Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con muốn vợ không? (1)

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

“Ông không cần lo lắng về điểm này, thật ra cô ta là người sống, nhưng không biết vì sao bị người ta chôn cùng với A Thường mà thôi.”

Chu Tam Cát cũng không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi đã hỏi sinh thần bát tự của cô ta, cô ta rất thích hợp để đóng giả em gái của Chung Quỳ.”

“Được rồi được rồi…”

Tôn Diên Thuận lại hít một hơi, sự nghi ngờ trong lòng vẫn không xua tan được.

Ông ta nhìn Chu Xương ở phía bên này tấm vải đen, từ khi "A Thường" bị moi ra khỏi quan tài, ông ta đã cảm thấy toàn thân "A Thường" tỏa ra một cỗ tà khí, quả thực giống như "thoát thai hoán cốt" vậy!

Đặc biệt là A Thường vốn được chôn cất riêng lẻ, sau khi bị đào lên, trong cỗ quan tài mỏng manh kia lại lòi ra thêm một "thứ" không rõ lai lịch, chẳng biết là người hay quỷ, mặc dù Chu Tam Cát nói thứ đó là người, nhưng ông ta lại không tin!

Làm gì có ai bị chôn xuống đất, ở trong quan tài kín mít mà không chết?

Huống chi, đất đắp mộ của A Thường và đinh đóng trên quan tài đều không có dấu vết bị động đến, thứ đó rõ ràng là vô cớ xuất hiện trong quan tài của A Thường!

Nhưng đang trong tình thế bức bách, "Lý Hạ Mai" có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cho nên dù biện pháp của Chu Tam Cát chỗ nào cũng lộ ra tà tính, ông ta cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của lão Đoan Công này, xem có thể tìm được đường sống hay không!

Tôn Diên Thuận không nói nữa.

Chu Tam Cát vòng ra trước mặt Chu Xương, nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, cười tủm tỉm nói: “Con muốn vợ không, A Thường? Con xem con kìa, vừa mới bò ra từ trong quan tài đã có thể rước một cô vợ về nhà, chuyện này mà để đám trai ế kia nghe được, mắt bọn họ cũng phải đỏ hoe lên!

Bản thân con có ý kiến gì với cuộc hôn nhân này không? Thôi thôi, ý kiến của con không quan trọng! Người ta thường nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cha mẹ con đã chết từ lâu rồi, ông nội đây chính là trưởng bối của con, cuộc hôn nhân này, ông làm chủ đồng ý! Nhưng mà dù sao cũng làm em rể của Chung Quỳ, dùng tên thật của mình không tốt lắm, ông nghĩ cho con một cái tên, con tên là…”

Từ khi Chu Tam Cát vẽ những chữ như gà bới lên khắp ngực và lưng Chu Xương, hắn dần dần sinh ra cảm giác toàn thân như có vô số lỗ nhỏ li ti, những dòng khí ấm áp không ngừng tràn vào sâu trong cơ thể, ngay cả tâm niệm của hắn cũng như được tưới tắm.

Ý niệm của hắn chui ra ngoài theo những "lỗ nhỏ" đó, bắt đầu hít thở không khí trong lành bên ngoài, cuối cùng cũng có thể tương tác với thế giới bên ngoài, không còn giống như bị phong ấn trong một chiếc quan tài ngột ngạt nữa.

Hắn thử điều khiển cơ bắp xương cốt trên người, muốn đứng dậy, nhưng thân thể này lại không có phản ứng gì.

Tuy nhiên, những chữ gà bới trên người dù sao cũng có chút tác dụng, tuy chúng không thể khiến hắn lập tức đứng dậy hoạt động, nhưng bây giờ rốt cuộc hắn đã có thể nói chuyện được rồi.

Vì vậy, thấy Chu Tam Cát cau mày trầm tư, hắn bèn lên tiếng: “Con tên là Chu Xương. Chu của Chu Tần Hán, Xương của nhật nguyệt xương minh.”

“Sinh thần bát tự của con là…”

Chu Xương nhanh chóng tính toán lại can chi năm tháng ngày giờ, nói: “Mậu Tý, Giáp Dần, Mậu Ngọ, Giáp Dần.”

Đến lúc này, Chu Tam Cát mới như chợt bừng tỉnh, lão ngẩng đầu lên, nhìn Chu Xương một cái thật sâu, im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Được, vậy con cứ gọi là Chu Xương.”

Nói xong, lão xoay người đi đến phía bên kia căn nhà được ngăn cách bởi tấm vải đen.

Chu Xương nhìn tấm vải đen hơi lay động, nghe thấy tiếng Chu Tam Cát nói chuyện với một người phụ nữ bên trong.

“Cô nương, những lời chúng tôi nói bên ngoài, cô đều nghe thấy rồi chứ? Bây giờ chúng tôi muốn trốn ra ngoài, biện pháp duy nhất là chỉ có thể làm khó cô cùng với cháu trai của tôi giả vờ kết hôn một lần.

Tôi dùng tờ giấy vàng này che mặt cô lại, cô chính là em gái của Chung Quỳ. Lát nữa tôi hỏi cô cái gì, cô cứ gật đầu đồng ý là được, cô thấy được không?”

“Được, được…” Giọng nữ yếu ớt sợ hãi đáp lại Chu Tam Cát bằng tiếng địa phương Xuyên Thục.

Được người phụ nữ đồng ý, Chu Tam Cát lập tức quay trở lại, nhìn chằm chằm Chu Xương nói: “Lát nữa hỏi con cái gì, con cũng gật đầu đồng ý, biết chưa?”

“Biết.” Chu Xương đáp với vẻ hứng thú.

Hắn tiếp nhận những thông tin hoang đường khó tin này, nhưng trong lòng cũng chỉ dâng lên chút gợn sóng lăn tăn.

Hắn vẫn luôn như vậy, thường xuyên tách biệt với vạn vật, trong mắt người ngoài là một kẻ rất vô vị.

Lúc này, Chu Tam Cát phân phát kèn bầu, mõ, đàn nhị hồ,... Đủ loại nhạc cụ cho mọi người. Mọi người ngồi vào vị trí của mình trong nhà, đều mím chặt môi không nói tiếng nào.

Sau đó, Chu Tam Cát dựng một tấm vải trắng ở giữa nhà, lão trốn ra sau tấm vải trắng, dưới ánh nến, tấm vải trắng căng ra chỉ còn lại một bóng người nhẹ nhàng đong đưa.

Trong chớp mắt, căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nến cháy.

Chu Xương ở giữa giống như người ngoài cuộc.

Hắn nhìn chăm chú vào tấm vải trắng được dùng làm màn chiếu rối bóng, thấy bóng người trên tấm vải trắng cử động tay, lập tức có người gõ một hồi mõ.

Tiếng nhạc cụ gõ trong trẻo nhắc nhở mọi người ở đây, một vở tuồng lớn sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc Có Quỷ (Dịch) của Bạch Nhận Trảm Xuân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiddyVN
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.