Chương 2: 2
Chu Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đừng có ở đây mà xử lý chuyện đó. Đi trước nhìn xem cha ngươi bọn họ, hoa cũng không cần phải xếp hàng mua, ta sẽ nhờ người mang cho ngươi."
Cố Kiến Lâm ngậm miệng, khẽ gật đầu.
Trước kia hắn thường nghe những người đã có tuổi cảm khái về thế sự vô thường, mọi người gặp nhau rồi lại biệt ly vội vàng, thường thường chỉ có thể tái ngộ khi đã sớm cảnh còn người mất, thời gian trôi qua trong lúc vô thanh vô tức.
Hắn không cảm nhận nhiều về điều này trước đây, bởi vì hắn còn trẻ.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu.
Bởi vì Cố Kiến Lâm không ngờ rằng, sau bốn tháng, khi nhìn thấy ba ba lần nữa, cỏ trên mộ đã cao hơn nửa thước.
Trong mộ viên có năm tòa mộ bia, được sắp xếp từ trái sang phải rất chỉnh tề.
Gia gia, nãi nãi, Nhị thúc, Tam thúc, ba ba.
Trên bia mộ khắc di ảnh, nhìn rất bình yên.
May mà mụ mụ vẫn sống khỏe mạnh, nếu không thật sự hắn sẽ thành cô nhi.
Cả nhà tế thiên, pháp lực vô biên.
Cố Kiến Lâm liếc mắt sang một mảnh đất trống nhỏ bên cạnh, cảm giác rằng nơi đó giống như chỉ dành cho mình.
Hắn tự nhủ, nếu một ngày nào đó mình không còn, cũng sẽ được chôn ở đây.
Người một nhà gọn gàng chỉnh tề.
Cố Kiến Lâm đặt rương hành lý xuống theo như trong trí nhớ mình, từ trong túi lấy ra hoa tươi và cống phẩm, lần lượt bày trên bia mộ, rồi quỳ xuống đất, chắp tay trước ngực, thể hiện lòng thành kính.
Tất cả đều giống như những lần thanh minh trước đây.
Chỉ là lần này thêm một tòa mộ bia mới.
Hắn muốn mua nhiều hoa tươi hơn.
Hắn muốn tưởng niệm người, lại thêm một người.
Chu Trạch lặng lẽ đốt một điếu thuốc, huynh đệ tốt nhất của hắn qua đời sớm, lòng hắn cũng không chịu nổi.
Hai thám tử trẻ tuổi bên cạnh cũng cảm thấy tiếc nuối, bởi vì Cố giáo sư là thầy hồ sơ tội phạm giỏi nhất tại Phong Thành, những năm qua đã hỗ trợ phá nhiều đại án, và nay lại qua đời ở tuổi còn trẻ.
May mắn duy nhất là, Cố giáo sư còn để lại một người con hiếu thảo.
Ngay lúc đó, bọn họ bỗng nghe thiếu niên xì xào bàn tán.
"Ngươi nói một giáo sư tâm lý học, lương cao không làm, lại phải đến đồn cảnh sát làm thầy hồ sơ tội phạm. Tiền lương thấp không nói, còn phải đến nơi nào có án mạng thì lại có ngươi, rốt cuộc là mưu đồ gì vậy?"
"Cuối cùng thì tiền cũng chẳng còn bao nhiêu, người cũng mất. Mụ mụ năm đó nói đúng, ngươi chỉ có vẻ bề ngoài đẹp đẽ thôi, hình như không có gì ưu điểm. Nhưng ta không ngờ rằng khi lớn lên, lại cũng giống như vậy."
"Năm đó ngươi làm nghề này, ta đã khuyên ngươi nên mua nhiều bảo hiểm hơn. Dù sao dễ dàng đắc tội với người, dễ dàng lúc về già không rõ. Ngươi nên mua nhiều bảo hiểm, nếu không may mất, cuộc sống của ta còn dễ thở hơn một chút. Có thể ngươi không phải mê tín lắm đó chứ? Cảm thấy mình có thể sống lâu đến tám mươi. Kết quả đây? Chỉ mới 40 tuổi đã xảy ra chuyện."
"Về sau ta sẽ tìm cái tên Tôn bán tiên để đòi lại tiền. Kết quả hắn nói hắn là Bán Tiên, đoán mệnh chỉ đúng một nửa. Ta hỏi, cái nào là đúng rồi? Hắn nói đúng tuổi thọ chỉ một nửa, coi như muốn trả lại tiền, cũng chỉ có thể lui một nửa."
"Nếu như ngươi thật sự chết, hãy cố gắng làm cho ở dưới lộ ra hiển linh, dẫn cả tên Tôn bán tiên đó đi. Ta và con hắn đã hẹn, cho hắn cũng mua vài phần bảo hiểm lớn chờ hắn xuống, hai ta sẽ chia đôi."
"Ngươi mê tín như vậy, cũng không muốn sau khi chết sẽ không ai cho ngươi đốt giấy à?"
Khi Cố Kiến Lâm đặt cống phẩm, hắn đều theo đúng mức số lượng, chỉ riêng ở chỗ cha hắn là không giống như mọi khi.
Hắn móc ra một quả táo, trước gặm một miếng, rồi lại mang lên.
Hắn lại lấy ra một cái bánh mì, cũng trước cắn một nửa, rồi quăng xuống.
Còn có một đầu cá nướng, sau khi bị hắn gặm thì chỉ còn lại xương, cũng được đặt lên.
Thám tử ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ này điên cuồng ăn vụng cống phẩm của cha hắn, thật sự là hiếu thảo ra trò.
Chu Trạch không nhịn được nói: "Tiểu Cố, ngươi cũng đến viếng mộ, sao phong cách của ngươi lại khác biệt như vậy?"
Cố Kiến Lâm ngẩng đầu, bất tri bất giác đã hơn tám giờ, trong mộ viên tầm tã cũng đã có vài đợt người đến.
Bên tai hắn là những tiếng khóc, bốn phía nhìn lại đều là những khuôn mặt trầm mặc.
Chợt nhìn, cũng chỉ toàn là những người thương tâm.
"Vậy như thế nào mới gọi là bình thường?"
Cố Kiến Lâm liếc mắt sang một người phụ nữ nằm sấp trên bia mộ đang gào khóc, từ tốn nói: "Như vậy à?"
Chu Trạch lần theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cảm thán nói: "Khóc thật đáng thương, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng."
Đó là một tòa mộ bia kiểu dáng núi giả, một người phụ nữ phong nhã quỳ gối phía trước, ôm di ảnh khóc đến tê tâm liệt phế, người nhà của cô ta đứng phía sau lặng lẽ nhìn, sắc mặt thì chết lặng hoặc bi thương, không giống nhau.
"Thật là thương tâm à?"
Cố Kiến Lâm bình tĩnh nói: "Nhưng ta thấy nàng cười thật vui vẻ."
Chu Trạch sửng sốt một chút: "Cười? Nàng lúc nào cười?"
Phải biết đây chính là tết thanh minh, ai cũng sẽ không cười trên mộ người khác, trừ khi muốn tìm đánh.
"Cha ta thường xuyên nói, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thương tâm cũng có thể giả vờ."
Cố Kiến Lâm lại liếc nhìn người bên kia, lắc đầu: "Trong mộ kia là chồng nàng, bia mộ khắc 70 năm sinh, năm nay 52. Mà cô gái này cũng tối đa chỉ 24. Nàng đến viếng mộ, nhưng ăn mặc như vậy đẹp đẽ, trang điểm nồng nàn, từ đầu đến chân đều là nhãn hiệu nổi tiếng, túi xách của nàng cũng đáng giá 80.000."
Hắn dừng lại một chút: "Trong mộ có tiền, cưới một người vợ trẻ. Nữ nhân này không yêu hắn, hắn chết rất có lợi cho nàng."
Bởi vì có tài sản lớn có thể phân chia.
Chu Trạch sững sờ, vui vẻ: "Thì ra tiểu tử ngươi còn nghiên cứu về cha ngươi trắc tả đó! Trắc tả đó cần rất nhiều kinh nghiệm sống và tri thức, không phải dễ dàng để học được đâu? Huống hồ, suy đoán của ngươi cũng không đúng, có thể cô gái này là con của ông ta."
Cố Kiến Lâm không nói gì, hắn có rất nhiều lý do.
Ví dụ như, những người đàn ông đứng sau đều gọi một tiếng cha trước mộ bia, rõ ràng là con của người đã mất.
Nhưng vấn đề là, cô gái này không hề giống họ.
Lại ví dụ như, ánh mắt của những người đàn ông kia nhìn nữ nhân này, tràn đầy phẫn hận và khinh thường, rõ ràng quan hệ không tốt.
Nữ nhân này trên ngón tay đeo nhẫn có dấu vết hằn, hôm nay lại không mang nhẫn cưới.
Mùi nước hoa thoang thoảng trong gió, trang phục và hành động của nàng rất điệu đà. . .
Tất cả những chi tiết này không phải trọng điểm, cũng không có sức thuyết phục tuyệt đối.
Cố Kiến Lâm nói rằng nữ nhân kia đang cười, bởi vì hắn thực sự thấy.
Trong mắt hắn, người nữ nhân ôm bia mộ toàn thân run rẩy, khóe miệng hơi nhếch lên, đè nén tiếng cười đắc ý, cười đến ngửa tới ngửa lui, trông như một bộ dạng kỳ quái.
"Ha."
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha... Ha ha ha ha!"
Cười thật chói tai.
Lẽ ra, nàng cười như vậy điên cuồng, đã sớm khiến những người bên cạnh phải chú ý.
Nhưng sự thật là, dù có ai đứng sau lưng nàng hay xung quanh, cũng như không hề chú ý đến sự khác thường của nàng.
Cố Kiến Lâm ngược lại đã quen với điều này.
Bọn họ đương nhiên không nhìn thấy.
Bởi vì đây là hình ảnh mà hắn trắc tả được.
Đăng bởi | nhomdichtieudao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |