Hắn nói đúng.
Chương 91: Hắn nói đúng.
Hùng Hắc Bạch đơn phương độc mã, tung hoành giữa bầy lợn rừng, áp đảo tuyệt đối về số lượng lẫn chất lượng, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ.
"Cảm ơn vị học viên này đã giúp đỡ, không biết quý danh của ngươi là gì."
Thiên Ca niềm nở đón tiếp, Hùng Hắc Bạch treo lên nụ cười giả tạo đáp lại: "Ta là học viên Hùng gia trại, gọi là Hùng Hắc Bạch."
Hắn chỉ nói ra tên của mình, cũng chẳng hỏi lại tên của Thiên Ca là gì, dù sao với hắn những Thiên Ngoại Chi Ma còn đáng e ngại hơn những cư dân bản địa ở đây.
Bọn hắn có Thiên Ngoại đạo ngân, ảnh hưởng Số Mệnh cổ, mới là thứ khiến hắn lo lắng, vì bọn hắn hoàn toàn không thể dựa vào cốt truyện mà phán đoán.
Học viên hắn giới thiệu xong, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm.
"Tên Hùng Hắc Bạch này cũng không tệ, dù là người Hùng gia trại, nhưng ta rất khâm phục khí phách của hắn."
"Ngươi nói đúng, đâu giống dáng vẻ cuồng ma bọn họ từng nói chứ."
"Đúng đúng."
Hùng Hắc Bạch hơi nhíu mày, nếu là cuồng ma thì chắc là do sự kiện hắn đột phá nhất chuyển trung giai giữa quần hùng vây quanh, trong trận chiến này liền làm rạng danh tên tuổi của hắn.
"Không phiền khi ta lấy đi sáu cặp nanh này chứ?"
Hùng Hắc Bạch mở lời xin sáu cặp răng nanh hắn đánh hạ.
"Không phiền không phiền." Thiên Ca híp mắt xua xua tay như muốn nói, ngươi không cần bận tâm
"Đa tạ."
Đợi Hùng Hắc Bạch rời đi, một học viên thắc mắc hỏi: "Thiên Ca, ngươi buộc tóc lên từ lúc nào vậy. Chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?"
"Được, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, khi nào khôi phục chân nguyên thì cứ đi về phía tây, ta đi đến thăm dò còn con mồi nào nữa không."
"Toàn bộ răng nanh này đều sẽ thuộc về các ngươi, nên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi."
Nhiều học viên nghe xong không khỏi xúc động: "Đội trưởng không có tư chất tốt thì sao chứ, không phải hắn vẫn là người tuyệt vời sao?"
"Ngươi nói đúng, hắn quả thật tốt bụng."
"Các ngươi nhớ hắn nói là phía tây nhé."
Cổ sư ở trên cây được cử theo dõi, bảo vệ cùng ghi chép lại thành tích, hắn thấy nhóm Thiên Ca tạm thời nghỉ ngơi, cảm thấy nơi này cũng rất an toàn, nên tạm thời rời đi.
Thiên Ca bước đi một mình trong rừng, tán lá khẽ kêu từng trận xoạt xoạt, hắn đưa cánh tay đón lấy tán lá đung đưa trong gió, thở dài.
"Tán lá này thật đẹp."
Tán lá lướt qua tay rồi qua mặt, hắn như trở về với thiếu niên ba trăm năm ấy, ngày Vong Vô Ưu tìm được truyền thừa đầu tiên trong một hang động mê cung dưới chân núi.
Bốn phía là một bức tường màu xám cùng bốn lối đi khác nhau, mỗi nơi đều có thể dẫn đến truyền thừa hoặc là cạm bẫy.
Hắn dựa vào bước tường sau lưng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Gió mát làm lây động mái tóc buông xõa của hắn, chùm tóc bất biến giữa gió rừng.
Vong Vô Ưu cảm nhận được một tia nguy hiểm, hắn chỉ mới nhị chuyển sơ giai, cổ trùng nhị chuyển còn chưa có. Bản mệnh cổ là một cổ tam chuyển, dù là Thập Tuyệt Thể hắn cũng không thể sử dụng cổ trùng vượt cấp được.
"Trong mê cung này tuyệt đối không sinh ra gió, ngươi là ai?"
"Tiểu tử ngoan ngoãn rời khỏi chỗ đất này, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái."
Giọng nói già nua vang lên, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, trên tay còn cầm một cây trượng, tam niệm lão khẽ động một quả cầu màu trắng được bắn ra từ cây trượng.
Vong Vô Ưu vội vàng lộn người né tránh, lòng thầm mắng: "Là cổ sư tam chuyển, rốt cuộc nơi này có gì để lọt vào mắt của lão?"
"Tên này già đến nơi rồi, nếu không mau tìm thân xác mới rất có thể sẽ đắp mộ tại đây."
Một quả cầu bắn tới, Vong Vô Ưu chật vận né tránh, ngay khi quả cầu bắn trúng bức tường, nó liền hoá thành vô số mũi tên công kích ngược lại Vong Vô Ưu.
Hắn đang nhào lộn, tuyệt không có thời cơ thể nhảy lên cao để tránh né.
"Tiểu tử, hôm nay ngươi bắt buộc phải chết."
Những mũi tên này đồng loạt bắn về phía Vong Vô Ưu, tiếng nổ vang lên, hắn phun ra một ngụm máu tay ôm ngực, chạy về lối đi bên phải.
"Chết tiệt."
"Linh hồn trọng thương, thứ này rất khó khăn để khôi phục thương thế."
"Rốt cuộc lão ta muốn cái gì mà cứ truy sát ta mãi!"
Vong Vô Ưu loé lên một tia nghi hoặc.
"Khoan đã!"
"Lẽ nào ta cùng lão đều là đồng đạo, tất cả đều là vì mục tiêu đoạt xá, cùng thiên địa đối kháng thọ nguyên khô cạn."
"Trong đây lão nào chứa bí mật đoạt xá ta đang nhắm đến."
Vong Vô Ưu đi đến cuối con đường, trong con đường này hắn nhìn thấy ánh sáng.
Lão già nhìn đến chỗ bản thân vừa cho phá hủy vừa này, lòng không khỏi tức giận.
"Mẹ nó! Tên tiểu tử ngươi chỉ vì món đồ ta nhắm đến mà cam tâm nhận phải tổn thương hồn phách."
Thiên Ca trong đầu loé lên suy nghĩ muốn né tránh, nhưng cơ thể phải sau ba nhịp mới có thể nghe theo mà hành động.
Một đạo lôi điện từ trên cao lao xuống đỉnh đầu, Thiên Ca kịp thời né tránh, nhưng vì phản ứng quá chậm nên hắn nhận phải một chút tổn thương ngoài da.
Hắn nghiến răng, thầm mắng trong lòng: "Ta quên mất Diễn Mộng chỉ cung cấp cho ta ký ức, còn cơ thể vẫn là ta phải tự rèn luyện."
"Nhưng cái ta giỏi nhất vẫn là thích ứng nha!"
Thiên Ca cười nhạt: "Ta chờ ngươi đã lâu, Lý Cấn, người của Lý gia ta đã giết cách đây một tháng trước."
"Bớt nói nhảm, hôm nay ta sẽ giết sạch nhà ngươi!"
Một người đàn ông trung niên lao đến Thiên Ca với tốc độ kinh khủng, trên chân còn đem theo lôi điện.
Thiên Ca dồn hết sức né tránh, đối phương di chuyển một bước hắn đã phải suy tính ba bước, một bước phán đoán chuyển động, một bước để cơ thể tiếp nhận thông tin, bước còn lại là tránh né.
Mặc dù cơ thể có không theo kịp suy nghĩ, nhưng động tác có thể nói là tinh vi trong đám học viên.
Ký ức liên quan đến cổ trùng, sát chiêu, cổ phương, hắn đều quên hết. Trong những ký ức này liên quan không ít đến luyện cổ, khả năng cận chiến.
Nhưng dù vậy hắn vẫn đủ vốn để đối phó, đối phương lướt qua người hắn, Thiên Ca chạm vừa bàn tay hắn ta, một dòng điện mạnh mẽ truyền đến.
Thiên Ca chuyển hướng chạy trốn, dù sao đối phương cũng là một cổ sư nhị chuyển, hắn chỉ là một cổ sư nhất chuyển trung giai mà thôi.
Hắn và Vong Vô Ưu tuy cùng một người, nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Vong Vô Ưu là hắn, không có nghĩa hắn cũng là Vong Vô Ưu.
Vong Vô Ưu chạy đi như bay, mái tóc buông xõa, mặc dù thứ này đã chắn tầm nhìn của hắn hết bao nhiêu lần, đưa hắn vào nguy hiểm hết lần này đến lần khác, hắn vẫn một lòng để vậy.
Hắn tư thái phiêu lưu, thưởng thức quá trình đi đường, hết thở mọi thứ xung quanh. Dù có gian nan, hắn vẫn một lòng chạy đi, bước đi trong sự vô lo vô nghĩ.
Nhìn Thiên Ca chạy đi là bản năng, nhưng mọi thứ đều đã rơi vào tính toán của hắn. Trong khảo hạch giữa năm có Phương Nguyên vì một tấm bản đồ thì chắc chắn sẽ có một Vương Đại. Thiên Ca cũng vì bản đồ, đâu dám nói trước sẽ không có một Vương Đại thứ hai.
Lý Cấn được tăng cường với cổ Điện Tốc nhanh chóng đuổi kịp Thiên Ca. Mặc dù hắn đã có thân thể ngang với người trưởng thành cùng một trư lực cộng lại, nhưng so với cổ trùng am hiểu tốc độ và thân thể người trưởng thành vẫn là quá kém xa.
"Thù này ta nhất định phải trả...."
"Thiên Ca!"
"Phương Nguyên!"
Phương Chính dù có tu vi nhị chuyển, tư chất lại còn là bậc Giáp, so với nhị chuyển trung giai Vương Đại có thể nói là ngang nhau.
Nhưng hắn làm quen với cổ trùng thì vẫn chưa được bao lâu, nên kinh nghiệm chiến đấu dần đưa Phương Chính vào thế bí.
Hắn hiện tại chỉ đang nghĩ cách tìm ra điểm mù của Vương Đại, tìm cách giết chết đối phương.
Gia lão đi the bảo vệ vẫn chưa hành động, một phần bọn hắn cũng không lo, hắn ta dù sao cũng có tu vi cùng cổ trùng nhị chuyển mà.
Phương Chính cũng đang cần kinh nghiệm chiến đấu, nên đây là cơ hội tốt để hắn học tập.
Đây chỉ là phụ, mục tiêu chính của bọn họ là nhân lúc Phương Chính gặp nguy hiểm mới ra tay cứu giúp, như thế có thể tạo ra không ít thiện cảm đối với Phương Chính, để khi hắn thành tộc trưởng càng có tinh thần cống hiến cho tộc nhân.
Để Phương Chính thất bại một lần cũng làm giảm bớt thái độ ngạo mạn của hắn.
Hùng Hắc Bạch từng là quân nhân, khả năng ngụy trang không thể không có, trái lại rất xuất sắc là đằng khác. Dù sao đây cũng là kỹ năng căn bản mỗi quân nhân phải học tập.
Gia lão không phát hiện cũng là chuyện lẽ thường, ai mà nghĩ có một học viên am hiểu ẩn nấp, lại còn không sử dụng cổ trùng.
Phương Chính chật vật, hắn thật sự không nghĩ ra cách nào giết chết kẻ thù nữa.
Ký ức dần ùa về, mười năm trước, ngày hắn ngồi bên bờ sông, một cậu bé từ từ đi đến, hắn thì thầm vào tai cậu.
"Sao ngươi không đánh trả?"
"...."
Phương Chính lấy tay trái ôm lấy tai phải không nói gì, khuôn mặt cứ cúi xuống, sắc mặt hiện lên trông rất buồn bã.
"Cổ giới vô cùng nguy hiểm, đi đâu cũng có thể gặp vô số người, đi đâu cũng có thể mất mạng. Ở thế giới mạng người như trò đùa, ngươi có đủ bản lĩnh để quyết định?"
"Nếu đây là trận chiến sinh tử, ngươi sẽ giết hắn hay để hắn giết ngươi?"
Phương Chính giật mình, đây là điều hắn chưa nghĩ đến, hắn lắp bắp muốn trả lời.
"Ta ta ta..... Ta."
"Ngươi không cần trả lời lúc này, ngươi yêu quý chính ngươi không? Ngay cả bản thân cũng không yêu quý, thì ai sẽ rảnh đi yêu quý ngươi chứ?"
Phương rũ con ngươi xuống, Thiên Ca như không chú ý đến sắc mặt mà nói tiếp: "Thế giới ta e ngại nhất là thân phận địch nhân. Nếu lơ là ta có thể chết, nếu giết chết đối phương ta có thể đón nhận cơn giận dữ từ thế lực đằng sau. Nhưng nếu ngươi có sức mạnh, vậy thì trực tiếp diệt cỏ tận gốc."
"Ta không muốn nghe nữa."
"Phương Chính, ta phải nói ngươi biết, đây là đạo lý của thế giới này, ngươi càng nhìn, ngươi càng thấy lời của ta rất chân thật. Chỉ khi ngươi có giá trị, ngươi mới có cuộc sống như ca ca của ngươi. Khi kỳ vọng của ca ca ngươi quá nhiều, đến lúc không đạt được, hắn lại sẽ trải nghiệm cuộc sống của ngươi. Tuy nhiên mọi thứ đều nằm trong tay ngươi, ngươi muốn sống thế nào là do tâm ngươi, chỉ cần đừng chịu thiệt, đừng nuôi dưỡng hậu hoạ."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |