Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn Đản cổ luyện thành.

Tiểu thuyết gốc · 1852 chữ

Chương 80: Hồn Đản cổ luyện thành.

Thiên Ca sau khi nghe được tiếng chửi rủa ngẫu nhiên, hắn liền thu hoạch được không ít tin tức. Thế giới này căn bản là mộng cảnh do cổ trùng huyễn hoá thành, cách luyện chế cổ trùng Hồn Đản.

Thêm hai năm nghiên cứu cổ phương lần nữa, hắn lúc này cũng chuẩn bị xong mười phần cổ tài.

Trái tim làm hạch tâm lúc này không phải một màu đỏ máu nữa, thay vào đó là một màu trắng đầy oán niệm.

Hắn khẽ nâng con cổ này lên, toàn bộ khung cảnh xung quanh khẽ vờn vờ một màu hắc ám.

"Tên xúc sinh, ngươi trả con ta lại đây!"

"Trả thù, hãm hại kẻ khác vốn không phải là kế hoạch của ta, mục tiêu ban đầu vẫn luôn là con cổ này."

Thiên Ca lẩm bẩm như tự nói với chính mình, gần mười năm hắn như chờ khoảnh khắc này: "Mười năm sống trong máu tanh, chỉ chờ mây bay phảng phất ánh chiều tà."

Bắt đầu luyện chế, hắn đặt con cổ màu trắng vào sọ nước, tiếp đến đổ một đống nham thạch vào trong, chớp mắt cổ trùng bị đông bởi hắc diện thạch.

Hắn cầm khối hắc diện thạch hình đầu lâu lên, tay loé lên huyết hồng, từng cạnh của khối đá bị mài cho mềm mịn. Đến khi hình thành một ngọn núi nhỏ to bằng một nắm tay hắn mới dừng lại.

Hắn lấy ra ba con cổ sắp xếp lần lượt từ trái sang phải, Đoạt Hồn, Uổn Hồn, Oán Linh, mỗi con đều được bao vây lấy bởi một đống cổ tài.

"Luyện."

Giọng điệu trầm thấp cất lên, khung cảnh xung quanh như lây động theo. Mười năm này cảnh giới luyện đạo của hắn dần đạt đến Chuẩn Đại Sư.

Thiên Ca cũng biết là may mắn mộng cảnh gia trì, nên tốc độ tu hành cảnh giới lưu phái có chút nhanh gấp đôi so với người thường.

Trong mười năm này hắn có lẽ đã tiêu hao hết những may mắn bản thân tích lũy trong kiếp trước. Giờ đây khi sắp chạm đến vinh quang, hắn lại liên tục luyện cổ thất bại.

Lần hai.

Cổ Đoạt Hồn bay lên, xung quanh nó lưu động rất nhiều cổ tài, tất cả đều dung nhập vào khối đá màu đen.

Ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng phả ra, hắn biết chính mình sắp luyện thành rồi, trong lòng có chút vui mừng.

Cổ Uổn Hồn, Oán Linh liên tiếp xông tới khối đá, ánh sáng màu trắng phảng phất lan ra cả căn nhà. Thiên Ca nhìn chằm chằm vào nó, tay phối hợp tung vào liên tiếp mấy loại cổ trùng.

Ánh sáng màu trắng dần dần vụt tắt để lộ ra một khối đá màu đen có hình dạng giống một quả núi nhỏ, bên trên dần lan toả một vết nứt nhỏ khó thấy.

"Không thể nào, không thể nào..... Ngươi từng đến Tử Sơn Thạch rồi sao?" Tiểu Thuần lắp bắp.

Thiên Ca vừa luyện thành cổ trùng, miệng nhếch lên ý cười: "Các cô nương chắc không biết ngay khi ta đạt nhị chuyển, liền phát hiện ra một cách tới Tử Sơn Thạch rồi. Nó căn bản chẳng tồn tại trên thế giới này, mà ở một chiều không gian khác."

"Bên trong Tử Sơn Thạch này ta thu hoạch được rất nhiều thứ, những cổ trùng ta dùng như Bách Huyết Dạ Huyệt đều từ nơi này mà ra, đặc biệt phải nói đến là cảnh giới lưu phái Hồn đạo, Đại Tông Sư Hồn đạo."

Tất cả đều đã tìm ra đáp án, hoá ra chẳng có cái gì gọi là may mắn hoàn toàn, chỉ đơn giản hắn gặp kỳ ngộ quá lớn, phải cần thời gian để những kỳ ngộ này hợp lý hoá sự xuất hiện.

Luyện xong cổ trùng, hắn không còn ý lưu lại nơi này nữa. Toàn bộ những nữ nhân cùng tên phàm nhân không biết sống chết kia đều không còn hơi thở nữa.

Ngày hắn dứt áo ra đi, thiên địa biến sắc, bầu trời quang đãng nay lại nổi mưa to. Mây đen đi đến đâu sớm chớp đi đến đó.

Căn nhà nhỏ hoá thành huyết dịch trong thoáng chốc. Lúc này hơn mười đạo thân ảnh tụ tập đến đây, trong ánh mắt mỗi người đều đem theo hàn ý.

"Thật sự không ngờ nữ nhân ta bắt lại toàn là tán tu, nhưng lại lòi ra ba người có thế lực hiển hách."

"Mấy năm nay thật sự rất may mắn, ta thậm còn nghi ngờ có một tên nhốt ta ở đây, che giấu hành tung để các ngươi không tìm ra."

Thiên Ca nở nụ cười chế nhạo, bên tai đã sớm vang lên những tiếng chửi rủa, nhưng đọng lại trong đầu chỉ có mấy chữ.

Có một người đàn ông trung niên nhìn vào căn nhà

"Ma đầu, ngươi bắt cóc con gái ta, khiến nó sống không bằng chết. Ta muốn giết ngươi để trả món nợ này."

"Ma đầu, ngươi gây ra nhiều tội ác, trời đất không dung. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo tiêu diệt ngươi."

"Ma đầu, ngươi sát hại người vô tội, tội nghiệt vô số. Hôm nay là tử kỳ, là quả báo của ngươi."

Từ trong căn nhà đổ nát đi ra một thiếu nữ, thân tàn ma dại, bước đi không vững, một người trung niên nhìn thấy không kìm nổi xúc động.

"Dương Tuyết, con đây rồi, ta nhớ con biết mấy."

Lão đem theo nước mắt giàn giụa chạy đến thiếu nữ.

"Cha."

Lời vừa dứt, không một động tác thừa, lão liền sử dụng cổ trùng Sưu Hồn, toàn bộ ký ức trong tám năm qua đều tràn vào đầu, khiến lão sững sờ.

"Tên ma đầu chết tiết, ta tin ngươi, vậy mà ngươi biến nó thành súc sinh cũng không bằng."

Thiên Ca khẽ cười nhạt, mưa rơi đổ xuống, mùi máu tanh từ bộ y phục bốc ra, mơ hồ nhìn thấy vũng nước dưới chân là một màu đỏ máu.

"Ông không nghĩ mình dùng cổ trùng sẽ khiến nàng ta đau đớn sao?"

Như được nhắc nhở, lão nhìn thấy con gái mình đau khổ nằm trên đất, miệng liên hồi rên rỉ.

"Không, không, ta không muốn."

"Ta ghét nó!"

"Ngươi đừng giết con bé mà!"

"Không không. Ta không muốn hầu hạ tên phàm nữa!"

"A a a....!"

Toàn bộ ký ức, những âm thanh nhục nhã cất lên, mọi người xung quanh đều trở nên kinh ngạc.

"Thiếu nữ cấm dục còn có một mặt đó sao?"

"Hình như kẻ làm chuyện đó là một phàm nhân, vậy nếu trở thành phàm nhân mà được thưởng thức tư vị này, ta cũng cam tâm a."

Không ít tiếng bàn tán, nhiều hơn làm châm chọc, hiện giờ với bộ dạng của nàng lúc này, dù khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, nhưng đã bị chơi hư rồi. Nhiều kẻ thầm tiếc trong lòng.

Cổ Sưu Hồn có thể đọc được linh hồn người khác, đồng thời sẽ gây ra đau đớn cho người dính phải.

Dương Tuyết bị hành hạ trong suốt tám năm, nàng đã sớm quên đi, nhưng cổ Sưu Hồn như vết mực tô lại quá khứ đã mờ nhạt của nàng, khiến nàng lần nữa lại đau khổ.

"Ngươi là tên nhi nữ khống, lấy gì nói ta!"

Một bà lão hướng ánh mắt tới căn nhà nhỏ, mong chờ một người như Dương Tuyết sẽ đi ra.

"Tiểu Thuần của ta đâu!?"

Lão đã chấp nhận ơn gái mình có thể bị đối xử như Dương Tuyết, dù thế nào cũng sẵn lòng yêu thương nàng.

Nhưng mãi không thấy người đi ra, lão đã sinh ra dự cảm không lành. Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên cất tới.

"Ngoại trừ Dương Tuyết, tất cả ta đều giết rồi!"

"Cũng vì biết các vị rất thương con gái mình, ta cũng thành toàn mà giết tất cả. Sau lại giết các vị."

Hắn có tình để lại một người cũng bì muốn để lại một đường lui, hơn hết những thế lực này đã sớm có mâu thuẫn với nhau.

Chỉ cần Dương Tuyết tồn tại, những người mất con đều sẽ sinh ra một chút oán niệm với cha của Dương Tuyết. Sau này chính đạo tranh chấp cũng là sớm muộn.

Thiên Ca nhẹ nhàng bước đi, mỗi bước đều mang theo máu và xương thịt.

"Ta Vong Vô Ưu, tu vi Ngũ chuyển đỉnh phong, chủ tu Hồn đạo, phụ tu Huyết đạo, kính mong chư vị chỉ giáo."

Thiên Ca giới thiệu bản thân, mọi người ai nấy đều sửng sốt, bởi vì bọn hắn chưa từng nghe trên đời còn tồn tại Huyết đạo.

Nhưng trong cổ tịch lưu lại, Huyết đạo là lưu phái càng giết càng mạnh, đối phương trong mười năm này giết không ít người, trình độ e rằng đã sớm vượt qua ngũ chuyển từ lâu.

Thiên Ca không có ý định đối với những cổ sư này, hắn chỉ dậm nhẹ chân nháy mắt hoá thành hồng quang xuyên qua đám người, chạy lên trên núi.

Hắn vẫn còn một thứ để lấy nữa, Hồn Đản trong không khiếu của hắn đang trôi nổi trong lòng biển tử tinh chân nguyên, nó bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Thiên Ca biết rõ đây là đạo ngân xung đột, hắn cần một con cổ để luyện thành con cổ bán thành phẩm này.

"Hình như nơi này là rừng trúc mà?"

Có thiếu niên ngạc nhiên, người còn lại cũng tò mò hỏi lại.

"Rừng trúc thì làm sao?"

"Ta nghe nói có một ma đầu không tiếc sát hại khắp nơi, cướp bốc vô số để luyện một con cổ có khả năng trấn định hồn phách, phù hợp để dưỡng hồn."

"Ngươi nói gì vậy? Phải biết dù có nhiều cách tăng trưởng hồn phách, nhưng để ổn định hồn phách là một điều rất khó. Con cổ này chính là bảo vật trong mắt những cổ sư như chúng ta đấy!"

"Và ngươi tu Hồn đạo đấy!"

Người này còn chưa kịp hoàn hồn đã bị thiếu niên đâm xuyên qua tim, máu tươi chảy ra, miệng run rẩy nói: "Ngươi lừa ta, không phải ngươi nói là ngươi tu Luyện đạo sao?"

"Phải, nhưng phụ tu được không?"

Người đó đã mất đi hơi thở, trong cổ giới mọi thứ rất nguy hiểm, đặc biệt là tin tưởng. Giống như người này chót dại tin một người xa lạ, liền bị giết ngay lập tức.

Lợi ích là trên hết, nếu có kẻ cản trở hắn đi tới lợi ích sẽ bị giết ngay lập tức.

Cuối cùng chiến lợi phẩm lại thuộc về người còn sống sót.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.