Ăn mì cũng xuyên không?
Ngoài trời mưa tầm tã, đập lên mái tôn, chảy thành từng dòng xuống khung cửa sổ. Hàng cây oằn mình trước những cơn gió dữ, chật vật chống lại thiên nhiên. Chợt.
- Nhà mạng làm ăn chán quá!
Hàn Vũ vừa đổ nước sôi vào bát mì, vừa làu bàu. Gã không thể tin được, khi thanh ngang màu xanh trên máy tính đã chạy tới con số chín mươi mốt thì đột ngột dừng lại. Một cửa sổ thông báo hiện lên.
- Mất kết nối đường truyền! Xác nhận tải lại. Yes or No?
- Chết tiệt! Gã chửi thầm trong bụng. Úp cái đĩa đã mẻ lên bát mì, tên này bấm xác nhận, rồi đau lòng nhìn thanh ngang màu xanh bắt đầu chạy lại từ con số không.
- Mất mẹ nó nguyên một ngày!
Hàn Vũ năm nay đã gần ba mươi. Sống trong một nhà trọ chật hẹp giữa lòng thủ đô, y hệt như thời còn sinh viên. Trong lúc mà bạn bè gã đã có những thành tựu nhất định, kẻ nghiện game này vẫn vật lộn với cuộc đời mình.
Năm năm trời, kể từ lúc Hàn Vũ tốt nghiệp, gã không nhớ mình đã nộp hồ sơ vào bao nhiêu công ty. Hàn có, Nhật có, Mỹ cũng có. Nhưng nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, tên này lại xin nghỉ.
- Là tự xin nghỉ! Có lần gã đã hùng hồn tuyên bố như vậy khi đi uống bia cùng lũ bạn. Nhưng đứa nào chả biết nguyên nhân gã muốn nghỉ, lần thì cãi nhau với sếp, lần thì bị người yêu đá. Nên nói rõ hơn, là người yêu cũ đá.
Mùi thơm của mì bốc lên khiến dạ dày gã cựa quậy. Hắn liếm mép:
- Trong lúc mưa gió thế này, còn gì tuyệt hơn bát mì úp trứng, dăm ba cọng hành cùng chút giá đỗ giòn giòn? Hít một hơi thật dài, gã cố không để thứ hương thơm "thần thánh" ấy lãng phí.
Trong quãng thời gian vừa làm vừa nghỉ, game, phải, chính game là tình nhân của gã. Như tên này có lần đã tự giễu:
"Đời chúng ta nằm trong vòng chữ Game. Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Đế chế, ta phiêu lưu trong trường tình cùng Final Fantasy, ta điên cuồng với GTA, Assassin's creed, ta đắm say cùng Skyrim. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đắm vẫn bơ vơ. Ta ngẩn ngơ buồn trở hồn ta về cùng Dota 2. Cả trời thực, trời mộng vẫn neo neo theo hồn ta."
Không biết tác giả Hoài Thanh mà nghe được có sống lại chửi gã không.
Và trong lúc hồn gã còn đang "neo neo" thì bất chợt uỳnh một tiếng. Tia sét bổ xuống cây cột điện gần đó, phải chăng là sự trừng phạt từ tác giả cuốn "một thời đại trong thi ca" khi có kẻ dám trắng trợn xuyên tạc tác phẩm của mình.
Hàn Vũ giật mình, vung tay theo phản xạ, tạo thành đường cung "tuyệt mỹ". Nó đập ngay vào bát mì, tên này trợn mắt khi thấy bữa trưa ít ỏi của mình bay lên không trung, rồi rớt thẳng xuống chiếc máy tính bên cạnh. Những sợi mì thon dài, cong cong phủ lên màn hình như mái tóc của người thiếu nữ phương tây còn nước mì thì gội rửa cho thùng CPU cũ kỹ, bụi bặm.
Hàn Vũ miệng đắng ngắt, mắt trợn trừng, với gã lúc này, dường như thời gian đang trôi chậm lại, trong cặp mắt trắng dã đó, những tia điện nhỏ lóe lên, chúng tựa bầy sâu nhanh chóng lan tới Main, GPU.. Công tắc thảm họa đã được kích hoạt, lửa bắt đầu cháy, mỗi lúc một to, thiêu rụi mọi đồ đạc trong nhà.
- Chết mẹ ta rồi! Đó là câu nói cuối cùng trước khi nhân vật chính của chúng ta chìm vào hôn mê, không biết do khói ngạt hay do tiếc của, hoặc là cả hai. Đến đây chắc có độc giả sẽ tự hỏi, tai nạn có cần nghiêm trọng đến vậy không? Tác giả sẽ không trả lời câu hỏi này, nếu các bạn muốn xác nhận thì cứ chuẩn bị sẵn bát nước với dàn máy tính và tư cách nhân vật chính.
Giờ quay lại với câu truyện của chúng ta.
Không biết qua bao lâu, "tên thanh niên gần ba mươi" này tỉnh lại. Toàn thân gã ê ẩm. Chưa kịp mở mắt, tên này đã nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai:
- Ngươi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.
Đầu gã vẫn còn choáng váng. Thứ duy nhất mà tên này cảm nhận được là rung chấn truyền lên từ phía dưới.
- Ta đang nằm trên xe? Hẳn là xe cấp cứu. Xe đi đâu mà rung lắc gớm vậy? Gã cất tiếng hỏi:
- Mấy vị bác sĩ, chúng ta đi đâu thế? Tôi nhớ đường trong thủ đô có xấu lắm đâu?
- Bác sĩ? Thủ đô? Giọng nói kia đáp lại đầy ngạc nhiên. Từ chất giọng Hàn Vũ đoán đối phương là đàn ông, cũng không còn trẻ.
- Này tên trộm ngựa, đầu ngươi bị ngựa đá hay sao mà nói năng linh tinh vậy? Ông ta đáp.
- Trộm ngựa? Ý ông là.. tôi ư? Hàn Vũ sửng sốt. Gã định mở mắt, tuy vậy, ánh nắng khiến đôi mắt tên này bị lóa. Theo bản năng Hàn Vũ muốn giơ tay che đầu nhưng phát hiện ra cả hai tay mình đã bị trói quặt ra phía sau.
- Cái quái..
Lúc này, khi mà mắt đã quen với ánh sáng, gã nhận ra bản thân đã bị đưa lên một chiếc xe ngựa.
Phía trước và phía sau đều có những cỗ xe khác, đội ngũ chỉnh tề, đang chạy băng băng xuyên qua khu rừng.
Trên xe gã ngồi còn ba người khác. Nếu tính cả gã đánh xe là bốn, đều là đàn ông. Bên trái gã là vị trung niên vừa nói chuyện. Ông mặc bộ giáp cũ kỹ, thấy rõ nhiều chỗ đã sờn cùng các vết rách. Từ trang phục mà đoán thì hẳn là binh lính.
Đối diện người lính già là thanh niên tầm tuổi Hàn Vũ, nét mặt đăm chiêu. Hắn mặc trang phục làm từ vải thô. Dù quần áo rách rưới nhưng vóc người vạm vỡ, khuôn mặt từng trải mà không thiếu đi vẻ anh tuấn khiến người khác chẳng thể coi thường. Kẻ cuối cùng là gã mặc bộ trang phục nhiễm đầy bụi đất, tuy vậy, vẫn không giấu đi được sự quý giá.
- Hẳn là quý tộc. Hàn Vũ thầm đánh giá
Ngoài tên đánh xe, cả bốn người đều bị trói hai tay ra phía sau, riêng gã quý tộc còn bị bịt mồm.
Bị trói và tống lên xe cùng những kẻ xa lạ ăn mặc kỳ quái, lại chưa biết đi đâu khiến Hàn Vũ hoảng hốt. Tên này cố xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra trước khi ngất:
- Mình đang ăn mì, rồi sét bất chợt đánh xuống, sau đó máy tính phát nổ. Mình ngất đi. Không lẽ mình vẫn đang mơ?
Nhận ra sự khác thường xung quanh, Hàn Vũ đưa ra suy đoán.
- Hay do thường ngày chơi game nhiều quá, nên trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh thì gặp cảnh này?
Thấy Hàn Vũ trầm tư, người lính quay sang bắt chuyện với gã thanh niên:
- Lúc vượt qua biên giới, cậu bị bắt cùng bọn ta và tên trộm ngựa kia - gã chỉ về phía Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhíu mày, thầm rủa:
- Mẹ nó! Mơ mà cũng thảm như vậy. Mình lại đóng vai tên trộm ngựa!
Gã hướng về phía tên quý tộc, hỏi:
- Gã này bị sao thế?
Lão lính kia chợt tức giận, đáp lại bằng thứ giọng cục cằn:
- Cẩn thận cái lưỡi ngươi đó, tên trộm ngựa bẩn thỉu. Ngươi đang nói về Ulfric Stormcloak, người cai trị Windhelm.
- Ulfric Stormcloak? Hàn Vũ choáng váng. Thủ lĩnh quân phản loạn. Đậu xanh! Thế nghĩa là chúng ta đang đi..
Không để Hàn Vũ nói hết câu, ông ta thô lỗ ngắt lời:
- Ta không biết chúng ta đi đâu. Nhưng Sovngarde đang đợi chúng ta!
Đoạn này thì Hàn Vũ biết, bởi tình cảnh hiện tại đã trải qua không biết bao nhiêu lần trong game mà gã thường chơi, cả đám đang bị đưa tới pháp trường.
Và đen đủi thay, tên trộm ngựa như gã là một trong những nhân vật chết ngay đầu game.
- May, đây chỉ là mơ, là mơ thôi! Gã vuốt ngực trấn an bản thân.
Thấy phía sau ồn ào, tên điều khiển xe ngựa ngồi đằng trước quát to:
- Câm ngay lũ tù nhân này.
Roi ngựa trong tay bất chợt vung lên chẳng báo trước, gã vụt tới tấp vào đám tù nhân. Hàn Vũ là kẻ xui xẻo nhất khi ngồi ngay sát tên phu xe. Hắn lĩnh trọn mọi cú đánh khiến da thịt bầm dập.
- Ai cha! Hàn Vũ rú lên vì đau. Cả đời gã, lần bị ăn đòn nặng nhất là khi nhỏ bị cha hắn đánh vì tội ngắm trộm con gái nhà hàng xóm tắm. Nếu so với lúc này thì khi đó thực không đáng nhắc tới. Đau đớn thể xác thật đến nỗi Hàn Vũ phải kinh hoàng:
- Đây không phải là mơ! Đây không thể là mơ!
Nhưng tên này vẫn chưa chịu chấp nhận thực tại. Gã muốn thử lại xem đang mơ hay đang tỉnh. Hàn Vũ đập đầu lia lịa vào thành xe hòng tỉnh giấc, nhưng chỉ càng khiến bản thân đau đớn hơn.
Lão lính thấy thương hại hắn, liền nói:
- Này tên trộm ngựa, ngươi tới từ làng nào vậy? Ngươi nên biết rằng, ý nghĩ cuối cùng của người Nord chúng ta là nhà mình.
Hàn Vũ bây giờ đã buông xuôi, gã cười thảm:
- Mẹ nó! Thề không bao giờ ăn mì! Không ngờ ăn mì mà cũng xuyên không được!
Đăng bởi | levuvu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |