Anh hùng cứu mỹ nhân.
Chương 97: Anh hùng cứu mỹ nhân.
Bạch Điềm Điềm đắp trên mình chiếc chăn ấm
Trong giấc mơ, nàng mơ thấy bản thân đang đuổi một con lợn rừng.
Thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, rút ngắn đến khoảng cách nhất định, nàng vung cây quạt trên tay lên, một luồng hàn khí mãnh liệt vọt tới.
Không khí xung quanh hàn khí này dần ngưng kết thành băng giá, một bức tượng hình con lợn nhanh chóng được dựng lên.
"Không tệ."
Không vui mừng được bao lâu, cảnh tượng bỗng thay đuổi, ánh mắt của nàng dần tràn ngập sợ hãi, toàn thân đổ đầy mồ hôi, nàng quay người bỏ chạy.
Nàng nhìn thấy một người, người này rất đáng sợ, là người đã sắp lấy mạng của nàng, một ma đạo cổ sư.
Hơi thở mệt nhọc trong không khí lại càng vang lên dồn dập theo từng tiếng bước chân, một thiếu nữ với chiếc váy trắng liều cả tánh mạng để chạy hết khu rừng rừng.
Phía sau lưu lại hình bóng của người đang truy đuổi nàng ta, kẻ này là một thiếu nữ với chiếc áo đen, mái tóc được buộc gọn gàng.
"Hừ, đồ sâu kiến không biết tự lượng sức của mình!"
Bạch Điềm Điềm thở mạnh, hơi thở tạo ra lan khói lan toả trong không khí, khoảng cách giữa nàng và tên ma đạo cổ sư đó càng ngắn lại.
Bụp.
Nàng bỗng vấp phải một gốc cây, thân hình mất cân bằng mà ngã xuống, tóc tai rối bù, quần áo sộc sệch.
"Tại sao ngươi lại muốn giết ta?"
Đối phương hướng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Bạch Điềm Điềm.
Trong vô thức nàng ta đã tự trả lời trong đầu: "Vì ta không bảo vệ được chàng ấy. Nhưng ta đã tìm được người thay thế, bằng mọi giá phải giúp kẻ này thực hiện nguyện vọng của mình." Ngoài mặt lại lạnh lùng đáp: "Vì sao ta phải nói với ngươi."
"Bây giờ nên chết đi!"
Bàn tay đột nhiên hoá thành bàn tay của cương thi, tử khí phát ra nồng đậm. Năm ngón tay chụm lại thành đòn tấn công bén nhọn.
Ngay tại khoảnh khắc nàng nghĩ mình đã chết, một thiếu niên lao đến, tay vung ra một đạo nguyệt nhận uy lực khủng bố.
Nguyệt nhận chớp mắt va chạm vào cánh tay đang tấn công, tiếng kim loại vang lên, hất nguyệt nhận ra chỗ khác, đòn tấn công của ả ma đạo cổ sư cũng vì thế mà chệch hướng.
Không đợi ả ta phản công, gia lão học đường lập tức tới chi viện.
Bạch Điềm Điềm trong tim cảm nhận được một cỗ ấm áp, nàng ngơ ngác trước cảnh tượng thiếu niên đột ngột lao ra giúp đỡ chính mình.
Cảm giác từ vực sâu vô tận, cứ nghĩ chỉ toàn là bóng tối, thì bên trong cái bóng bước ra
Nụ cười ấm áp như gió xuân, bóng hình thiếu niên vẫn còn in hằng trong tâm trí nàng ta.
Đã mấy ngày nàng đã trằn trọc cả đêmê không thể ngủ được, Bạch Ngưng Băng cùng tộc trưởng Bạch gia trại biết được nàng đang tương tư, tâm trạng không khỏi nặng lòng.
Lão thở dài, nhẹ nhàng hỏi Bạch Ngưng Băng: "Nói xem muội muội con đã phải lòng tên nhóc nào rồi? Mây ngày nay không chịu ra khỏi nhà, ta phận làm cha cũng rất lo lắng."
"Ta khoonh rõ, nghe nói trong buổi khảo hạch giữa năm bị truy sát bởi một ma đạo cổ sư, sau đó được thiếu tộc trưởng của Cổ Nguyệt sơn trại ra tay cứu giúp."
"Haiz..."
Lão nghe xong, bất lực đưa tay lên xoa trán.
Sớm chớp chập chờn, tiếng nổ lớn phát ra, Bạch Điềm Điềm từ xa nghe thấy không khỏi hoàn hồn, chạy ra khỏi nhà.
"Nhi nữ, con đi đâu vậy?"
Tộc trưởng Bạch gia trại thấy Bạch Điềm Điềm đột ngột chạy ra ngoài, lão không khỏi bồn chồn.
"Tộc trưởng, người không sao chứ? Điềm Điềm dù sao cũng lớn rồi, chúng ta không thể quản mãi, nó muốn làm gì thì để nó làm. Muội muội từ nhỏ vốn thông minh, cha không cần phiền lòng."
"Được rồi, ta nghe con."
Chiến cuộc đã định, Bạch Điềm Điềm vừa tới nơi, hai bên đã ngã lăn ra đất, sấm chớp bùa vây, mỗi người đều trọng thương không nhỏ.
"Phương Chính, ngươi không sao chứ?"
Nhín thiếu niên thân dại ma tàn, lòng không khỏi xót xa, miệng lẩm bẩm: "Mặc dù trong nguyên tác, ngươi có vẻ rất đáng ghét. Nhưng ngươi đã cứu bổn tiểu thư, ta chắc chắn sẽ không phụ bạc ngươi."
Phương Chính vẫn còn ý thức mơ hồ, hắn nhìn Hùng Hắc Bạch bất động một chỗ, miệng không kiềm được nụ cười mãn nguyện.
"Ta thành công rồi."
"Thiên Ca, khi nào ngươi sẽ đến khiêng ta về?"
Ngay khi Bạch Điềm Điềm chuẩn bị đỡ đối phương lên, một bàn tay đã nâng đầu hắn lên.
Nàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, khí tức của hắn toả ra không kém cạnh nàng, đều là nhất chuyển cao giai.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai ngươi không cần quan tâm." Thiên Ca trầm giọng nói, trong ánh mắt không chứa lấy một tia thiện chí, giống như do nàng Phương Chính mới ra nông nỗi như vậy: "Đây là người rất quan trọng với ta. Nếu ta nhớ không nhầm, ca ca của ngươi đối xử với ngươi rất tốt, tỷ tỷ của Hùng Hắc Bạch không tiếc tiêu cả nghìn khối nguyên thạch để hắn có tài nguyên tu hành. Ta thật ghen tị a."
"Vậy ngươi cứ đi đi."
Bạch Điềm Điềm cảnh giâc với sự xuất hiện của Thiên Ca, nghi ngờ hắn mới là người gây ra mọi chuyện. Nhưng nghe đối phương nói xong, nàng liền tự bổ não chính mình, chính vì bản thân xuyên không mới dẫn đến ảnh hưởng đối phương. Nếu Phương Chính có thay đổi thì cũng là nàng gián tiếp gây ra.
Thiên Ca tự nhận mình sẽ đứng về phía đối địch hai người, hắn không muốn bí mật của mình bị bại lộ, thậm chí hắn còn chẳng thể tin tưởng những người xuyên không này.
Kiếp trước cho hắn ăn đắng cay quá đủ rồi, tuyệt đối không thể tin tưởng người khác nữa.
Chính vì tin tưởng, hắn mới đánh mất tâm huyết cả đời. Nếu bay giờ tin tưởng, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Đi được vài bước, hắn quay đầu lại, trầm giọng nói: "Ngươi nhớ báo với Hùng Hắc Bạch là hắn đã thua rồi."
Khi hai người dần khuất đi, Hùng Hắc Bạch mới lê thân hình đứng lên, giọng điệu bất mãn: "Ngươi có thấy vấn đề gì ở đây không?"
"Có, người mới đến này rất kỳ lạ. Hắn tại sao lại có mối quan hệ tốt với Phương Chính như thế. Quan trọng hơn, tại thời điểm hiện tại, rất ít học viên có thể tấn thăng cao giai."
"Nói hắn mua Xá Lợi cổ? Hay có Tửu Trùng?"
Hùng Hắc Bạch đứng lên, sát chiêu của Phương Chính xác thực rất hung tàn, nhưng thủ đoạn của hắn không phải dạng vừa, nên chỉ bị thương ngoài da.
Hắn phủ lớp bụi trên thân, nhíu mày nói: "Ta nhìn ra hắn không giống loại có tiền, Tửu Trùng rất hiếm có, một người thường thật sự rất khó để kiếm được nó, tu vi của hắn xác thực rất kỳ lạ."
"Ngươi nói đúng, Phương Chính sau khi tấn thăng nhị chuyển, có phải tự luyện thành cổ trùng hay không cũng là một vấn đề. Thiên phú của hắn nghịch thiên quả không sai, nhưng để luyện thành Nguyệt Mang cổ không chỉ cần thiên phú là đủ."
Hùng Hắc Bạch đưa tay lên cằm nói tiếp: "Ngươi có đang suy nghĩ giống ta không? Phương Chính một là có người đứng sau bày mưu, và kẻ đó vừa xuất hiện, hắn mới là người chân chính nắm hack. Hai là hắn cũng chính là người nắm hack, còn kẻ vừa này chỉ là người hắn tùy tiện bồi dưỡng."
"Dù là gì, kết thân với Phương Chính không phải vẫn làm sao? Muốn kết thân với người đằng sau, hay là với bản thân hắn thì chuyện này tuyệt không thể bỏ qua."
Cả hai dần đưa ra suy đoán, nhưng thật hư ra sao, bọn họ cũng không quan tâm lắm. Dù sao Phương Chính cũng đang có một số lợi ích bọn họ muốn.
Thiên Ca ngồi bên cạnh, lay lay Phương Chính đang bất tỉnh, Thiên Ca có chút hài lòng.
"Tỉnh được chưa? Phương Chính."
Hắn đưa kế sách cho Phương Chính, hai ngày sau mới thông báo sự việc hắn được bổ nhiệm chức tổ trưởng tiểu tổ, đồng thời công khai chuyện hắn giao chiến với Hùng Hắc Bạch.
Thiên Ca chắc chắn Hùng Hắc Bạch sẽ chủ động nhận thua, thắng thua cũng không quan trọng bằng việc kiếm thêm thông tin. Hắn cũng không vội, dù sao cũng còn hai năm nữa Thập Tuyệt Thể mới có thể tự bạo.
"Thông qua sự việc lần này đã hoàn toàn giải quyết hoàn toàn hiềm nghi của hai người xuyên không, ta vì cũng an tâm để tu luyện hơn."
Phương Chính trong mơ hồ nhìn thấy cha mẹ dần bỏ hắn trên đời, rồi đến ngày hắn dần từ bỏ ca ca trên đời. Trong vô thức hắn lẩm bẩm như chú cún con bị chủ bỏ rơi.
Tất cả đều từ bỏ hắn, mọi chuyện đều là sớm muộn, chỉ khi hắn không còn thứ người khác cần nữa, hắn sẽ cô đơn.
Hắn sợ hãi, chính sự sợ hãi này đã nói lên tâm can của hắn.
"Ngươi không bỏ ta chứ?"
"Ta sẽ không từ bỏ ngươi, ngươi chính là người của ta mà."
Thiên Ca nắm lấy tay, an ủi đối phương, giọng điệu ôn nhu không khỏi khiến người ta xao xuyến.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật |