Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung Quỳ gả muội (2)

Phiên bản Dịch · 1192 chữ

Chương 2: Chung Quỳ gả muội (2)

“Vậy ông là nói cháu út của tôi biến thành quỷ rồi? Nó biến thành quỷ, chúng ta đào nó lên, sao không chết hết cả lũ?”

"Bà mối" dùng đôi mắt vẽ trên mí nhìn lão già râu dê, một bầu không khí âm u bao trùm căn nhà.

“Ấy, tôi không có ý đó…”

Lão già râu dê - Tôn Diên Thuận vội vàng xua tay, nói với bà mối - Chu Tam Cát: "Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta bây giờ là người trên một con thuyền, đều bị nhốt trong bãi tha ma này, tốt nhất đừng nên tranh chấp gì. Tình hình bây giờ ra sao, tôi nói rõ cho ông nghe nhé?”

Chu Tam Cát gật đầu với vẻ mặt âm trầm.

Tôn Diên Thuận ngồi xổm trước mặt Chu Tam Cát, lấy từ trong túi đeo bên hông ra một cuốn sách đóng chỉ.

Chu Xương thấy trong túi đeo bên hông ông ta còn có la bàn, dây gai…

Tôn Diên Thuận chấm chút nước miếng lên ngón tay, lật mở cuốn sách đóng chỉ đã ố vàng. Trong cuốn sách đóng chỉ này của ông ta, nội dung mỗi trang đều muôn hình vạn trạng, có trang vẽ bản đồ ngoằn ngoèo, có trang dán một mẩu cắt từ báo ra.

Ông ta lật đến một trang nào đó, chỉ mẩu báo ảnh dán trên trang sách cho Chu Tam Cát xem.

Vị trí Chu Xương cao hơn, vừa vặn nhìn thấy nội dung của báo ảnh – bên trong một mảnh sân rào đơn sơ tối đen như mực, một người phụ nữ với mái tóc rất dài, che khuất khuôn mặt, rũ xuống tận eo, đứng ở cửa căn nhà tranh, bên chân ả có mấy con chó với bộ lông cũng rất dài hoặc nằm hoặc ngồi.

Nội dung trên báo ảnh tuy không nhiều, nhưng bức tranh mà họa sĩ phác họa lại khiến Chu Xương sinh ra một loại cảm giác rất quỷ dị.

Hắn chú ý đến bên cạnh báo ảnh còn có một dòng chữ nghệ thuật: Vợ lão Phùng, Lý Hạ Mai, người sống chớ gần.

Thông thường, "người lạ chớ gần" đại khái là chỉ "người không quen biết đừng đến gần", còn "người sống chớ gần" thì ý nghĩa rõ ràng hơn, báo ảnh này đang cảnh cáo mọi người đừng đến gần người tên "Lý Hạ Mai" này.

"Lý Hạ Mai" này rất nguy hiểm.

Chu Tam Cát nhìn chăm chú vào báo ảnh, bỗng nhiên nói một câu đồng dao mà ngay cả Chu Xương cũng thấy quen thuộc: “Đau bụng, tìm lão Phùng, lão Phùng không có nhà thì tìm ba mẹ con nhà lão… Chồng của Lý Hạ Mai, chính là ‘lão Phùng’ mà tôi nói đây sao?”

“Phải.”

Tôn Diên Thuận đáp một tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng, giơ ba ngón tay trước mặt mọi người, lại nói: "Gia đình lão Phùng này ít nhất đã sống ba trăm năm rồi.

Mà ‘Lý Hạ Mai’ này nghe nói rất thích nuôi chó, thích cho chó ăn tim gan người ta, điều này khiến cho mấy con chó của ả rất hung ác, thấy người là ăn…

Bây giờ cũng không biết là chúng ta tình cờ đi đến chỗ ả ở, hay là chỗ ả ở lại gặp chúng ta. Đã gặp rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách vượt qua cửa ải này.”

Lời ông ta vừa nói ra, lập tức dọa cho mấy thanh niên phía sau trắng bệch mặt.

Mà Chu Xương nghe thấy Tôn Diên Thuận nói những lời này, trong lòng không hề sợ hãi, chỉ càng thêm tò mò về những chuyện sắp xảy ra – thứ sống được ba trăm năm còn có thể là người sao?

Những lời lão già râu dê nói hoang đường kỳ quái, như lời nói mớ.

Tất cả những điều trước mắt chẳng lẽ chỉ là giấc mơ?

Nhưng nếu là giấc mơ, sao giấc mơ lại chân thật đến mức này?

Cũng như theo lời lão già kia nói, mình bị chôn trong đất bảy ngày… Bây giờ mình được đào lên khỏi đất, lại ở trong trạng thái gì?

Bây giờ mình đang là thứ gì?

Chu Tam Cát nhìn chằm chằm vào "Lý Hạ Mai" trên báo ảnh, không nói gì.

Một lúc lâu sau, khi Tôn Diên Thuận hơi mất kiên nhẫn, lão bỗng nhiên nói: “Cả nhà lão Phùng nghe nói là chuyên canh giữ ‘bí tàng quỷ’, người thường không dễ chọc vào bọn họ. Tôi cũng có làm gì đâu, ‘Lý Hạ Mai’ này sao lại đột nhiên tìm đến?”

“Tôi cũng vậy, có làm gì đâu, giờ nó đến rồi.” Tôn Diên Thuận xòe tay nói.

Ba người phía sau ông ta cúi đầu, không nói một lời.

Nhưng các loại dụng cụ trong tay bọn họ lúc này trở nên vô cùng nổi bật.

Chu Xương nghĩ đến la bàn và dây gai mà Tôn Diên Thuận mang theo người, trong lòng chợt hiểu ra – nói không chừng đám người Tôn Diên Thuận này chính là đến để đào kho báu mà cả nhà lão Phùng canh giữ.

Tôn Diên Thuận thấy Chu Tam Cát không nói gì, quay đầu đánh giá đồ bày biện trong nhà một lượt, trên mặt ông ta hiện lên ý cười, nói với Chu Tam Cát: “Ông là Đoan Công có bản lĩnh thật sự, chắc chắn bây giờ ông đã nghĩ ra cách rồi phải không?”

“Nghĩ ra rồi.”

Chu Tam Cát nghe tiếng gió bên ngoài cửa càng lúc càng mạnh, lão đứng dậy, một tay cầm bút lông, một tay cầm hộp chu sa, bước đến trước mặt Chu Xương, chấm bút lông vào mực chu sa, vẽ lên ngực, lưng Chu Xương.

“Tôi định thỉnh ‘Chung Quỳ’ đến che chở chúng ta, chỉ cần Lý Hạ Mai kia chưa dựng cờ thành ‘Tục Thần’, chỉ cần nó vẫn là ‘Tưởng Ma’, có lẽ Chung Quỳ sẽ chế ngự được nó! Mượn thế Chung Quỳ, đưa chúng ta xông ra khỏi đây!”

Vừa nghe Chu Tam Cát muốn "thỉnh Chung Quỳ", Tôn Diên Thuận cau mày nói: “Tuy ông có bản lĩnh thật sự, nhưng muốn mượn thế Chung Quỳ, e là chưa đủ tư cách? Ông định làm sao để thỉnh Chung Quỳ đến?”

“Diễn một vở tuồng ‘Chung Quỳ gả muội’! Em gái ruột Chung Quỳ sắp lấy chồng, dù gì nó cũng sẽ liếc nhìn sang bên này một chút, tạo điều kiện chứ?”

“A Thường làm em rể?” Tôn Diên Thuận hỏi.

Chu Tam Cát gật đầu: “Đúng!”

Tôn Diên Thuận hít sâu một hơi, chỉ vào phía đối diện căn nhà bị tấm vải đen che khuất, giọng nói có chút run rẩy: “Ông định để thứ không biết là người hay là quỷ đó làm em gái Chung Quỳ? Chung Quỳ có đồng ý không?!”

Ông ta lại hạ thấp giọng: “Đó là thứ đào ra từ trong quan tài của A Thường!”

Bạn đang đọc Có Quỷ (Dịch) của Bạch Nhận Trảm Xuân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiddyVN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.