Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Chính giao chiến Hùng Hắc Bạch.

Tiểu thuyết gốc · 1921 chữ

Chương 96: Phương Chính giao chiến Hùng Hắc Bạch.

Không lâu trước đây, Thiên Ca dần hồi phục, tu vi trực tiếp tấn thăng lên cao giai, tâm trạng hưng phấn liền dạy cho Phương Chính mấy chiêu kiếm.

Ký ức bị xoá khi rời mộng cảnh cũng chỉ có những thứ liên quan tới cổ trùng, còn các kỹ năng cơ bản, cho đến kiến thức thăng tiên vẫn còn ở đó.

Ba trăm năm không uổng phí, hắn bắt đầu tìm hiểu võ công phàm nhân, kiến thức cổ tài, kiến thức nuôi cương thi.

"Chiêu này ngươi xem kỹ."

Lời vừa dứt, bạch quang loé lên, lướt sang ngang, lưỡi kiếm đi được một đoạn liền chuyển hướng lên cao, sau đó là một đòn bổ xuống.

Một rồi lại một đòn, hoàn toàn không có động tác thừa, trình diễn một hồi, Thiên Ca có chút tấm tắt khen: "Con cổ này không tệ, mặc dù cầm lên rất nhẹ, nhưng sức lực có thể phá được một tảng đá lớn."

"Nghe nói trong sự kiện hỗn loạn vừa rồi ngoài Lý Cấn, Vương Đại thì còn có một nữ cổ sư bị ba tam bắt giữ? Nếu có thể thì đều tra tin tức của cô ta, ta e rằng cô ta còn có đồng bọn nữa."

Phương Chính có phần khó hiểu, hắn thật sự không nhìn ra vấn đề, Thiên Ca mới chầm châmh giải thích.

"Ma đạo cổ sư vốn chỉ quan tâm đến lợi ích, cô ta sẽ vì gì mà đi theo giám sát một tên cổ sư nhị chuyển."

....

"Nói vậy ngươi không hiểu rồi, ta nói lại."

"Lý Cấn đã được một ma đạo cổ sư bồi dưỡng từ lâu, bằng chứng hữu hiệu nhất là con cổ này. Linh Minh Kiếm, chỉ cần cổ sư nhị chuyển truyền chân nguyên vào, dù là cổ sư nhất chuyển vẫn có thể sử dụng được, uy lực không kém gì nhị chuyển cổ ưu tú khác, rất thích hợp dùng để bảo mệnh. Ngươi nói xem, nàng ta có đang xem trọng hắn ta không?""

"Con cổ Linh Minh kiếm này chứng tỏ Lý Cấn có mối quan hệ được bồi dưỡng với một người nào đó. Dù cho không phải là nữ cổ sư đó, thì chắc chắn một điều, chúng ta sớm muộn cũng bị thế lực đằng sau nhắm đến."

"Nếu có thể thì có thể tìm ra được một chút truyền thừa, ta e rằng những thứ liên hệ tới cổ sư tam chuyển, chắc chắn đều là thứ tốt với cổ sư cấp thấp như chúng ta."

Phương Chính khẽ nhíu mày, hắn quả thật sự đã cảm nhận được nguy hiểm, ý chí cầu sinh còn mãnh liệt hơn.

Dù cho có không phải là Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng, hai người sẽ dùng tu vi tam chuyển đại sát cả ngọn núi, thì với tu vi nhị chuyển, bọn hắn hoàn toàn không có niềm tin sẽ sống sót được.

Dời lại hồi ức, Phương Chính vung mình lên không trung, nhào lộn một vòng, kiếm khí từ lôi điện bắn ra, chớp mắt tiêu diệt hoàn toàn hai cỗ phân thân của Hùng Hắc Bạch.

Hùng Hắc Bạch phân tâm thần thành hai phần, một phần dùng để điều khiển phân thân, một phần dùng để thi chuyển Ảnh Thương cổ.

Phương Chính như con sóc vậy, tận dụng địa hình, liên tục nhảy qua lại các gốc cây.

Thi thoảng lại phóng kiếm khí tấn công, so với đối phương, Hùng Hắc Bạch rõ ràng trở nên yếu thế hơn mảng tốc độ.

"Cổ Xông Ngang."

Thân hình Hùng Hắc Bạch lập tức loé lên, tiếp cận Phương Chính. Ngay khi hắn định tung đòn quyết định, giải quyết trận đấu, thân hình Phương Chính loé lên lôi điện, lập tức lùi lại về phía sau.

"Hùng Hắc Bạch, nếu ngươi không đuổi kịp ta, e rằng ngươi có thể sẽ thất bại."

Phương Chính cầm trên tay một quả cầu màu xanh ẩn chứa lôi điện vây quanh, hắn khẽ nở nụ cười, liền quay người tốc biến mà đi.

Đôi chân của hắn dập dờn tia điện, tốc độ lại càng nhanh hơn lúc trước. Hùng Hắc Bạch kiên trì đuổi theo, hắn coi như có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn một cái liền biết đối phương định làm gì.

"Những đòn tấn công vừa rồi của hắn cũng chỉ là mồi nhử. Mục tiêu thật sự của hắn là liên tục tạo điện bằng cổ Điện Lưu, dùng cổ Điện Tích, tụ tập lại càng tia điện vừa bắn ra."

"Lôi đạo xem như là lưu phái am hiểu về tích lực. Nếu có cổ trùng phù hợp, không nói trước có thể xây dựng thành hệ thống chiến đấu, càng chiến càng mạnh."

Hùng Hắc Bạch có chút kiêng kỵ, dù vậy hắn vẫn là Thập Tuyệt Thể, chiến đấu lâu dài không nói trước được điều gì.

Hùng Hắc Bạch liên tục vận dụng hay con cổ Xông Ngang và Xông Ngang, nhanh chóng kéo ngắn lại khoảng cách với Phương Chính.

Xào xạc.

Theo nhịp điệu đuổi chạy, cơn gió trong rừng lại càng hưng phấn hơn, ngàn lá đồng loạt rơi xuống.

Phương Chính tận dụng chướng ngại vật làm đệm để bản thân bật mình qua lại giữa các thân cây.

Hùng Hắc Bạch không kém cạnh gì, hắn trực tiếp sử dụng cổ Bách Ngã, hoá thân thành hơn trăm tên Hùng Hắc Bạch, tất cả đồng loạt bày ra thiên la địa võng.

"Bị chặn rồi."

Mái tóc của Phương Chính bị thổi bởi làn gió nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ khó nói, giọng điệu bơ phờ trước tình trạng bị bao vây tứ phía.

"Hùng Hắc Bạch."

Phương Chính khẽ gọi, không để đối phương đáp lại, hắn lại nói: "Ta nghe nói qua chiến tích đột phá lúc chiến đấu của ngươi rồi. Hôm nay ta sẽ dùng cách này để đánh bại ngươi."

"Ngươi muốn biến trận chiến này trở thành cuộc đọ sức bền sao?"

Hùng Hắc Bạch cười khẩy, hắn là Đại Lực Chân Vũ Thể, thân thể đã khắc lên hai thú lực, cổ trùng sở hữu cũng thập phần phong phú.

Phương Chính chỉ có một thân mỏng manh, bất quá là từng luyện kiếm, nên có một chút sức khoẻ.

Nếu đọ sức như vậy, Phương Chính sẽ phải thua không nghi ngờ, nhưng hắn vẫn muốn đánh cược, hắn đánh cược trạng thái của bản thân.

"Đây là một cuộc cá cược. Nếu ngươi thắng không cần đợi đến năm sau nữa, nhưng ngươi thất bại sẽ phải đưa ta cổ phương nhất nhị chuyển của con cổ này cho ta."

Phương Chính chỉ tay vào những phân thân đang chặn mình ở phía trước, đây dù sao cũng là chỉ đạo của Thiên Ca.

Hắn tự tin rằng, bản thân nắm giữ cổ Bách Ngã thậm chí có thể phát huy vượt qua chính chủ là Hùng Hắc Bạch.

Hắn cũng đoán được đại khái, phân thân đem theo năm thành lực lượng của bản thể, tức là đạo ngân khắc lên người càng nhiều, hiệu quả cổ trùng càng mạnh.

Bên trong mộng cảnh, hắn thu hoạch được cổ phương cổ Khảm, cổ phân giải.

Cổ phân giải có khả năng phân giải tạm năng lực của cổ trùng, con cổ này ứng dụng không nhiều, nó nhanh chóng bị người ta lãng quên.

Không lâu sau đó, hắn với thân phận Vong Vô Ưu quấy đảo giang hồ bằng con cổ này, nhanh chóng gây ra sóng to gió lớn, giá thành của con cổ này tăng lên một cách đột biến.

Phương Chính cầm lên Linh Minh kiếm, lôi điện từ tay trái truyền đến, hắn bắt đầu lao vào vòng vây.

Tiếng phanh phanh của nắm đấm vang vọng cả khi rừng, âm thanh tia điện kêu lên xoẹt xoẹt.

Trận chiến diễn ra cực kỳ ác liệt, năm Hùng Hắc Bạch lão vào Phương Chính, hắn kịp thời phát động Nguyệt Nghê Thường.

Âm thanh giữa lá chắn và năm cú đá vang lên cùng lúc, một đạo vết nứt từ từ bành trướng, Phương Chính không kịp nghĩ ngợi, liền nhảy lên cao, tung mình trong không trung.

"Kết thúc rồi."

Lôi điện lập loè, bàn tay nắm lấy lôi cầu tựa như thần sấm giáng thế, mạnh mẽ và uy nghiêm, có thể quyết định sinh tử của một người.

"Đây là sát chiêu gì vậy, nó thật sự chỉ do một cổ sư nhị chuyển tạo ra?"

Hùng Hắc Bạch bắt đầu hoài nghi nhân sinh, âm thanh phích lịch cất lên, theo đó là lôi điện sáng chói một vùng.

Dòng điện tản xuống như lôi kiếp giáng thế, phân thân của Hùng Hắc Bạch đồng loạt bị lôi điện quét sạch.

Hùng Hắc Bạch thật sự đã chấn kinh, rất lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được mùi vị của cái chết. Ngày hôm nay hắn mới hiểu được áp lực đó là cái gì.

Hùng Hắc Bạch nhếch môi lên, hắn cười nhạt: "Phương Chính, xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi, cũng bởi vì ta biết bí mật của ngươi."

"Cái gì!"

Phương Chính tỏ ra hoảng hốt, Hùng Hắc Bạch nhân cơ hội phản kích.

Tại gia chủ các, Cổ Nguyệt Bác đang hướng ánh mắt về phía lôi điện phát ra.

"Tộc trưởng, hình như Phương Chính đang ở đó, có cần cho người tới chi viện không? Ta lo có một ma đạo cổ sư đang giao chiến với hắn, dù gì chúng ta cũng đang nắm xác của một tam chuyển ma đạo."

"Ngươi không cần lo lắng, dù là tàn dư còn sót lại, nhưng bọn chúng sẽ không hành động liều lĩnh như đã mất hết tất cả đâu."

Tộc trưởng trầm giọng giải thích, trong ánh mắt chứa lấy mấy tia kinh hỉ, dù sao lão cũng biết Phương Chính thu hoạch được cổ trùng nhưng lại giữ cho mình.

Lão có lẽ bị Phương Chính tẩy não quá nhiều, nên nghĩ cho hắn một chút cổ trùng bồi dưỡng cũng không quá đáng. Giờ nhìn chiến sự kinh hoàng như vậy, lão không khỏi vui mừng cũng là lẽ thường tình.

Phương Nguyên đang tu luyện trong nhà, hắn nhìn thấy tia điện lập loè trên trời không khỏi nhíu mày: "Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi thứ thật sự rất khác.

"Ta vẫn đang lo lắng chuyện của Hùng Hắc Bạch và Bạch Ngưng Băng, một Thập Tuyệt Thể đã khó xử lý rồi, nay lại thêm một cái không biết đâu ra, giống như đột ngột xuất hiện từ trên trời xuống."

"Không sao, ta có thể chạy trước khi cả hai tự bạo."

"Chuyện trước mắt là nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân, ít nhất phải đạt tam chuyển trước lúc đó."

Thiên Ca đi dạo trong nhà, thân hình khẽ dựa bên cửa sổ, hắn đang háo hức đợi Diễn Mộng cổ lần nữa hồi phục, thu hoạch lần trước vẫn làm hắn rất kinh hỉ.

"Nếu có thể thì ta mong lần tới sẽ là Trí đạo mộng cảnh."

Bên tai truyền đến tiếng giấy kêu xào xạc, mái tóc phập phồng trong gió.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.