Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta chưa từng giết người?

Tiểu thuyết gốc · 1871 chữ

Chương 93: Ta chưa từng giết người?

Vong Vô Ưu bình tĩnh giải thích cho đối phương, hắn chẳng có ý định đề phòng, giống như sống chết đã nằm trong tay hắn.

"Mỗi chuyển đều có sự chênh lệch như trời và đất, tất nhiên là do tương quan số lượng đạo ngân đem lại, đều này cũng ảnh hưởng tới khả năng khôi phục đạo ngân của cổ trùng."

"Nếu muốn khu động uy lực của cổ trùng tam chuyển, ta há chẳng phải sử dụng toàn bộ cổ trùng nhị chuyển ta vừa kiếm được sao? Dù chỉ là miễn cưỡng đạt tới tam chuyển. Vậy thì sao?_

Lời vừa dứt, sắc mặt của Vong Vô Ưu liền trở nên đen lại, hắn quát lớn một tiếng: "Trấn, Trấn Hồn."

Từ dưới chân lão xuất hiện mấy chục sợi xích, chúng đồng loạt lao lên, quấn vào nhau tạo thành một cái lồng giam.

Hồn phách của lão như bị giam cầm, hoàn toàn không thể chuyển động. Dù vậy, trong mắt vẫn loé lên một tia không cam tâm.

"Tiểu tử, dù có chết ta cũng phải đưa ngươi đi theo. Sát chiêu của ngươi chỉ có tác dụng với hồn phách, vậy còn ý chí thì sao? Ngươi có thể ngăn cản ta sử dụng cổ trùng sao?"

Lời vừa dứt, hàn quang loé lên, một lưỡi kiếm chạy qua cổ họng, để lại một dòng máu chảy xuống, theo đó là cái xác cùng cái đầu ngã xuống, rơi về hai phía.

Vong Vô Ưu còn không quên bồi thêm cho đối phương một kiếm vào đầu, phân xác thành từng mảnh. Đây chính là thị uy, chỉ cần có người nhìn thấy vết máu đông lại vì khô, khi gặp cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nhớ lại.

Sư tử dù sao cũng là sư tử, là một loài sinh vật mạnh mẽ và đầy nguy hiểm.

"Tiểu tử, sao ngươi không chạy nữa đi."

Lý Cấn đứng đằng sau Thiên Ca, hắn từ từ tiến lại gần, Thiên Ca chỉ quay lưng cười mỉm.

"Cái gì?"

Lý Cấn nhận ra một điều cực kỳ đáng sợ, đồng tử căng ra như nhận phải cú sốc cực lớn: "Đối phương đã biết ta tới ám sát hắn, thậm chí còn kiên trì từng bước đưa ta tới cái bẫy này. Tâm cơ thật sự rất so, trông không giống như một thiếu niên mười lăm tuổi!"

Không ngoài dự đoán, đối phương dẫm vào cái bẫy Thiên Ca đã dựng sẵn từ mấy hôm trước, thân hình cứ thế mà rơi xuống hố.

"Ngươi có hối hận không?"

Cùng lúc này Vương Đại đang nằm trên vũng máu, ánh mắt đờ đẫn, giọng điệu bình tĩnh không giống chút gì như một kẻ sắp chết, lại có một chút giải thoát: "Hối hận? Phải, ta rất hối hận. Nếu có cơ hội lần sau, ta cũng sẽ chọn lựa như vậy."

Lý Cấn và Vương Đại cũng chỉ là do quân cờ do Số Mệnh an bày, cho dù có lựa chọn khác, bọn hắn vẫn sẽ lựa chọn hi sinh người mình yêu làm vật tế trên con đường ma đạo của mình.

Trong nguyên tác, Phương Nguyên vì nuôi dưỡng Bạch Thỉ cổ, hắn tới giết sạch cả gia đình Vương Lão Hán, đoạt lấy bản đồ thợ săn.

Người con trai cả của lão ta, Vương Đại cứ nghĩ là đã chết, lại không ngờ đã trở thành một ma đạo cổ sư.

Người vợ của hắn ta được kể rằng đã bị Vương Lão Hán bức chết vì đứa con trai cả đã chết, thì lại trở thành cổ tài cho chính hắn ta.

"Vĩnh biệt!"

"Ngươi là cổ sư nhị chuyển,

Giọng điệu bình tĩnh của Thiên Ca như án tử hình, hai đầu rết từ ngực và đỉnh đầu bất ngờ hiện ra, xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Cỗ thi thể dần bị cổ trùng cắn nuốt, một cỗ cảm giác khó chịu chạy từ lồng ngực, cổ họng, đôi mắt không tự chủ mà chảy nước, miệng há ra.

Ngay từ lúc Thiên Ca chạm vào Lý Cấn, hắn đã có kết cục là phải chết.

Trước khi chết hắn cười mỉa mai: "Ngươi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ."

Quả thật không sai, Thiên Ca có thể giết người không chớp mắt khi ở trong mộng cảnh, nhưng ngoài đời hắn thật sự đã giết người chưa?

Sắc mặt dần trở nên tệ đi, đôi mắt chăm chú vào nội tạng, máu thịt bị cắn nát mà buồn nôn, nước mắt chảy ra, hắn như muốn nôn tất cả thứ đã ăn được sáng nay.

"Không thể nào, không thể nào....."

"Rõ ràng tâm ta rất bình tĩnh, nhưng cơ thể tại sao không tự chủ mà nôn mửa."

"Rõ ràng ta đã từng giết người rồi, ta đã từng chứng kiến cảnh tượng khủng hơn bây giờ. Tại sao cơ thể của ta lại có cảm giác như vậy?"

"Rõ ràng ta đã trải qua ba trăm năm, cảm xúc đã chai lì, cảm thấy mọi thứ rất vô vị, chứng kiến không ít cảnh tượng tàn bạo, nhưng cơ thể của ta bây giờ lại có phản ứng như vậy!"

Trong ánh mắt của Thiên Ca loé lên vài tia hiềm nghi, rõ ràng hắn đã từng giết người, tàn sát tứ phương. Nhưng khi giết Lý Cấn ở thực tại, cos thể hắn lại có cảm khó chịu.

Thiên Ca đã quên, kẻ tung hoành tứ phương rõ ràng là Vong Vô Ưu, kỳ thực chẳng liên quan nửa phần đến Thiên Ca hắn.

Hắn bất quá là có trải nghiệm của Vong Vô Ưu, nhưng hoàn toàn không thể trở thành hắn ta.

Dĩ nhiên sự khác biệt giữa thực và mộng rất rõ ràng, nhưng lại cực kỳ mơ hồ.

Hắn nhận biết chính mình đã vào mộng cảnh nhờ Diễn Mộng cổ, nhưng lại không biết bản thân lúc đó có là chính mình, hay chỉ là ý chí của bản thân dưới góc nhìn của Vong Vô Ưu.

Hắn chưa bao giờ giết người, cả gia đình Lý Cấn chỉ là do hắn mượn đao giết người.

Máu tươi của Lý Cấn phản chiếu hình ảnh rách nát, máu me đầy mình của Thiên Ca, hắn như rơi vào hầm băng, cơ thể bất giác run rẩy, nhưng tâm trạng lại bình tĩnh đến đáng kinh.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn như nghe thấy một âm thanh lãnh lẽo, giống như không phải là người sống mới có thể thốt ra.

"Ngươi giỏi viết lắm cơ mà, sao lại không viết cái cảm giác này biến mất đi! Ngươi có biết trăm năm luân hồi của ta diễn ra như thế nào không?"

Thiên Ca từ từ quay đầu lại, một thiếu niên mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc tai rũ rượi, từ từ áp sát mình, trong ánh mắt như ẩn chứa sự điên loạn, đôi môi còn vươn lại máu tươi.

Xung quanh thiếu niên này toả ra oán khí xung thiên, ngoài oán khí còn có hối hận, sát ý. Chính trong cỗ sát ý lại hiện ra một chút bi thương, kỳ lạ chẳng ai phát hiện ra sự kỳ lạ này.

Giọng nói lạnh lẽ đó lại thốt lên, Thiên Ca run rẩy sợ hãi, trong thoáng chốc hắn cảm nhận được một tia tử vong ập đến.

"Tất cả là vì ngươi! Ngươi có biết chính ta khó khăn thế nào để tự lừa dối chính mình, khó khăn thể nào để Minh giới chìm vào trong mộng. Nhưng chính tay ngươi lại phá hủy nó, thức tỉnh tất cả, tất cả là tại ngươi."

Giọng nói càng ngày càng điên cuồng, Thiên Ca như cảm nhận được người đứng trước mặt mình trước đây từng là người, bây giờ lại chính là một con quỷ.

Thiên Ca lắp bắp, nửa ngày mới nói lên lời: "Không thể nào, ngươi chỉ là một nhân vật hư cấu do ta viết nên, tại sao lại xuất hiện ở đây!"

"Ngươi tò mò lắm đúng không? Ngươi căn bản chẳng phải là quên đi tên của bản thân, chỉ đơn thuần là ta đã cướp nó đi! Ta muốn biết nếu ngươi không còn là chính mình, rốt cuộc có điên loạn y như ta không? Thế giới đã lừa ta quá nhiều, đau thương ta từng nếm trải, ngươi đâu thể thấu."

Khuôn mặt của thiếu niên từ từ áp sát lại, Thiên Ca run rẩy không thể di chuyển.

Hắn thật sự điên rồi, hắn đân rơi vào hoảng loạn, Thiên Ca thật sự đang hoài nghi chính bản thân của hiện tại. Hắn ôm đầu, cúi mặt xuống như muốn trốn tránh hiện tại.

"Chính mình đây vẫn còn là trong mộng cảnh, hay vốn dĩ xuyên qua cổ giới là viễn vong. Đây là ác mộng, hay sự trừng phạt của tên điên này."

"Rốt cuộc đâu mới là thật, bản thân là cái gì?"

Thiếu niên áo đỏ cười âm trầm, khoé miệng nhếch lên: "Ngươi không phân rõ chính mình là ai, thật sự khó chịu đúng không? Cảm giác bị chi phối bởi kẻ khác hoàn toàn không cam tâm?"

Thiếu niên này thật sự không biết, bên trong sự hỗn loạn Thiên Ca cảm nhận được một tia phấn khích. Chính sự phấn khích không phân rõ cái gì, mới chính là thứ giúp hắn viết ra một bộ truyện cực kỳ quỷ dị, chính cái cảm giác này làm hắn chìm đắm, cảm giác tự hủy hoại bản thân khiến hắn không nao giờ quên.

Cảm giác phấn khích của Thiên Ca càng tràn lan trong lòng hắn, hiếu niên áo đỏ lại càng điên cuồng nói lên nỗi lòng của mình hơn.

"Ngươi đâu biết với những dòng bút tưởng chừng vô ý của ngươi, lại hủy hoại ta đến thế nào? Ngươi đâu thể biết, vì ngươi đã trải nghiệm cảm giác của ta đâu?"

"Ngươi xây dựng sở thích của mình dựa trên nỗi đau của kẻ khác, ngươi chính là một tên ích kỷ, bại hoại!"

"Thẩm Thanh Thu."

Nghe xong, ý thức của hắn dần rơi vào mơ hồ, trước mắt dần bao bởi bởi huyết khí, rồi ngất đi, tại giây phút này hắn cứ ngỡ mình đã chết.

"Thiên Ca, ngươi không sao chứ?"

Bên tai vang lên tiếng của Phương Chính, hắn như cảm thấy chính mình ngã xuống sẽ rất đau, lại bất ngờ cảm nhận được cảm giác cứng cáp lại mền mại, giống như lồng ngực của một người.

Hắn cứ vậy ngất đi, bên tai không còn âm thanh gì nữa, trước mắt là một màu đen.

Dù vậy cơ thể hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác giống như có ai đó đang cóng chính mình.

Thẩm Thanh Thu cứ vậy dựa vào lưng đối phương, mặc sức đối phương muốn làm gì thì làm.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.