Âm Sinh Mẫu (1)
Chu Xương được Chu Tam Cát cõng ra khỏi cửa.
Một cánh tay hắn buông thõng, trong tay nắm chặt lá phướn, lá phướn đong đưa theo bước chân lão, bay phần phật trong âm phong.
Mọi người đều đi theo sau hai ông cháu.
Những người này bỏ lại các dụng cụ cồng kềnh, từng người một gắn dao chặt củi vào gậy, biến thành phác đao cực kỳ nguy hiểm.
Họ vừa cầm vũ khí vừa quan sát xung quanh, có lẽ để lấy can đảm, vài người không ngừng nói chuyện phiếm.
Giọng nói trầm thấp lại càng nổi bật trong bóng tối.
Chu Tam Cát biết không thể bịt miệng đám người này, lão lắc lắc Chu Xương trên lưng, hạ giọng nói: "Cháu út, con lanh lợi một chút, trông coi đồ đạc của chúng ta, không chừng sẽ gặp phải tình huống khẩn cấp..."
"Được." Chu Xương đáp.
Tuy đối phương chưa nói hết, nhưng hắn đã hiểu ý tứ của lão, là bảo hắn đề phòng Tôn Diên Thuận cùng đồng bọn.
Đám người này căn bản không thể cùng chung thuyền, ở cùng bọn họ, sớm muộn gì cũng lật thuyền.
Chu Tam Cát đã có ý định nhảy thuyền.
Trong bóng tối, hai ông cháu đều im lặng một lúc.
Lão lại nói: "Hiện tại con không cử động được cũng không sao, về nhà rồi ông nội sẽ nghĩ cách cho con."
Chu Xương mím môi không đáp, ánh mắt hắn tập trung vào sợi dây đỏ trên cổ tay phải, sau khi hắn ra khỏi nhà, từng luồng hắc khí ùa tới từ bốn phương tám hướng đều bị sợi dây đỏ này hấp thu.
Sợi dây đỏ càng lúc càng dài, trong khoảnh khắc nào đó, đột nhiên cắm vào bóng tối đặc quánh như nhựa đường, mà những luồng hắc khí bị sợi dây đỏ hấp thu đều đến từ những ngôi mộ xung quanh.
Hắc khí vẫn không ngừng tụ lại.
Mỗi ngôi mộ đều cống hiến ít nhất một luồng hắc khí, trong vài chỗ mọc cỏ hoang tuy không thấy ngôi mộ nhô lên, nhưng lại có vài luồng hắc khí phóng ra từ đó.
Cỏ dại dây leo che khuất địa hình gồ ghề khe rãnh, mùi chuột chết thoang thoảng bốc lên từ những bụi cỏ rậm rạp không rõ độ sâu kia.
Trong những bụi cỏ đó không biết là ẩn giấu xác người hay xác thú.
Chu Xương suy đoán những luồng hắc khí bị sợi dây đỏ này dung hợp chỉ tồn tại trên người chết.
Chúng cùng với sợi tóc mà “mặt giấy” đưa cho Chu Xương đã "kích hoạt" sợi dây đỏ.
Sợi dây đỏ kéo căng ra trong bóng tối, sau khi hút no hắc khí, từ từ co về cổ tay Chu Xương.
Những người khác ngửi thấy mùi tử thi nồng nặc trong không khí, nhất thời không ai nói nữa, cũng không ai chú ý đến sợi dây đỏ trên cổ tay Chu Xương. Thật ra họ căn bản không nhìn thấy sợi dây đỏ này.
Màu sắc của sợi dây trên cổ tay càng đỏ hơn, Chu Xương nhìn nó co lại khoảng hai ba trượng, vào một lúc nào đó lại đột nhiên căng ra…
Nó dường như đã bám vào thứ gì đó.
Một cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng Chu Xương, rõ ràng hắn không thể cử động cánh tay, nhưng theo cảm giác trong lòng, hắn chỉ cần động ý niệm là sợi dây đỏ trên cổ tay lập tức run lên như dây đàn bị gảy.
Chu Xương chợt ngẩn người, nhiều cảnh tượng mơ hồ hiện lên trong lòng hắn.
Hắn thấy một ngôi mộ cao lớn được bao quanh bởi những tảng đá, trên đỉnh mộ um tùm cỏ cây.
Những sợi dây đỏ dày đặc này một đầu quấn quanh cành cây, một đầu kéo dài đến chân mộ, cắm vào bóng tối dày đặc.
Dưới chân mộ bày đầy các loại cống phẩm, cống phẩm đã thối rữa, hương khói chỉ còn nến tàn nhang gãy.
Sương mù âm u bao phủ xung quanh mộ, trong sương mù có bóng người thấp thoáng.
Chu Xương nhận ra ngôi mộ này, đây là một vị thần rất linh thiêng ở quê hắn, thường được gọi là "Âm Sinh Lão Mẫu".
Âm Sinh Lão Mẫu rất linh nghiệm trong việc cầu con, tiêu tai giải nạn, theo lời ông nội, cha mẹ Chu Xương mãi không có con, sau khi hai vợ chồng về quê bái Âm Sinh Lão Mẫu mới sinh được Chu Xương.
Cũng vì vậy, Chu Xương nhận Âm Sinh Lão Mẫu làm mẹ nuôi, sợi dây đỏ đó cũng là xin từ Âm Sinh Lão Mẫu.
Nhưng Âm Sinh Lão Mẫu ở hiện thực được dâng hương khói nghi ngút, người đến cúng bái ngày đêm không dứt, đã trở thành một điểm tham quan lớn ở quê Chu Xương, xung quanh còn xây dựng miếu thờ, có người chuyên quản lý miếu Âm Sinh Lão Mẫu...
Thế nhưng "Âm Sinh Lão Mẫu" hiện lên trong lòng Chu Xương lúc này lại vô cùng hoang tàn đổ nát, có một cảm giác kỳ quái hết sức khó diễn tả.
Những sợi dây đỏ phủ đầy trên mộ, màu sắc đỏ như máu.
Chúng lặng lẽ bất động, nhưng lại như đang chuyển động không ngừng, khiến máu tươi lan tràn khắp mộ.
Trong ngôi mộ cao chót vót, giống như sẽ có thứ gì đó phá đất chui ra bất cứ lúc nào!
Bừng!
Cảm giác quái dị đó quanh quẩn trong lòng Chu Xương, hắn vừa động ý niệm, lập tức thấy một sợi dây đỏ trên mộ không ngừng run rẩy, co rút lại, một đầu cắm sâu vào trong mộ, đầu kia vươn vào sâu trong bóng tối, giống như mạch máu lộ ra ngoài của mộ.
Theo sợi dây đỏ nhanh chóng co lại, bóng tối dày đặc xung quanh nhạt đi đôi chút.
Những vật thể lờ mờ trong màn sương đen dần dần hiện ra hình dạng của chúng…
Những chiếc "hộp" dài bằng bàn tay, cao bằng nửa ngón tay, nằm lộn xộn trong cỏ hoang xung quanh mộ.
Nhìn kỹ lại, những chiếc hộp đó rõ ràng là hình dạng của quan tài.
Có cái bằng gỗ, có cái bằng đá, thậm chí còn có cái bằng ngọc, cùng với những chiếc quan tài nhỏ màu vàng không biết là bằng vàng hay đồng!
Những chiếc quan tài nhỏ này không thể chứa nổi dù chỉ là hài cốt của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng trước mỗi quan tài lại dựng từng tấm bài vị.
Mặt bài vị quay lưng về phía Chu Xương, hướng về phía những chiếc quan tài, khiến Chu Xương không thể nhìn thấy chữ viết trên bài vị.
Hắn chỉ thấy sợi dây đỏ đó lúc này cũng quấn quanh một chiếc quan tài nhỏ, theo sợi dây đỏ đột ngột co lại, chiếc quan tài đó đụng vào tấm bài vị phía trước, chữ viết trên bài vị cũng được Chu Xương nhìn thấy rõ ràng: Linh vị của người đã khuất Chu Xương!
Chu Xương?!
Cùng tên cùng họ với mình?
Hay là…
Trong lòng Chu Xương dậy sóng, hắn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhìn chiếc quan tài nhỏ bằng gỗ bị dây đỏ quấn quanh rồi kéo lê đến gần mộ của Âm Sinh Lão Mẫu!
Chiếc quan tài đó không biết đã đặt ở đây bao nhiêu năm tháng, gỗ đã mục nát.
Theo sợi dây đỏ mạnh mẽ kéo lê, khi đến gần mộ, chiếc quan tài nhỏ đột nhiên vỡ thành vài mảnh gỗ!
Trong đống gỗ có một cái bóng được bao quanh bởi những sợi tơ trắng trong suốt ẩn hiện, sợi dây đỏ kia kéo cái bóng đó ra khỏi đống gỗ, lúc này Chu Xương mới nhìn rõ, đó dường như là một bộ "quần áo" được dệt bằng những sợi tơ trắng trong suốt, có thể bao bọc con người từ đầu đến chân!
Vù!
Sợi dây đỏ kéo bộ quần áo đó, đột ngột co vào trong mộ!
Khoảnh khắc này thoáng qua như chớp mắt.
Chu Xương hoàn hồn, sợi dây đỏ trên cổ tay và sợi tóc đen của “mặt giấy” vẫn quấn quýt lấy nhau, dường như không hề thay đổi.
Nhưng trong suy nghĩ của Chu Xương, bộ quần áo dệt bằng sợi tơ trắng đó vẫn đang bay phấp phới.
Ý niệm của hắn vừa cảm ứng được bộ quần áo này, ống tay áo lập tức thả xuống vài sợi tơ.
Kết nối với ý niệm trong đầu hắn, tâm niệm của hắn kéo những sợi tơ đó ra khỏi mi tâm, bao phủ kín mặt hắn...
Trong bóng tối, mọi người đều không chú ý đến cơ mặt của “A Thường” đột nhiên giật giật giống như xác sống, lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Bộ "quần áo" trong ý niệm của Chu Xương nhanh chóng bị rút hết sợi tơ.
Ý niệm trong đầu hắn trống rỗng, còn thân xác của A Thường mặc một bộ quần áo bằng sợi tơ trắng trong suốt mà mọi người không thể nhìn thấy.
Chu Xương khẽ cong ngón tay, trong mắt hắn hiện lên vẻ chắc chắn.
Hắn có thể cử động rồi.
Đăng bởi | DiddyVN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |