Trắc tả
Chương 1: Trắc tả
Ngày mùng 5 tháng 4, Tết Thanh Minh.
Trên đường, hố nước phản chiếu sân khấu và lối đi, từng giọt mưa tí tách rơi xuống, ném ra từng vòng gợn sóng. Thỉnh thoảng có xe cộ đi qua, khiến bọt nước bắn ra khắp nơi.
Hôm nay là thứ Sáu, vừa qua bảy giờ sáng, trên đường đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt, bên đường các cửa hàng nhỏ nhao nhao khai trương.
Dưới tàng cây bên đường, một thiếu niên đang đứng và ngáp.
Hắn chỉ mới 17 tuổi, mái tóc màu đen rối bời, che khuất đôi mắt, khuôn mặt có những đường nét rõ ràng, góc cạnh sắc sảo, nhìn rất đẹp trai.
"30 tuổi, luật sư."
"42 tuổi, than đá lão bản."
"57 tuổi, bác sĩ phẫu thuật."
"Hai mươi lăm tuổi, vũ đạo dẫn chương trình."
"21 tuổi... Vịt!"
Cố Kiến Lâm thần du vật ngoại, khóe mắt liếc qua người đi đường, tranh thủ thời gian trôi qua.
Có vẻ như không có logic nhưng những người đi ngang qua lại nhao nhao ném ánh mắt kinh ngạc.
Có người cảm thấy không hiểu, cũng có người biểu hiện như thấy bệnh tâm thần, một số ít thì ngạc nhiên không lý do. Nhất là người cuối cùng, một kẻ ăn mặc loè loẹt, biểu cảm vừa sợ vừa giận, khẽ lẩm bẩm rồi nhanh chóng rời đi.
"Bệnh tâm thần."
Cố Kiến Lâm không thèm để ý, dường như rằng hắn không phải đang bị chửi.
Hắn liếc nhìn thời gian, không sai biệt lắm thì mộ viên cũng sắp mở cửa. Hắn cầm bao lớn bao nhỏ và chuẩn bị đi.
Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, một tin nhắn Wechat đến.
"Tiểu Lâm, hôm nay ta cùng Tô thúc thúc về Giao Tây quê trước rồi. Wechat cho ngươi chuyển 1000 khối tiền. Đừng quên đi thăm mộ cha, đừng mua hoa trong khu vườn, đắt đến muốn chết. Được rồi, mẹ muốn lên xe nha. Ngươi mới ra viện không lâu, nhớ về nhà nghỉ ngơi."
Trong giọng nói là giọng của người phụ nữ. Âm thanh tắt lịm.
"Không nghĩ tới mẹ vẫn nhớ rõ."
Cố Kiến Lâm nhẹ nhàng nói.
Hắn thu hồi điện thoại, gật đầu chào bảo vệ, rồi tiến vào khu vườn.
Bảo vệ nhìn hắn, chỉ thấy hắn mặc đồng phục trường Phong Thành cấp hai, cõng một cái cặp sách, tay trái xách theo hành lý, tay phải mang mấy túi lớn quà cáp, rõ ràng là một học sinh nội trú.
Tối qua bão lớn, toàn bộ thành phố giao thông đều ngừng, trường học vì lý do an toàn chắc chắn cũng sẽ không cho học sinh về.
Phong Thành cấp hai là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố này, trình độ giáo dục hàng đầu, nhưng cách đây hơn 30 cây số. Thiếu niên đến sớm như vậy, chắc hẳn là sáng sớm đã từ trường chạy đến.
Bảo vệ cảm thấy xúc động.
Hắn làm bảo vệ ở khu vườn này đã hơn mười năm, chứng kiến thời thế đổi thay.
Thời đại càng tiến bộ, tình người lại càng nhạt.
Hiện nay đầu năm, những người trẻ tuổi đến mộ viếng người thân càng ngày càng ít. Đương nhiên, điều này cũng không thể trách họ, sinh hoạt vốn là một việc rất khó khăn. Người bận rộn, không thì 996 cũng là 007, cả ngày đi sớm về muộn, vất vả nghỉ ngơi một chút cũng chỉ để ở nhà thư giãn, cho dù chỉ là chơi một chút trò chơi cũng tốt.
Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ đến thăm mộ người thân, thật hiếm hoi.
Cố Kiến Lâm không biết bảo vệ đang suy nghĩ gì, hắn chỉ muốn làm mọi thứ thật tốt.
Nhiều năm trước, mỗi khi đến Tết Thanh Minh, cha hắn sẽ đưa hắn đến đây thăm mồ người thân, hàng năm đều vào thời gian này. Nếu đến muộn một chút, trên đường sẽ bị kẹt xe, cổng vào khu vườn sẽ đông đúc người ra vào, chỉ có thể chậm rãi tiến lên.
Vì vậy, mỗi lần cha hắn đều quát hắn dậy trước sáu giờ, khi đó hắn còn cảm thấy rất bất tiện.
Hiện tại cha hắn không ở đây nữa, mẹ cũng đã lập gia đình mới, trong nhà chỉ còn lại hắn.
Khi cha mẹ ly hôn, cuộc tranh cãi rất kéo dài.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi cha gặp chuyện, mẹ sẽ vùi đầu vào cuộc sống mới và nhanh chóng quên đi chồng cũ.
Không ngờ rằng nàng lại nhớ nhắc nhở hắn thăm mồ người thân.
Cố Kiến Lâm lắc đầu cười, dọc theo con đường nhỏ trong trí nhớ của mình leo lên ngọn núi, trong khu vườn có rất nhiều mộ bia, mộ cha hắn ở khu Tây số 13, bên cạnh còn có một cái đài phun nước nhỏ rất dễ nhận biết.
Trước cửa mộ viên xuất hiện một chiếc xe màu đen, ghế lái kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quầng thâm.
Người đó khoảng 40 tuổi, mặc đồng phục cảnh sát, trong xe im lặng hút thuốc, rồi vẫy tay từ cửa sổ, ngáp nói: "Tiểu Cố, ở đây."
Cố Kiến Lâm sửng sốt: "Chu tham trưởng? Ngài sao lại đến đây?"
Ghế sau xe còn có hai thám tử trẻ tuổi, trong tay bưng một bó hoa tươi.
Cha hắn là một thầy hồ sơ tội phạm trong đồn cảnh sát, ngoài công việc ra thì không có gì khác để giao tế, nếu nói sau khi hắn chết ai sẽ đến thăm hắn, chỉ có những đồng nghiệp thám tử này.
Cái gọi là trắc tả, chính là thông qua phân tích các phương pháp gây án, bố trí hiện trường vụ án, các loại phạm tội đặc thù để phác thảo tâm lý của nghi phạm.
Từ đó tiến hành chân dung về nhân chủng, giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, bối cảnh, nét đặc trưng ngoại hình và tính cách để dự đoán các hành động tiếp theo.
Thầy hồ sơ tội phạm rất có lợi cho việc phá án, vì vậy cha hắn rất được kính trọng trong đồn cảnh sát.
"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Chu thúc là được."
Chu Trạch mở cửa sổ xe hút thuốc, cảm thán nói: "Ta và cha ngươi quen biết hơn hai mươi năm, đã tiếp nhận không ít vụ án, đều nhờ hắn trắc tả mà có thể giải quyết. Nói thật, lần này nếu nghỉ, ngươi nhất định phải đến đồn cảnh sát gặp ta, không phải giống như ta tự mình đến à."
"Ồ, đây đều là nhờ cha ngươi đưa tới."
Hắn chỉ tay sau lưng: "Chắc các ngươi đã quen biết đúng không?"
"Tiểu Cố hiếu thảo như vậy, mỗi ngày đều chạy đến đồn cảnh sát hỏi thăm cha Cố, không biết cũng khó."
Hai thám tử trẻ tuổi cười nói.
Cố Kiến Lâm nhẹ nhàng sờ cằm, coi như cũng đang chào hỏi.
Chu tham trưởng là đội trưởng đội cảnh sát Phong Thành, kiêm nhiều chức vụ, công việc bề bộn, bận rộn nửa tháng cũng chưa chắc có thể về nhà, không nghĩ tới lại đặc biệt tới đây.
"Xin lỗi, lần này đã làm phiền các ngươi."
Cố Kiến Lâm nghĩ đến việc gần đây mình mỗi ngày đều phiền phức người khác, cũng có chút áy náy: "Nếu thật sự bận thì không cần tới, dù sao hai người cũng quen thuộc, cha ta chắc chắn không trách các ngươi."
"Không có gì phiền phức cả."
Chu Trạch nhún vai, mở cửa xe và xuống xe, giậm tắt điếu thuốc: "Điều này không phải là để nhìn ngươi sao? Hắn chỉ có ngươi là con trai, làm sao cũng phải giúp hắn chăm sóc tốt mới được. Nói đi, gần đây ngươi sống thế nào?"
Cố Kiến Lâm sờ trán mình, đáp: "Vẫn khỏe, dù sao khi xuất viện, bác sĩ cũng nói không sao."
"Vậy là tốt rồi, lúc trước gặp các ngươi, cha ngươi đã không còn, ngươi lại đầy đầu là máu, hôn mê bất tỉnh."
Chu Trạch nhìn hắn, có chút yên tâm, thở dài nói: "Bác sĩ nói may mắn sống sót, nhưng cũng có thể gây tổn thương não bộ. Vậy nên ngươi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, mấy hôm nay ở nhà chờ, đừng luôn chạy tới đồn cảnh sát."
"Biết rồi."
Cố Kiến Lâm nhớ lại vụ tai nạn xe cộ cách đây bốn tháng, và khoảng thời gian mơ hồ sau đó.
Cảm giác như một cơn ác mộng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Đăng bởi | nhomdichtieudao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |