Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt xá.

Tiểu thuyết gốc · 2126 chữ

Chương 81: Đoạt xá.

Vong Lam Xuyên cầm con cổ trên tay, lòng có chút bồi hồi. Ánh mắt ẩn chứa suy tư, hắn không biết vì sao mình lại luyện con cổ này.

"Ta chỉ cần người kế nghiệp, không nhất thiết phải là con trai ruột. Chỉ cần nó tiếp tục vang danh thiên hạ, lòng không tình cảm, ta đã có thể an tâm hơn."

"Nếu cường giả đó thật sự tồn tại, ta muốn hắn vĩnh viễn ở trong cỗ thân thể này."

Vừa nói lão vừa nghĩ tới Vong Vô Ưu, lão chỉ cần thân xác con trai lão lên đỉnh phong thôi, còn đó có là ai thì lão không quan tâm.

Giống như tình cảm cha con chỉ đơn thuần dừng lại ở thân xác. Lão là cổ sư Hồn đạo, lấy cường công làm điểm tu, tuyệt không tin vào đoạt xá. Ấy vậy lão vẫn luyện ra con cổ Định Hồn này, còn tin tưởng có cường giả đoạt xá.

Con cổ này có hình dáng giống một con rắn màu đen. Rắn là động vật máu lạnh, thân hình trơn tru, khó lòng giữ lại mà không gặp trươn trượt.

Lão nói cường công là thiên hạ đệ nhất tu, nhưng cuối đời lại muốn luyênj con cổ không phải loại tu cường công này. Lão có máu nóng tình cha con, muốn con mình là đệ nhất thiên hạ. Nhưng lại máu lạnh không phân biệt linh hồn đó là ai. Vong Lam Xuyên rõ ràng vừa định cũng vừa chưa định.

Trong mơ hồ hắn nhìn thấy thiếu niên bước vào cửa, thần hình đem theo một mùi tanh hồi.

Trong thoáng chốc lão giơ tay ra, dùng cổ Định Hồn lên đứa con trai này. Cuối cùng Vong Lam Xuyên chỉ có cảm giác mắt mình dần mờ đi, đến cuối cùng cũng không thể thốt ra được lời nào.

Thân thể từ từ ngã xuống vũng máu, hoá thành một cỗ thi thể không hơn không kém.

Đến chết không nhắm mắt, phút cuối lão cũng không biết kẻ nào đã giết chết mình, trong lòng cứ vậy mang theo một nỗi tiếc nuối mà chết đi.

Bộp.

Cái đầu bị dẫm nát, trở thành bàn đạp để Thiên Ca bước về phía trước.

"Hoá ra đây là cổ Định Hồn, ta thật không uổng công diễn những ngày hai linh hồn."

"Cảm ngươi đã tin ta, Vong Lam Xuyên."

Thiên Ca cầm con rắn trên tay, ngồi xuống tiến hành luyện cổ. Con rắn màu đen cùng tảng đá hoá thành điểm sáng.

Thiên Ca giữ lấy ý niệm, liên tục cung cấp nguyên thạch cùng cổ tài vào trong điểm sáng này. Vết nứt trên thân Hồn Đản cổ theo ánh sáng mà được lấp lại dần dần. Không lâu sau đó những chỗ vừa được lấp phồng lên một đoạn trong giống đuôi rắn.

Đến khi ánh sáng vụt tắt, để lộ ra một tảng đá màu đen, quấn quanh tản đá là một con rắn nhỏ con vật này triệt để trấn áp vết nứt muốn bành trướng. Nhìn từ đỉnh tảng đá xuống giống một ngọn núi nhỏ, tại đỉnh núi này lại lộ ra một đoàn khói trắng bốc lên.

"Ha ha ha, mười năm đại kế đã thành."

Thiên Ca không chút do dự đưa chân nguyên vào cổ trùng, không gian xung quanh như tối lại, hắn nhìn thấy một linh hồn màu trắng lơ lửng quanh đây.

Thân hình Thiên Ca xoay một vòng về phía cửa, hồn phách này đột nhiên hoá thành điểm sáng bay vào trong tảng đá, tạo thành một vòng cung đẹp mắt.

Bên trong tảng đá như tồn tại một không gian đặc biệt, tại không gian này lưu trữ một hồn phách. Hồn phách này dần dần được cải tạo tạo một linh hồn màu trắng đặc biệt, linh hồn này có hình dáng giống một quả bóng bay, có thể kéo dài tùy ý.

"Vậy ta gọi ngươi là hồn đạo sinh linh đi."

Thiên Ca đặt tên cho hồn thể này, giọng nói vang lên một chút thành tựu.

"Hồn đạo cổ sư vốn là lấy hồn phách để tu hành, người có thể thao túng hồn phách, cải tạo hồn phách, chính là đạt tới cảnh giới đỉnh cao Hồn đạo rồi. Hiện tại ta chỉ mới cải tạo ở mức cơ sở, dù cảnh giới Hồn đạo đúng là Đại Tông Sư, nhưng trình độ cải tạo hồn phách này không phải thứ có thể tuỳ tiện học được."

"Bước đầu của đoạt xá đã thành, tiếp theo là cải thiện thủ đoạn."

"Trong mười năm nay ta đã tiếp xúc tới đoạt xá, cải tạo hồn phách. Tuy nhiên thủ đoạn tấn công, chữa trị vẫn còn nông cạn. Tất cả chỉ dừng lại ở việc dùng cổ trùng Huyết đạo tấn công."

"Thế giới này không có Thiên Đình, ta làm gì phải lo lắng khi tu Huyết đạo chứ?"

Thiên Ca bước ra khỏi nhà, lòng hắn đem theo kiến định cùng lòng quyết tâm mãnh liệt.

"Vong Vô Ưu ta nay tái xuất giang hồ, thiên địa biến động đón tiếp ta!"

Trước mặt hắn có hơn một trăm tên cổ sư nhất chuyển, năm mươi tên cổ sư nhị chuyển, hơn hai mươi tên tam chuyển, mười tên tứ chuyển, năm tên ngũ chuyển.

Trận hình này thật sự rất kinh khủng, Thiên Ca liệu có vượt qua được không?

"Ta tu Hồn đạo, một lòng bước lên ma đạo. Cái gọi là ma đạo chính là sẵn sàng đối với thế gian hết thảy đều là địch, giết người không ngừng, lấy mạng người làm tư nguyên tu luyện cho bản thân. Không ngừng cường đại rồi lại giết người."

Thiên Ca hùng hổ tuyên bố đạo của mình, hắn cầm trên tay Hồn Đản cổ, hồn đạo sinh linh chỉ có một.

"Ma đầu láo nào, ngươi gây hoại khắp nơi, giờ còn ra vẻ đạo mạo làm gì? Diễn cho ai xem?"

"Hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừ ma vệ đạo."

"Ngoan ngoãn giao ra cổ trùng vừa lấy được, biết điều bọn ta sẽ cho ngươi chết thật thống khoái."

Liên tiếp những tiếng chửi rủa phun ra, Thiên Ca chỉ thản nhiên vung tay lên một đàn Huyết Tích Tử bay ra từ không khiếu, theo sau là Đao sí Huyết Bức cổ.

Thế trận phải nói rất hoành tráng, Thiên Ca từ từ nâng lên cao, dưới thân hắn là một đầu Huyết Mãng cao năm thước, vô cùng to lớn.

Hắn khẽ chỉ tay, huyết hồng như bao phủ lấy bầu trời, sớm sớm lại càng gào thét to hơn.

Thiên Ca như nhìn thấy lôi điện loé lên như đang đe doạ, hắn dang hai tay ra, vẫn là một nụ cười này: "Hôm nay ta sẽ cho tất cả biết thế nào là chiến dưỡng chiến!"

Cổ trùng đồng đoạt phóng tới trong mưa, huyết khí vương vãi đầy trời. Người càng chết nhiều, hắn lại càng mạnh hơn.

Nhưng chân nguyên của một cổ sư là có giới hạn. Sau một thời gian, Thiên Ca đã cạn kiệt chân nguyên, rơi vào trạng thái suy yếu. Dù bản thân hắn là Thập Tuyệt Thể, nhưng tư chất do bị cổ Rút Khiếu hút đi một thành, nên giờ chỉ còn lại chín thành chín.

Cổ Rút Khiếu cũng đã đạt đến giới hạn rồi, nó không thể hút thêm một thành chân nguyên nào nữa.

Thiên Ca chật vật chạy trong mưa như chó bị bỏ rơi, hắn thở hồng hộc, bàn tay dựa vào khúc cây gần đó.

Dương Tuyết đã sớm được hai người hộ vệ bảo vệ rời đi, không biết tại sao nàng ta vẫn ở đây, như biết trước kẻ này đang chật vật, sống dở chết dở tại nơi này.

"Thật không ngờ ngươi cũng có ngày này, Vong Vô Ưu."

"Ngươi muốn giết ta?"

Thiên Ca quay đầu lại, hắn khẽ nhíu mày.

"Ngươi không thích bị nữ nhân chạm vào đúng không? Sao ta biết? Tiểu Thuần là người chạm vào ngươi nhiều nhất, sau đó đến Nhược Hồng rồi mới đến ta. Người bị hành hạ nhiều nhất lại là nàng ta?

"Hôm nay dù có phải chết ta cũng phải khiến ngươi ghê tởm cả đời!"

Dương Tuyết lê tấm thân yếu ớt đi về phía hắn, tà váy nhiễm máu sậm màu theo năm tháng, thần sắc nhợt nhạt.

Người hầu đi theo

"Tiểu thư, người cẩn thận!"

Thiên Ca chỉ khẽ cười, cánh tay vung lên, một đạo màu trắng loé lên rồi nhập vào nàng, đôi mắt đầy vẻ mơ hồ dần trở nên sắc bén một cách kỳ lạ.

Dương Tuyết khẽ nhíu mày, sau đó ra hiệu cho hai tên hộ vệ rời đi.

Thiên Ca mệt mỏi, ngồi sụp xuống gốc cây, mệt mỏi nằm xuống đất.

"Hồn Đản cổ quả thật có hai công dụng. Thứ nhất công dụng, hấp thu hồn phách cổ sư tạo thành hồn đạo sinh linh, loại hồn đạo sinh linh này sinh ra từ oán niệm. Nhưng nó rất thanh thuần, dễ dàng bị nhiễm bẩn bởi nhiều hồn phách, điều này có thể dẫn đến đoạt xá thất bại."

"Hồn đạo sinh linh rất yếu ớt, dễ dàng bị đánh tan trong chớp mắt."

"Hồn đạo sinh linh có thể hấp thu nhiều hồn phách để trở nên cô đặc hơn. Nhưng số lần cô đặc chỉ có thể bằng với số chuyển. Dùng hồn đạo sinh linh biến nó thành hồn phách bản thân, dùng nó để tu luyện hồn phách, nhưng nó vốn là hồn phách độc lập, dễ dàng tách ra khỏi cơ thể, nên cần Định Hồn cổ làm chủ tài để cố định hồn phách."

Phương pháp hắn đoạt xá Dương Tuyết rất đặc biệt, dùng cổ Đản Hồn phân hồn phách thành hai nửa, dùng một nửa hồn phách đó làm lớp bảo vệ cho hồn đạo sinh linh.

Hồn đạo sinh linh chỉ có thể xem là bán hồn, vì nó rất mỏng manh, phải dùng hồn phách bản thân nuôi dưỡng từ từ.

Dù vậy nó cũng tính là một nhân hồn, cô động ba lần cũng xem là một nhân hồn, nhưng bền hơn

Dựa vào phân thân Dương Tuyết, hắn đã có thể dễ dàng thoát khỏi đám người truy đuổi, yên bình thoát thân.

Trong suốt trận chiến, hắn chỉ muốn xem Dương Tuyết đang ở đâu, đến khi tìm được liền giả vờ hết chân nguyên.

Hắn đâu chỉ có một con cổ Rút Khiếu.

Hắn sống tại thế giới này được mười năm luyện được Hồn Đản cổ. Sau lại nghiên cứu cách đưa hoàn toàn hồn phách của bản thân vào cỗ thân thể khác. Tiếng xấu vang xa.

Đến tuổi năm mươi, thành công đạt tới cảnh giới Đại Sư Luyện đạo, nghiên cứu thành công sát chiêu Đổi Hồn.

Thân thể già yếu liền đổi sang một cỗ thân thể có dáng vẻ tuấn tú.

Do sử dụng thân thể mới nên không bị Tử Sơn Thạch bài xích, dẫn tới có thể vào nơi này thêm lần nữa, thu thập các tài liệu Luyện đạo.

Thiên Ca Không chạm đến một sinh mạng nào nữa, trở thành một tán tu thiện lương. Nhờ sự giúp đỡ của phân thân Dương Tuyết, hắn có thể hoạt động thoải mái tại các cuộc thi luyện cổ, nâng cao tài nghệ Luyện đạo của bản thân.

Đến tuổi bảy mươi, trở thành Đại Sư Luyện đạo vang danh thiên hạ. Dươnh Tuyết cũng qua đời ngay sau đó.

Cứ cách hai mươi năm hắn lại đổi một cỗ thân thể khác, vào Tử Sơn Thạch một lần.

Năm bảy mươi tuổi, sau khi vào Tử Sơn Thạch, hắn lần nữa gia nhập ma đạo, sử dụng đạo hành cao thâm, tàn sát các gia tộc nhỏ, dẫn đến kinh động tới một số cổ tiên. Vội vàng thay đổi một cỗ thân thể khác, trong quá trình để lộ một chút sơ hở. Hung danh ngày xưa lại được đào lên, có người gọi hắn là Đoạt Xác Huyết Nhân.

Đến chín mươi tuổi, sở hữu bí quyết thăng tiên, hắn quyết tâm thăng tiên, gặp phải tai kiếp không được như ý dẫn tới trọng thương, bị chính đạo vây bắt. Đường cùng đoạt xá một cổ sư tứ chuyển.

Hắn đã bị thế giới này vây quanh, ngăn không cho hắn thăng tiên.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.