Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa dâu (2)

Phiên bản Dịch · 1306 chữ

Chu Tam Cát nhìn hai người trao đổi tín vật đính ước, ánh mắt trở nên phức tạp.

Lão lại chỉnh giọng, nói bằng giọng hát tuồng: "Hai người tâm đầu ý hợp, nay lại có lời của người làm mối, lương duyên sớm định, nay bởi vậy mà thành.

Chỉ có điều~ ai ya ya, chỉ có điều tuy hôm nay có lời của bà mối, nhưng vẫn thiếu lệnh của cha mẹ. Trưởng bối nhà Chu lang quân đã đồng ý mối hôn sự này, không biết cha mẹ trưởng bối của Chung tiểu thư đang ở đâu?"

Bóng bà mối trên tấm vải trắng nghiêng người, cúi chào "Chung tiểu thư" để hỏi.

"Chung tiểu thư" ngồi ngay ngắn trên ghế cao, dường như không nghe thấy câu hỏi của Chu Tam Cát.

Tờ giấy vàng trên mặt cô cũng không hề nhúc nhích, khuôn mặt mỹ nhân được vẽ trên giấy lúc này trông giống như một bức tranh chân dung bình thường.

Chu Tam Cát lại hỏi "Chung tiểu thư" một lần nữa.

Khuôn mặt giấy vẫn không có phản ứng gì, ngược lại, Bạch Tú Nga đang đội tờ giấy này đột nhiên run lên, như vừa được vớt ra khỏi nước, thở hổn hển từng hơi!

Hàn khí bao trùm căn nhà không biết từ lúc nào đã tan đi đôi chút.

Thấy vậy, Chu Tam Cát hiểu ra, lão đổi thành giọng nói ban đầu của mình, an ủi Bạch Tú Nga đang kinh hồn bạt vía: "Cô nương, đừng vội, đừng sợ! Bây giờ đã đến lúc định ngày thành hôn cho Chung tiểu thư rồi, cô nên mời huynh trưởng Chung Quỳ đến, để ông ấy làm chứng. Nên mời huynh trưởng Chung Quỳ đến..."

Đầu óc Bạch Tú Nga vẫn còn mơ hồ, nhưng cô nghe thấy giọng nói của Chu Tam Cát, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, lẩm bẩm theo lời Chu Tam Cát: "Mời huynh trưởng Chung Quỳ đến làm chứng."

"Đúng rồi!"

Chu Tam Cát lại chỉnh giọng, vỗ tay, hô lên: "Mời Chung Quỳ đại gia đến làm chứng!"

Tiếng vỗ tay này như một tín hiệu, khiến tất cả các loại nhạc cụ trong nhà cùng lúc tấu vang, mọi người có mặt đều nở nụ cười, cùng hô theo: "Mời Chung Quỳ đại gia đến làm chứng!"

Trong tiếng mời mọc nồng nhiệt vang lên liên tục, những tượng thần bằng đất sét đặt khắp nơi trong nhà đồng loạt nở nụ cười, âm phong gào thét tràn ngập căn nhà đổ nát!

Lá phướn vải trắng bay phần phật trong âm phong, một vệt máu lan tỏa trên tấm vải trắng, một khuôn mặt dữ tợn đang gào thét giãy giụa trong đó!

Mọi người vừa nhìn thấy khuôn mặt trên lá phướn, tinh thần lập tức phấn chấn lên, từng người một ưỡn thẳng lưng, không còn co rúm người lại nữa!

Nhìn thái độ của họ, Chu Xương cũng biết vở tuồng "Chung Quỳ gả muội" của Chu Tam Cát cuối cùng cũng diễn xong, đã mượn được thế của cái gọi là "Chung Quỳ" kia!

Chu Tam Cát tay cầm phướn trắng, đôi mắt mực càng thêm có thần: "Đi đi đi, đón dâu đưa dâu thôi!"

Mọi người cùng hô theo: "Đến đến đến, ngày lành đến rồi!"

"Tân lang quan, lên ngựa!"

"Tân nương tử, ngồi kiệu!"

Mọi người dìu Bạch Tú Nga ngồi vào trong quan tài, khiêng cỗ quan tài mỏng manh đó lên, quan tài trở thành kiệu hoa của tân nương.

Chu Tam Cát đi hai bước đến trước mặt Chu Xương, đưa tay đỡ Chu Xương, lại khiến Chu Xương mất thăng bằng, cả người ngã vào lão.

Cơ thể của cháu út giống như một cục băng không tan.

Chu Tam Cát đỡ Chu Xương dậy, với sự giúp đỡ của những người khác, cõng Chu Xương lên lưng.

Rõ ràng lão gầy gò thấp bé hơn Chu Xương rất nhiều, nhưng lúc này lại có sức lực rất lớn, cõng Chu Xương lên dường như không hề tốn sức.

Nhìn đôi "mắt mực" trên mí mắt Chu Tam Cát dần chuyển sang màu đỏ, Chu Xương đoán đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến lão có thể cõng hắn lên.

Lúc này, hắn nghe thấy giọng nói có chút trầm thấp của Chu Tam Cát: "Con vẫn không cử động được sao?"

Chu Xương đáp: "Không cử động được."

"Đã niệm Tỉnh Hồn Chú, cũng vẽ Hồi Mệnh Phù, lẽ ra con cũng nên cử động được rồi chứ... Thôi thôi, dù sao bây giờ con cũng có thể nói chuyện được rồi, đợi chúng ta về nhà, ông sẽ nghĩ cách khác cho con!"

Nghe Chu Tam Cát nói, Chu Xương cụp mắt xuống không nói gì.

Loại cảm giác giống như bị nhốt trong quan tài quả thực đã giảm bớt đi một chút sau khi Chu Tam Cát vẽ bùa lên người hắn.

Nhưng cũng chỉ giảm bớt đi một chút mà thôi, chứ không hoàn toàn biến mất.

Có lẽ bởi vì hắn không phải là cháu út ruột của Chu Tam Cát, nên mới khiến biện pháp của Chu Tam Cát không hoàn toàn thành công.

Hắn cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, chỉ trong chốc lát, sợi dây đỏ đã hoàn toàn hòa lẫn với sợi tóc của "khuôn mặt giấy", màu sắc của nó càng thêm rực rỡ, một đầu quấn quanh cổ tay Chu Xương, đầu kia thì bay lượn trong không trung.

Lúc này mọi người đều tập trung xung quanh Chu Tam Cát, nghe theo sự phân phó của lão.

Đôi mắt mực của Chu Tam Cát lúc này đã đỏ như máu, lão nhét cây phướn vào tay Chu Xương, nói khẽ: "Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, thứ nhất, tất cả cố gắng đừng lên tiếng, bước chân phải nhẹ nhàng cho tôi!

Thứ hai, hít thở phải nhẹ nhàng, càng không được đánh rắm! Trên người cố gắng đừng để lộ ra mùi gì, có tiểu tiện đại tiện thì nhịn lại!

Bây giờ là mượn thế của Chung Quỳ đại gia, nhưng đồ của người ta cho, người ta cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, tỉnh táo một chút, gặp tình huống không ổn mới có thể chuẩn bị, mới có thể chạy thoát!"

Chu Xương từ trên cao quan sát sắc mặt mọi người.

Những người ban đầu phấn khích vì mượn được thế của "Chung Quỳ", vẻ mặt lúc này lại đều trở nên nghiêm trọng.

Họ đại khái nghĩ rằng, mượn được thế của Chung Quỳ thì có thể bình yên vô sự, nhưng không ngờ tình hình vẫn nghiêm trọng như vậy, phải chú ý những quy tắc này nọ.

Tôn Diên Thuận đứng bên cạnh làm dịu bầu không khí, cười toe toét giải thích: "Lý Hạ Mai với đàn chó mà ả nuôi có mũi và tai đều rất thính, lão Đoan Công yêu cầu mọi người làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho mọi người.

Nhưng bây giờ có Chung Quỳ đại gia che chở, chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì lớn trên đường đi, những điều lão Đoan Công vừa nói, mọi người tự mình chú ý một chút là được."

Chu Tam Cát nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tôn Diên Thuận, bầu không khí có chút căng thẳng.

Ở đây ngoại trừ Chu Xương và lão Đoan Công, ba người còn lại đều là đồ đệ mà Tôn Diên Thuận mang đến, bọn họ đương nhiên nghe lời Tôn Diên Thuận hơn, nghe vậy lại càng yên tâm.

Bạn đang đọc Có Quỷ (Dịch) của Bạch Nhận Trảm Xuân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiddyVN
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.