợi lông, Thiên Ca sững lại, vì con vật chẳng bị sao cả.
Một lúc hắn mới cảm nhận được bản thân có liên hệ đặc biệt với hồn phách con thỏ.
Hắn hiểu ra một điều.
"Ra vậy, thời gian tiêu tốn chân nguyên và thời gian phát động cổ trùng hoàn toàn không đồng nhất. Ví dụ sát chiêu Lôi Minh, ngươi cần Điện Lưu cổ Điện, Tương cổ, Điện Tích cổ, nhưng không phải xuất thủ đồng loạt là thực hiện được sát chiêu, mà nó cần một quy trình nhất định."
"Lại lần nữa đi."
"Cổ Dẫn Linh."
Thiên Ca nhắm mặt lại sử dụng cổ Dẫn Linh. Hắn như đang theo dõi bước chân của từng con cổ, thậm chí còn hơn nữa, hắn nghe thấy hơi thở cổ trùng cần để phát động.
Mở mắt ra, thế giới dường như có chút mờ ảo, hắn lẩm bẩm: "Ba hơi thở, nhưng chỉ duy trì được hai hơi thở là mất cảm giác này, nếu có thể gia tăng cảm giác này nữa thì sẽ tốt hơn. Vậy kiểm tra con cổ còn lại xong rồi bắt đầu tu luyện."
"Cổ Thâu Thủ."
Mất một hơi thở để cổ trùng phát động, duy trì được ba hơi thở.
"Trước mắt là nâng cao tu vi, thời gian cổ trùng duy trì hoàn toàn không đủ để thực hiện sát chiêu."
"Trước tam chuyển dùng sát chiêu rất không đáng, nhưng ta cần sát chiêu để mở đường."
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, cứ ngỡ chỉ là cơn gió thoáng qua, lá trúc từ từ rơi xuống mà cớ ngỡ chỉ chớp mắt, thật không ngờ một năm rưỡi đã trôi qua.
Cảnh sắc xanh tơi ngày ấy vẫn còn, nhưng bóng dáng của thiếu niên ngày ấy lại càng chững chạc hơn.
Thiên Ca hiện giờ đang đối mặt với một đầu lợn rừng, cổ trùng, tu vi, tư chất của hắn đã có sự thay đổi rất lớn.
"Hiện tại ta đã là Thập Tuyệt Thể, Bắc Minh Băng Phách Thể, tu vi nhị chuyển cao giai."
Thiên Ca chớp mắt lấy một cái, thân hình lập tức loé lên, tiến đến trước mặt con mồi, bàn tay mạnh mẽ vung đến.
Ánh sáng màu trắng xám lập tức loé lên, bàn tay chụp lấy đầu lợn, hồn phách con vật như bị lực hút thần bí từ thứ ánh sáng này ra, hướng về phía thiếu niên.
Dưới con mắt của cổ Sát Hồn, cổ trùng chuyên dụng của thế giới này, Thiên Ca nhanh chóng nhìn thấy hồn phách con mồi từ từ bị rút ra, trong lòng bất giác nở nụ cười hài lòng.
Phải biết hắn đã luyện sát chiêu này đến lô hoả thuần thanh, chỉ cần một ý niệm có thể kéo hồn phách con mồi về phía hắn.
"Không tệ, không tệ.... Nhưng liệu luyện thành chiêu này rồi, ngươi có thể ứng dụng ở đâu?"
Từ đằng xa vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là giọng tán thưởng của một người trung niên.
"Ai nói với ông ta chỉ có một chiêu?"
Thiên Ca mang theo tà áo màu đen quay lại, hắn cười nhẹ trên môi. Từ không khiếu lấy ra ba con cổ.
"Đây là cổ trùng ta luyện ra, phải nói vận may rất tốt, cổ sư cả đời chỉ có thể nghiên cứu được một cổ phương. Nhưng ta lại có thể hẳn ra cả ba, cổ Đoạt Hồn, Tụ Hồn, Uổn Hồn cổ."
"Hừ! Với ba con cổ này ngươi có thể làm được gì."
Vong Lam Xuyên hừ lên một tiếng lạnh lùng, tay khoanh lại như muốn xem đứa con trai bất tài này có thể làm được gì.
Với lão chỉ cần đi ngược lại số đông chính là dị biệt, chỉ cần là dị biệt, bất kể là gì cũng là phế vật trong mắt lão.
Thiên Ca hờ hững nhún vai, ánh mắt chẳng đặt lão vào mắt: "Vong Vô Ưu ta làm việc cần nói cho người khác sao?"
Thiên Ca, hay nói đúng hơn giờ là Vong Vô Ưu, một thân phận khác. Hắn quay người rời đi, mục đích luyện ra mấy con cổ này, vì hắn đã có hướng đi trong tương lai, con cổ cần hắn luyện chế.
Gọi là con cổ này là Hồn Đản, thu lấy hồn phách dưỡng thành một tồn tại đặc biệt. Tồn tại này có thể thông qua cắn nuốt để tăng trưởng số lượng cùng chất lượng.
Loại tồn tại này có thể dùng để thay thế linh hồn đoạt xá, cũng vừa có thể dưỡng hồn cho cổ sư, nghe thôi cũng biết đây chính là loại hung binh, ít nhiều sẽ gây ra vô số phong vân tương lai.
Trước mắt hắn chỉ có thể nhắm tới hướng luyện ra con cổ đơn tác dụng. Ai cũng biết tại cổ giới này, cổ trùng chỉ có một công dụng, nhưng có thể thông qua sát chiêu mà diễn hoá ra nhiều công dụng khác.
"Hiện tại cứ tập trung vào đoạt xá đi."
"Dừng lại!"
Vong Lam Xuyên nhíu mày tức giận, hắn thật không ngờ đứa con mình hi vọng lại trở thành nghịch tử như vậy.
Vong Vô Ưu như nghe thấy điều gì đáng sợ, mà vội vàng chạy lại quỳ xuống, giọng lắp bắp: "Xin lỗi phụ thân, ta thật sự không cố ý...."
Ánh mắt ẩn chứa một tia sợ hãi, nhìn thấy vậy Vong Lam Xuyên lại hỏi thêm một câu: "Ngươi nghĩ hành tẩu giang hồ là như thế nào?"
"Ta thật sự không biết..."
Nhìn thấy lão không hỏi mình câu nào nữa, Vong Vô Ưu bẽn lẽn liếc nhìn lên, thấy đối phương đang suy tư, hắn có chút sợ hãi.
Trong lòng Vong Lam Xuyên hiện lên một câu hỏi chưa có lời giải, nhưng mơ hồ ẩn hiện một chút đáp án, liệu con trai ta có đang sống chung với một linh hồn cường giả khác? Đây có lẽ là nào mới là câu trả lời thích đáng cho vấn đề hiện tại sao? Tại sao nó lại cố chấp nghiên cứu cổ có công dụng đoạt xá như vậy, chẳng có lý do nào ngoài việc cần xử lý một linh hồn khác bên trong cơ bản thân.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |