Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bleak Falls Barrow.

Tiểu thuyết gốc · 1763 chữ

Bleak Falls Barrow tọa lạc trên dãy núi phía tây Riverwood. Được xây dựng từ kỷ nguyên thứ nhât, thời mà loài rồng còn thống trị thế giới, điện thờ là công trình bằng đá khổng lồ.

Từ kỷ nguyên thứ hai trở đi, cùng với sự biến mất của loài rồng, nơi này cũng trở nên hoang phế, bị tộc Nord dùng để chôn cất người đã khuất.

Trong hàng ngàn năm, dưới sự tích tụ của tử khí, đám xác chết dần biến đổi, thành Draugr.

Chúng là phiên bản xác sống cao cấp, mang áo giáp, vũ khí, những vật tùy táng khác.

Lũ cương thi này còn sở hữu suy nghĩ riêng, dù khá giản đơn.

Chúng biết kêu gọi đồng loại khi có kẻ địch xâm nhập, hay biết bỏ chạy khi sắp hết máu.

Nguy hiểm hơn, nhiều tên trước lúc chết là chiến binh hoặc pháp sư, khi trở thành xác sống vẫn giữ được ma pháp hay kiếm kỹ.

Điểm đau đầu nhất là số lượng đông đảo của chúng, ít thì trăm tên, đông lên tới cả vạn.

Do vậy, mạo hiểm giả ưu tú nhất, cũng hiếm khi đặt chân tới những hầm mộ như thế.

Dân làng Riverwood coi nơi này là tử địa, họ dùng nó trong các câu chuyện dọa trẻ con, kể về việc đêm đêm những tên Draugr mò từ trên núi xuống.. khiến lũ trẻ sợ xanh mặt, thà đái dầm chứ nhất quyết không rời giường, lắm đứa còn gặp ác mộng dẫn tới sang chấn tâm lí.

Nhiều năm về sau, Hàn Vũ thường tự hỏi, trong cái đêm đó, sao gã có thể đơn độc tiến vào địa ngục nhân gian như vậy?

Nếu ở thế giới cũ, có cho mười lá gan, tên này cũng chẳng dám tới Bleak Falls Barrow.

Vậy xuyên không giúp gã dũng cảm hơn à?

Hoàn toàn không phải! Có hai lý do giải thích việc này.

Con người thường sợ những gì mình chưa biết, chưa hiểu.

Hàn Vũ chơi game vô số lần, đã quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ ở Bleak Falls Barrow, nên nỗi sợ nguyên thủy này cũng vơi bớt.

Kê đến, kẻ cuồng game của chúng ta có khát vọng muốn quay về thực tại. Tên này hiểu rõ, muốn thành công phải có đủ thực lực, đủ để đối kháng với cả thần – kẻ mang gã tới đây.

Bởi vậy, tranh thủ mọi cơ hội, hòng gia tăng sức mạnh.

Tới tàn tích này, tuy đáng sợ nhưng không chết chóc, bởi có Sát Long Nhân mở đường.

Gã chỉ cần lợi dụng cho tốt, sẽ thu được lợi ích to lớn.

Lúc này, trời đã về đêm.

Trên đỉnh núi nào đó, tiếng sói tru lên, bi ai, cô độc.

Hàn Vũ cẩn trọng từng bước, siết chặt thanh kiếm tới mức da tay đỏ ửng.

Gió thổi qua những tán cây xào xạc, đôi lúc khiến gã giật mình.

Dưới ánh trăng, dọc đường mòn quanh co, uốn khúc dẫn lên đỉnh, Hàn Vũ thỉnh thoảng bắt gặp xác lũ sói.

Máu từ cơ thể to lớn chảy ra, thẫm đỏ cả mảng lông.

"Vừa mới bị giết!" Hàn Vũ chạm tay vào thứ chất lỏng dinh dính ấy, thấy nó còn ấm, phán đoán.

Một con sói đen to lớn. Bộ lông bết bại, chưa chết hắn, đang giãy giụa, ngắc ngoải. Nó thấy tên này lại gần, nhe răng gầm gừ đe dọa. Rớt dãi từ mõm nó nhễu ra, lẫn theo máu đỏ.

Dốc sức tàn, con mãnh thú chật vật đứng dậy, ngoác bộ hàm lởm chởm nhảy xồ tới.

Xoạt! Hàn Vũ xuyên kiếm vào ngực nó, nơi trái tim còn thoi thóp đập, kết thúc mạng sống con dã thú.

Con sói trợn mắt, giãy lần cuối trước khi chết. Từ miệng vết đâm, máu phun ra, khiến mặt gã ướt đẫm.

Mùi tanh gay gắt xộc thẳng lên mũi. Hàn Vũ cố nén sự nôn nao nơi cuống họng.

- Ra đây là cảm giác giết chóc.

Tên thanh niên gần ba mươi này lần đầu trong đời nếm trải cảm giác tước đi sinh mạng của thứ khác.

Gần một phần ba cuộc đời, gã chưa từng để tay dính máu tươi, kể cả những sinh vật nhỏ bé như chuột hay gà..

- Cũng không tệ lắm! Hàn Vũ nhận xét, gã tưởng mình sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi, nhưng trái lại, chỉ hơi nao nao - bảo sao có nhiều tên sát nhân máu lạnh, gia đình, người thân, xóm giềng đánh giá "cháu nó ở nhà ngoan lắm" vậy mà ra tay một lúc cướp đi cả chục mạng người!

Con người vốn mang tính ác! Chỉ là chưa có điều kiện bộc phát thôi!

Hàn Vũ như một cái bóng, hướng về phía đỉnh núi, để mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy mình.

Đi thêm một đoạn, gã thấy tòa tháp đổ nát, xiêu vẹo trên con dốc.

Nấp sau tảng đá lớn, tên này lắng nghe tiếng người thấp thoáng vọng lại:

- Các ngươi không nên tới đây! Một gã đàn ông thét to, cảnh cáo.

- Hahaha, hãy để máu các ngươi dâng lên Sát Long Nhân tôn kính nào! Một tràng cười man dại đáp lại.

"Recorder?" Hàn Vũ nhận ra giọng nói này.

- Giết chúng! Đám cướp gào lên giận dữ.

- Giải quyết đi! Mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, Hàn Vũ nhận ra giọng nói đó hơi quen, gã lục lại trí nhớ - Không lẽ là Sát Long Nhân?

- Các ngươi tưởng ta giết chóc vì ta THÍCH nó? Không! Các ngươi nhầm rồi, ta giết chóc vì ta YÊU nó! Hahaha. Vẫn là giọng cười quái đản của cô nàng Recorder.

Vài phút sau, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bước chân xa dần.

Đợi tới khi tiếng bước chân biến mất nơi xa xăm, Hàn Vũ mới lén lút lại gần chiến trường.

Xác năm tên cướp nằm la liệt trên mặt đất loang lổ máu, người thiếu chân kẻ thiếu tay, thảm nhất là một tên to con, đầu trọc, chắc là đội trưởng, gan ruột bị xổ tung ra ngoài.

Mùi máu tanh nồng, Hàn Vũ ruột gan cồn cào. Chống tay vào gốc cây bên cạnh, tên này nôn thốc nôn tháo.

- Đây là con người! Là con người đó! Giọng gã khàn đặc.

Tên này ở Helgen từng thấy người bị thiêu sống ngay trước mặt, nhưng lúc đó, thần trí không ổn định do suýt chết nên không kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn nhìn. Hơn nữa, khi đó gã chưa rõ bản thân đang trong game hay ở thực tại.

- Đây là hiện thực! Không còn là game!

Gã bần thần hồi lâu, bên cạnh xác lũ cướp.

Bọn chúng trước khi chết mắt vẫn trợn chừng, chắc không cam lòng bị một cô gái nhỏ đồ sát.

Phải, chính là đồ sát chứ đâu có giống chiến đấu? Hàn Vũ đoán rằng, Recorder còn chẳng mảy may xước một mẩu da.

Tên này thở dài, vuốt mắt cho chúng. Đó là phong tục ở quê nhà hắn, khi muốn người chết ra đi thanh thản.

Kẻ mê game này chống kiếm đứng dậy, cố làm quen với hiện thực tàn khốc trước mắt.

- Năm đó, khi lên bảy, chẳng phải Recorder cũng chứng kiến cha mẹ chết ngay trước mắt sao? Phải mạnh mẽ lên mới được! Gã động viên bản thân.

Sau mấy bước lảo đảo, Hàn Vũ tiếp tục lần theo Sát Long Nhân.

Bleak Falls Barrow từ ngàn năm trước chỉ còn là tàn tích, nhưng nhìn những bậc đá khổng lồ, xếp san sát nhau dẫn vào đại điện, bên trong là những trụ đá ngổn ngang, bề rộng chừng ba người ôm, chống đỡ nóc vòm đã sụp đổ phần lớn, có thể tưởng tượng vào thời hưng thịnh, nơi này nguy nga tráng lệ tới nhường nào.

Đứng giữa đại điện đổ nát, Hàn Vũ dường như chạm tới thiên không, chạm tới những vì tinh tú.

Phóng tầm mắt về phía chân trời, gã bắt gặp những dãy núi khổng lồ, quanh năm tuyết phủ trắng xóa, ẩn hiện trong mây mù hay thấy mặt biển mênh mông không bờ bến, như một tấm gương soi vĩ đại của hai vị thần mặt trăng.

Tiến sâu hơn vào đại điện, gã bắt gặp nhiều bộ xương khô, trắng hếu, nằm rải rác đôi chỗ, phủ bụi thời gian. Tộc Elf có, nhân loại có, thú nhân cũng có, thậm chí còn có của đám khổng lồ hay của lũ troll. Gã nghĩ nếu tìm kỹ hơn, biết đâu còn có của goblin, khajit, argonian..

Dù những sinh vật này lúc còn sống hùng mạnh ra sao, vinh quang cỡ nào, chẳng phải chết đi chỉ để lại nắm xương tàn?

Tận cùng đại điện là cánh cổng khổng lồ đúc từ hàn thiết, nặng tới trăm tấn!

Cánh cổng này là thứ duy nhất không bị thời gian phá hủy, vẫn lộ rõ nét trạm trổ oai hùng thuở nào.

Cự long được khắc nổi, giương cánh, bễ ngễ giữa chín tầng trời, hưởng thụ chúng sanh quỳ bái.

Hẳn do tộc Dwemer đúc từ kỷ nguyên đầu tiên! Hàn Vũ không khỏi choáng ngợp, cung kính nói.

Cũng may, hiện tại cánh cổng không khép hẳn, lộ ra khe hở, đủ cho một người len qua. Bằng không, tên này cũng chẳng nghĩ ra thực thể hùng mạnh tới mức nào mới mở nổi.

Phía sau cánh cổng, địa đạo ăn sâu vào lòng núi, hai bên tường khoét thành các tầng, nơi vốn đặt xác chết, nay đa phần để trống.

Vang qua trần đá, tiếng đánh nhau từ nơi xa vọng lại.

Bởi lăng mộ này ngoằn ngoèo, rối rắm như mê cung với hàng trăm ngã rẽ, Hàn Vũ biết sớm muộn sẽ đương đầu với lũ xác sống chứ chẳng thể bám theo Sát Long Nhân mãi được.

Còn may, Sát Long Nhân và Recorder gây ra động tĩnh quá lớn, Draugr bị kéo hết về nơi đó, giúp Hàn Vũ dễ thở đi nhiều.

Tuy nói là vậy, nhưng rơi vào ổ phục kích chừng năm tên xác sống thôi, là gã nắm chắc cái chết rồi.

Lần theo trí nhớ, Hàn Vũ ngày càng rời xa chiến trường kia, tiến sâu hơn vào lòng đất.

Bạn đang đọc Cổ thư sáng tác bởi levuvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi levuvu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.