Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Trai Hư Hỏng Và Trái Tim Thay Thế

Phiên bản Dịch · 5432 chữ

Trên thế giới này, ngoài sức mạnh của đồng tiền thì vẫn còn có cái gọi là ‘Phép màu’ xảy ra sau khi Tian Sopasitsakul, con trai của cựu Phó Chỉ huy Quân đội được đưa đến bệnh viện do bệnh suy tim. Mặc dù các bác sĩ có thế cứu sống cậu nhưng họ cũng đưa ra kết luận rằng cơ tim của cậu sắp ‘hết hạn sử dụng’ do bệnh nhân không chú ý giữ gìn sức khỏe. Và chỉ có một cách duy nhất để cứu cậu đó chính là làm phẫu thuật ghép tim.

Bệnh viện nhanh chóng liên lạc với Hội Chữ Thập Đỏ Thái Lan và sau đó… những điều không thể tin được lại xuất hiện. Trung tâm hiện tạng đã báo cáo rằng có một người đăng kí hiện tạng vừa qua đời do tai nạn giao thông chưa đầy 1 tiếng trước. Qua kiểm tra ban đầu cho thấy nhóm máu và các mô cơ quan đều phù hợp với nhóm máu của cậu sinh viên đã đăng kí cấy ghép tim hai năm trước.

Bệnh nhân đang phụ thuộc quá nhiều vào máy thở nên cần chuẩn bị phẫu thuật gấp. Phu nhân Lalita và Tướng Teerayut ngồi trước của phòng phẫu thuật đầy lo lắng. Một người phụ nữ tầm 30 tuổi giàu có, do có chút nếp nhăn nên phải dựa vào lớp makeup để duy trì vẻ đẹp, mặc dù rất lo lắng cho em trai nhưng cô vẫn mở miệng nói.

“Ca phẫu thuật có nhanh cũng mất vài tiếng, Pim nghĩ bố mẹ nên về phòng chờ nghỉ ngơi thì tốt hơn, khi cần sẽ có người đến thông báo cho người nhà của bệnh nhân” Pim đề nghị vì cô cũng muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo hơn.

“Sao con có thể nói như vậy hả Pim? Đây là một cuộc phẫu thuật lớn đó, không ai biết chắc được phần trăm thành công của nó cả.” Lalita nhìn đứa con gái thứ 2 của mình và trách móc bằng giọng tức giận.

Pim mím chặt môi, biểu hiện có chút thất vọng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn phía trước cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn. Cô và em trai cách nhau 10 tuổi nên chị em không thân thiết lắm. Cô không biết cách thể hiện sự quan tâm của mình đến cậu, mà mỗi khi gặp mặt cô chỉ luôn cằn nhằn việc cậu càng lớn càng càn rỡ. Cuối cùng thì chị em lúc nào cũng cãi nhau đỏ mặt tía tai.

“Vậy tùy theo ý mẹ vậy, mẹ cứ ở đây chờ với bố đi ạ Pim xin phép đi ngủ chút.” Nói xong cô quay lưng đi mà không để ý đến cái nhìn không hài lòng của mẹ.

Trải qua 5 tiếng chờ đợi trong nôn nóng bất an cuối cùng tâm trạng của hai vợ chồng cũng buông xuống khi thấy đèn phẫu thuật trên cửa phòng phẫu thuật tắt đi và có bóng người xuất hiện. Cả hai vội vã đứng lên chờ bác sĩ đi ra.

Vài phút sau bác sĩ phẫu thuật chính cùng dàn bác sĩ hỗ trợ ra ngoài, họ mỉm cười với người thân của bệnh nhân đang chờ đợi trong hy vọng.

“Đừng lo lắng qua ca phẫu thuật rất thành công nhưng đây là cuộc phẫu thuật lớn nên cậu ấy cần nằm ở phòng ICU* để quan sát thêm. Khoảng 5-7 ngày để theo dõi và ngăn ngừa nhiễm trùng hậu phẫu.”

  • Chỗ này mình cũng không hiểu lắm đại khái là chỗ chăm sóc bệnh nhân bị bệnh tim

“Nói như vậy là con tôi khỏi bệnh rồi đúng không bác sĩ?” Bà Lalita rơi nước mắt với niềm vui này, vì cuối cùng cái chết cũng đã buông tha đứa con bà.

“Còn phải phụ thuộc vào ý chí sống còn của bệnh nhân nữa, chấp niệm với cuộc sống của cậu ấy là yếu tố quan trọng nhất. Bởi vì sau phẫu thuật bệnh nhân cần dựa vào thuốc miễn dịch cả đời để cải thiện phản ứng bài xích của cơ thể với trái tim mới. Sau này khi cơ thể tiếp nhận hoàn toàn cậu ấy sẽ trở về cuộc sống bình thường nhưng vẫn luôn phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn người khác.” Một bác sĩ y khoa nổi tiếng đưa ra dặn dò cần chú ý về cuộc sống của bệnh nhân sau phẫu thuật ghép tim. Cơ hội sống không khó…

Nhưng nó cũng không dễ.

Bà Lalita vẫn trầm mặc, nhớ lại thời gian 2 năm qua của con trai mình bà không dám nói chắc chuyện gì. Bà không biết sau khi giành được sự sống từ tay thần chết thì nó sẽ duy trì được bao lâu.

Nhưng bà vẫn hy vọng Tian sẽ sống tốt, sống thật tốt để báo đáp người con gái đã hiến tim cho cậu, giúp cậu có thêm cơ hội được sống tiếp.

Cậu chưa bao giờ ngủ lâu đến vậy. Đôi lúc cậu cảm giác như mình tỉnh lại nhưng rồi có ai đó kéo đôi mắt cậu xuống khiến cậu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nằm trên giường bệnh đơn rộng rãi, Tian khẽ cử động ngón tay đã lâu không hoạt động.

Đôi mắt màu nâu nhạt khẽ nhìn các đồ vật xung quanh, ở trên mũi là máy thở cậu vẫn đang đeo. Với các thiết bị duy trì sự sống quanh giường bệnh thì không khó để cậu nhận ra đây là đâu dù cho cậu vừa tỉnh lại. Trên cổ tay vẫn còn cắm ống truyền nước biển và truyền máu.

Địa ngục sao lại giống bệnh viện thế nhỉ?

Não cậu bắt đầu nhảy số nhanh hơn.

Là bệnh viện thật sao… Cậu vẫn chưa chết!

Nhịp tim bất thường của cậu khiến máy theo dõi phát ra âm thanh cảnh báo khiến các y tá đang trong ca trực ở phòng ICU nhanh chóng chạy đến kiểm tra tình hình. Y tá lập tức báo với bác sĩ điều trị chính để ông đến kiểm tra kỹ càng tình trạng của bệnh nhân.

“ Cậu Tian, đầu tiên cậu hãy bình tĩnh lại đã. Từ từ hít thở.”

Cô y tá chậm rãi hướng dẫn nhịp thở cho cậu trong lúc đang giải thích về việc cậu đã hít quá nhiều oxy vì phấn khích.

Tian nghiêm lúc nghe theo hướng dẫn của cô y ta nhưng thật sự rất khó để cơ thể tiếp nhận trái tim mới này. Trái tim mà nguyên lai không thuộc về cơ thể cậu.

Một lúc sau dưới sự điều chỉnh nhịp thở và thuốc mọi thứ dần ổn định lại. Nhưng cậu vẫn cảm giác mệt như thể mình mới vừa hoạt động mạnh xong.

“Đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Tôi nhớ là mình…” Giọng nói cậu khàn đặc đến mức chính cậu phải ngạc nhiên.

“Cậu vừa trải qua một ca phẫu thuật ghép tim, nhưng đừng quá lo lắng mọi thứ đều ổn cả rồi. Cậu đang trong quá trình hồi phục.” Người phụ nữ mặc đồng phục trắng mỉm cười với cậu. Sau đó cô quay sang thảo luận với ekip bác sĩ trợ lý bác sĩ về tình hình hồi phục của cậu. Trong lúc đó Tian vẫn đang nằm trên giường bệnh với những suy nghĩ hoang mang chạy trong đầu!

Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn cuống lồng ngực đang phập phồng vì còn sợ hãi.

Thình thịch

Thình thịch

Thình thịch

Bên tai cậu còn nghe rõ ràng âm thanh truyền đến từ lồng ngực, trái tim đang hoạt động co bóp để đưa máu đi khắp cơ thể, vào từng tế bào.

Cái lạnh lan đến từng đầu ngón tay khiến cậu tỉnh táo hơn để nhận ra rằng…

“Đó không phải trái tim thuộc về cậu!”

——————

Cũng đã 3 tuần trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu cuộc sống cùng trái tim mới. Cậu luôn cố quên đi trái tim đang trong lồng ngực này không thuộc về cậu, và cũng chưa bao giờ hết tò mò rằng trái tim này của ai, người ấy thế nào. Nhưng cậu biết nguyên tắc cơ bản của việc hiến tặng chính là không tiết lộ thông tin của đối phương tránh việc tống tiền hoặc tạo ra mối quan hệ đi kèm lợi ích từ việc nhân đạo này.

Cậu sinh viên trong bộ đồ màu xanh của bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở. Dù hiện tại đã khuya nhưng không khí lại trong lành làm cậu dễ chịu. Làn da vẫn còn hơi trắng nhợt nhạt nhưng không còn đáng sợ như trước. Chút ánh hồng hào tuy không xuất hiện rõ nhưng vẫn chứng minh được ‘trái tim’ đã phục vụ cho chủ nhân mới của nó rất tốt.

Tian nhìn bàn tay mình, nó không còn gầy đến trơ xương nữa vì nhờ chế độ dinh dưỡng hợp lý của bệnh viện. Quan trọng là do cậu không bỏ mặc bản thân mà chìm đắm vào bia rượu như trước. Cậu vô tình nghe được bác sĩ điều trị chính đã trao đổi với bố mẹ rằng may mà sức khỏe của cậu vẫn đủ để thực hiện phẫu thuật cấy ghép nội tạng lúc này. Bởi vì nếu sức khỏe không đủ cậu phải chờ thêm một thời gian khá dài và nó ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật.

Đôi mắt nhìn quanh phòng bệnh VIP trang thiết bị đầy đủ nhưng lại cô đơn. Từ bạn bè đến các giảng viên, không ai đến thăm cậu… Nhưng cậu không trách ai cả vì từ ngày nhận tin xấu chính cậu là người lựa chọn quay lưng với họ, cậu ganh tị với cuộc sống khỏe mạnh của mọi người.

Còn bạn bè trong băng đua xe của cậu thì sao?

Đôi môi khẽ cười nụ cười chế giễu. Bọn nó chỉ suốt ngày tụ tập rồi than thở về xã hội bất công trong khi bản thân lại sống bê tha, không mục đích. Cho nên cậu có xuất hiện trong các buổi tụ tập của bọn nó hay không thì cũng chả đứa nào quan tâm. Tốt nhất là không qua lại thêm với bọn nó.

Tian liếc nhìn đồng hồ, đã quá thời gian trao đổi với bác sĩ rất lâu rồi nhưng mà mẹ vẫn chưa quay lại. Cậu bắt đầu lo sợ rằng cơ thể cậu có gì đó không ổn nên hôm nay vẫn không thể xuất viện.

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra phía sau phòng bệnh khiến cho bệnh nhân có chút tò mò, từng bước đi đến cửa phòng bệnh. Cậu đứng đó, bên cạnh là cây sào treo bịch nước biển, lắng tai nghe.

Vị Giáo sư cao tuổi bối rối trước yêu cầu của hai vợ chồng bà Lalita nhưng vẫn đưa ra câu trả lời chuyên nghiệp, lịch sự.

“Tôi thật sự không thể nói với hai người, ngay cả khi hai người hỏi trực tiếp người của Hội Chữ thập đỏ thì cũng không thể nào biết thêm gì đâu.”

“Nhưng chúng tôi thực tự muốn cảm ơn người đã hiến tim, Giáo sư Krist.” Bà Lalita nói với ánh mắt khẩn cầu. Cho dù biết người hiến tặng không cần bất cứ hồi đáp nào nhưng bà vẫn muốn cảm ơn gia đình họ một tiếng. Bà cũng muốn cho gia đình người ta một số tiền thể hiện sự biết ơn.

Người nhận lời yêu cầu này chỉ có thể thở dài nặng nề. Ông biết ý tốt của ông Teerayut và bà Lalita nhưng thật sự ông không thể giúp gì.

“Tôi chỉ có thể cho hai vị tên nơi mà người hiến tặng đăng kí. Những việc còn lại dùng cách nào để có thông tin người hiến tặng thì phụ thuộc vào cả hai vậy.” Cuối cùng Giáo sư Krist cũng mềm lòng, ông mời người nhà bệnh nhân đến văn phòng riêng của ông để trao đổi thêm.

“…Người hiến tặng?” Tian đặt bàn tay mảnh khảnh lên lồng ngực bên trái, cảm nhận trái tim vẫn đang đập. Cậu mở cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy hai nữ y tá trẻ đang nói chuyện với nhau.

“Cậu là trợ lý của Giáo sư Krist vậy cậu có biết ai là người hiến tim không?” Một cô y tá hỏi đồng nghiệp của mình.

“Tớ không biết, họ bảo mật thông tin của người hiến tặng kỹ lắm. Nhưng tớ nghe bên Hội Chữ thập đỏ nói rằng trường hợp hiến tặng là từ nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông. Vừa may tai nạn xảy ra cùng ngày với con trai Khun Teerayut nhập viện vì đau tim.”

Mồ hôi lạnh đổ ướt cả trán, cậu nuốt nước bọt liên tục để kìm nén sự phấn khích của bản thân khi nghe được những điều ấy. Cậu đang cố gắng không để tim phải làm việc quá sức… Giờ phút này cậu không chắc những chuyện mà y tá đó nói có thật hay không.

Nhưng chắc chắn một điều rằng cậu đang rất tò mò, tậm trạng Tian hiện giờ chính là vừa muốn biết vừa lại không muốn biết… Hới chơi khó nhau thật chứ.

Ngôi biệt thự nhà Sopasitsakul vẫn uy nghiêm trên khu tấc đất tấc vàng của thành phố. Nhưng đối với người chưa bao giờ xa nhà quá ba ngày như cậu thì cũng xem như là quá lâu rồi. Tian chăm chú ngắm nhìn ngôi nhà cùng vườn hoa đầy sắc màu vẫn không gì thay đổi. Cậu đang rất kích động còn có cả hạnh phúc nữa. Bởi vì cậu nghĩ rằng đáng ra mình phải chết rồi thế mà cuối cùng sự sống đã trở lại với mình.

Cô hộ lý được gia đình thuê đang giúp cậu ngồi lên xe lăn khi bước xuống từ chiếc xe sang trọng, bởi vì cơ thể cậu còn khá yếu. Tất cả các đồ dùng cần thiết của cậu ở tầng trên cũng được chuyển xuống phòng dành cho khách ở dưới nhà.

Bố mẹ Tian muốn bảo lưu kết quả học tập năm ba của cậu vì bác sĩ có dặn dò rằng cậu cần nghỉ ngơi ít nhất là vài tháng mới có thể trở về cuộc sống bình thường. Tian cũng không định từ chối, cùng lắm là tốt nghiệp trễ một chút thôi! Dù sao thì bây giờ cậu vẫn có thể sống chờ đến ngày đó.

Bà Lalita kiểm tra một lượt các đồ dùng trong phòng ngủ tạm thời của con trai trước khi ngồi xuống giường. Bà xoa mái tóc mềm mại nhưng lại đang nhuộm một màu đỏ rực không phù hợp với vẻ ngoài sạch sẽ vốn có của cậu.

“Chút nữa mẹ gọi thợ cắt tóc đến để sửa sang lại tóc cho con nhé. Con trai mẹ sẽ đẹp trai như trước thôi.” Người mẹ mỉm cười hạnh phúc khi được nhìn thấy đứa con mình trở nên vui vẻ khỏe mạnh lần nữa.

Tian gật đầu đồng ý, ánh mắt cậu luôn dừng trên khuôn mặt hạnh phúc của mẹ. Đột nhiên cậu cảm thấy xấu hổ vì những việc cậu đã làm trong suốt hai năm qua. Trong quá khứ, vì oán giận số phận mà cậu khiến những người yêu thương mình bị tổn thương rất nhiều.

“Mẹ…” Chàng trai trẻ nắm tay bàn tay ấm áp nhất thế giới. “…Mẹ có giận Tian không ạ?”

Phu nhân Lalita nở nụ cười dịu dàng “Mẹ giận bản thân mình nhiều hơn. Nếu như mẹ quan tâm con thường xuyên sẽ sớm phát hiện được bệnh tình của đó. Có lẽ lúc đó chúng ta sẽ được điều trị sớm chứ không đến mức như bây giờ.”

“Viêm cơ tim cấp là do virus cảm cúm, nếu như mẹ có phát hiện sớm cũng không có cách chữa khỏi đâu ạ.” Cậu nói như thể việc đó không phải do lỗi từ bất kỳ ai cả.

“Nhưng hiện tại mẹ rất hạnh phúc. Những chuyện tồi tệ đã qua hết rồi, bây giờ Tian chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là mẹ yên tâm.” Ý bà Lalita chính là cậu không được thường xuyên hút thuốc, bia rượu, đua xe để bị hốt lên đồn như suốt hai năm qua là được.

“Con biết rồi ạ.” Tian hơi không vui khi nghĩ về khoảng thời gian tối tăm đó. Bất ngờ cậu nghĩ đến một chuyện.

“Còn về người đã hiến tim…” Nhưng câu hỏi kẹt lại ở cổ, cậu không biết phải hỏi thế nào.

“Có chuyện gì sao?” Mẹ cậu thắc mắc hỏi lại khi thấy Tian đột nhiên im lặng.

Tian mím môi quyết định không hỏi nữa “Không có gì đâu mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi. Lúc nãy uống thuốc xong con có hơi buồn ngủ.” Tian đổi chủ đề rồi lập tức nằm xuống.

“Vậy con nghỉ ngơi đi, bao giờ ngủ dậy mẹ sẽ cho người mang đồ ăn tới cho con nhé.” Bà Lalita sửa sang chăn cho Tian rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho cậu nghỉ ngơi.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa Tian vội vàng mở mắt. Thật sự là chỉ muốn vả cái miệng ăn nói hấp tấp của mình. Khi không tự nhiên đi hỏi cái câu thiếu iot đó.

Không biết rằng trái tim này từng thuộc về ai, cuộc sống của ‘người đó’ cũng sẽ không tiếp tục vì không có trái tim này.

Nhưng nếu cậu ‘biết’…

Mọi thứ sẽ có gì thay đổi không?

Đã hơn một tháng kể từ khi Tian được xuất hiện. Cậu luôn được chăm sóc bởi chuyên gia dinh dưỡng và đi kèm là những bài tập vật lý trị liệu đúng cách. Điều đó khiến cậu cảm thấy sức khỏe của mình tốt hơn nhiều so với trước đây. Những giọt mồ hôi thấm dọc theo những sợi tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, sau khi cắt tóc khuôn mặt thanh tú sáng sủa lộ ra, cảm giác như cậu sinh viên hoạt bát năm ấy đã trở lại.

Mặc vào bộ đồ thể thao thoải mái Tian chạy bộ trên máy chạy cũng được hơn 30 phút rồi, nếu như trước đây chỉ cần hoạt động thế này hơn 10 phút thôi là cậu đã mệt muốn ngất rồi.

Phòng kính có máy lạnh mát mẻ lúc đầu chứa đầy các DVD và trò chơi điện tử nhưng giờ thì chuyển thành phòng tập cỡ nhỏ dành riêng cho cậu.

Trong phòng tập lúc này còn có một chàng trai mang mắt kính vuông, đẹp trai và lịch thiệp đang thả mình vào âm nhạc. Thật ra thì đối với giới Hiso ở Thái thì có ai mà không xuất sắc. Anh cúi người nhìn vào màn hình máy chạy bộ từ phía sau Tian rồi tháo tai nghe nói chuyện với cậu.

“Ở trên này có viết là ‘Không được phép vận động hơn 30 phút mỗi ngày’ nè.” Anh cầm theo tờ lịch trình luyện tập vẫy vẫy trước mặt cậu.

“ Anh Tay…” Tian ngạc nhiên khi thấy chàng trai này xuất hiện ở đây. TayShin là sinh viên khoa Y năm cuối cùng trường của cậu. Anh cũng là con trai của một trong những phụ tá đắc lực của bố Tian, nên cậu rất thân với anh.

Tay vươn tới chạm vào nút điều khiển để máy chạy dừng lại. “Tập luyện quá sức cũng sẽ không giúp tim khỏe nhanh trong 1-2 ngày đâu, phải chậm rãi vận động từng chút mỗi ngày. Với cả em vừa thay tim hoạt động liên tục sẽ không tốt cho quá trình hồi phục.”

Tian không nghĩ ra lý do nào để phản bác lời anh nói nên chấp nhận đầu hàng. Nghỉ ngơi nhiều hơn thôi mà, so easy. Cậu dùng khăn lau mồ hôi tromg lúc hỏi Tay “Mẹ em gọi anh đến để giám sát em đấy à?” Mặc dù tuổi tác giữa hai người không chênh lệch lắm nhưng Tay là kiểu mấy ông cụ non suốt ngày thích càm ràm dặn dò cậu như con nít ấy.

“Không cần phu nhân gọi thì anh cũng muốn đến thăm em.” Thường ngày Tay phải đi thực tập tại một bệnh viện ở tỉnh, rất ít khi trở về Bangkok.

“Lần này anh Tay về nhà được mấy ngày? Ngày mai anh đến đưa em đi dạo chút được không? Em ở nhà đến mức sắp chán chết rồi đây này.” Bình thường cậu không muốn làm chàng trai lịch thiệp này, nhưng cậu biết chỉ có ‘quý ngài TayShin’ đây mới cứu được cậu. Chàng sinh viên khoa Y tuyệt vời nhất được mẹ đánh giá cao và cực kỳ tin tưởng. Nếu không phải anh ấy thì đừng hòng mẹ đồng ý cho cậu ra ngoài, chung quy cũng vì mẹ sợ cậu lại bị nhiễm virus khó trị nào đó.

“Anh đang trong giai đoạn chuyển công tác nên chắc ở lại cũng vài ngày. Anh sẽ cố gắng xin mẹ em để đưa em đi dạo.” Chàng sinh viên Y nhẹ nhàng trả lời. Thật ra thì đã 2 năm rồi anh không thể nói chuyện với người trước mặt được quá một phút. Đôi mắt phượng xinh đẹp suốt 2 năm qua luôn ẩn sâu dưới bóng tối, nhìn cậu luôn có cảm giác buông xuôi cuộc sống bất cứ lúc nào.

“Hôm nay anh đến một mình ạ?” Cậu giả vờ như lơ đãng hỏi khi đang mở nắp chai nước, thú thật thì lúc này cậu có chút hồi hộp khi chờ câu trả lời.

“Không, anh đi cùng bố đến. Anh thấy ông ấy mang theo túi tài liệu gì đó khá quan trọng.”

“Có chuyện gì sao ạ?”

Tay lắc đầu không biết, anh cũng khẽ cau mày nghi ngờ nhìn cậu “Anh cũng không biết… Nhưng sao em lại tò mò chuyện này?”

“Thì em chỉ tò mò thế thôi.” Tian làm ra vẻ không quan tâm lắm. Nhưng mà cũng không có gì khó đoán. Chỉ cần gia đình cậu cần thì Đại tá sẽ đích thân ra mặt giải quyết. Thậm chí việc bảo lãnh cậu từ đồn cảnh sát một năm cả chục lần cũng thế.

“Chờ chút em tắm xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Cậu nhanh chóng đổi chủ đề trước khi Tay đánh hơi ra chuyện gì đó.

“Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Gặp em ở ngoài vườn.” Tay nói với theo người đang đi xa dần.

Sau khi phát huy khuôn mặt đẹp trai, ăn nói lễ phép cùng với sự ‘góp vốn’ bằng lời hứa từ TayShin cuối cùng thì quý bà Lalita cũng cho phép Tian ngày mai được đi dạo trung tâm thương mại cùng Tay. Cuối cùng sau 2 tháng bị nhốt như tù nhân trong nhà thì cậu ấm Tian cũng được giải thoát. Tian mặc chiếc quần jean cực ngầu kèm với áo thun oversize họa tiết tươi sáng đầy màu sắc. Cậu dùng keo chỉnh lại mái tóc nâu với tâm trạng vui vẻ.

Khuôn mặt thon gọn đẹp trai cùng với chút ngọt ngào di truyền từ mẹ. Đôi môi mỏng hơi mở ra mỉm cười dịu dàng ngắm mình trong gương… Cuộc sống mới thật bất ngờ.

Tiếng gõ cửa làm cậu biết TayShin đã đến đón mình. Tian vội vàng vơ lấy balo chạy ra mở cửa cho anh.

“Em chuẩn bị xong chưa, đi nhanh lên nào. Em cứ lề mề vậy lát nữa dì Lalita đổi ý là ở nhà ráng chịu.”

“Xong hết rồi nè, đi thôi.” Tian bước tới kéo tay chàng bác sĩ, nhanh chóng đẩy anh ra khỏi phòng ngay. Cậu chỉ là sợ mình không được ‘tại ngoại’ nữa.

Cuối cùng anh Tay cứ như con búp bê tùy ý cậu kéo chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Đi dạo rồi ăn trưa ở trung tâm mua sắm cao cấp. Tian bước vào cửa hàng quần áo, giày dép hàng hiệu và quẹt thẻ mà không cần nhìn đến giá cả trên đó.

Giày Vans phối caro đen đỏ. Sợi dây nịt Armani Limited Edition chỉ dành riêng cho mùa xuân.

Tay chịu trách nhiệm cầm hết những túi đồ to nhỏ đắt tiền, lắc đầu chịu thua. Vừa thấy Tian đi kế bên mình thế là loáng sau lại thấy cậu phi ngay vào cửa hàng Salvatore Ferragamo hào hứng thử kính mát. Kính mát màu sáng có vẻ phù hợp với khuôn mặt trẻ trung của Tian. Cậu vui vẻ quay sang hỏi ý kiến Tay.

“Anh Tay thấy sao ạ? Đẹp không?”

TayShin cảm thấy mình như một ông bố đưa con trai đi shopping ấy. Nhưng mà đứa con trai này của anh giàu quá rồi, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi xem là anh có muốn mua gì không cậu sẽ trả tiền cho.

“Đẹp lắm” Anh đưa ngón cái lên khen ngợi.

Tian lập tức ra hiệu cho nhân viên mang kính đi thanh toán. “Anh Tay không mua gì thật sao? Coi như là quà cảm ơn anh đã giúp em được tại ngoại đi.” Cậu nói đùa với anh.

Tian khẽ cười trả lời “Anh không cần mua gì thật mà, anh chỉ toàn dùng đồ chợ trời thôi.”

“Anh mỉa em đấy à? Nhưng mà em cũng không quan tâm vấn đề tiền bạc đâu, tiền em không thiếu. Anh thích gì cứ nói.” Cậu ấm nhún vai ra vẻ sao cũng được.

“Anh biết là em có tiền…” Chàng trai đảm nhiệm trọng trách xách đồ giơ nấy cái túi hướng về phía Tian “Nhưng thay vì em đi “quyên” tiền cho mấy hãng thời trang cao cấp này thì em đi quyên tiền làm công đức cho trẻ em nghèo không phải tốt hơn sao?”

“Quên tiền thì Tian làm được nhưng bắt em đến trực tiếp đó thì không nhé. Mấy chỗ đó nóng như vậy ai mà chịu cho nổi.” Tian vừa nói vừa ký tên vào hóa đơn thanh toán gần 20.000 baht.

TayShin im lặng một chút nhìn con trai của cựu Sĩ quan cấp cao. Thật ra anh không trách cậu, từ khi sinh ra cậu đã được sống trong nhung lụa như thế rồi.

“Nhưng làm công đức có ý nghĩa lắm đó.”

“Em không nghĩ vậy.” Cậu nói với Tay “Đừng nhắc tới chuyện này nữa anh Tay, dù sao em cũng không tin vào mấy chuyện này lắm.” Thật sự làm công đức khiến chúng ta hạnh phúc sao?

TayShin đầu hàng và đổi sang chủ đề khác “Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?”

“Ăn đồ Nhật đi anh.”

“Cũng được, vậy đến nhà hàng chúng ta hay ăn đi, hôm nay anh làm chủ xị. Nhưng đi với anh lên lầu 4 lấy quyển sách anh order trước đã nhé.”

Tian gật đầu đồng ý ngay lập tức. Bởi vì vừa nhắc nhắc đến đồ ăn cậu lại bắt đầu thấy đói rồi.

Khi đến nhà sách Tian tự cầm lại đống túi đồ cậu vừa mua lúc nãy. Chàng sinh viên nhanh chóng tìm một góc nào đó để đống đồ của mình xuống đất và tiện tay lấy quyển tạp chí gần đó đọc trong khi chờ Tay.

Cậu cứ nhìn mấy quyển tạp chí cho đến khi thấy một quyển bán nguyệt san chuyên đăng về những tin đồn về giới thượng lưu và ngôi sao nổi tiếng. Trên đó có một tiêu đề lớn nói về vụ gây tai nạn giao thông của con trai một CEO kinh doanh vàng bạc có chi nhánh khắp cả nước. Vụ tai nạn khiến nạn nhân qua đời vào 2 tháng trước, Và cuối cùng chuyện này cũng được ém xuống vì quyền lực của gia đình và tiền thì nằm đầy dưới gầm bàn của cảnh sát.

Mặc dù những bức ảnh chụp trong đồn cảnh sát được làm mờ nhưng lại như cố tình phơi ra cho toàn thiên hạ thấy. Nó khiến cậu vội vàng chụp lấy quyển tạp chí mở ra đọc nội dung bài viết. Càng đọc chi tiết của vụ tai nạn khuôn mặt Tian càng trở nên tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, và bao gồm cả… trái tim đang rung lên dồn dập trong sự gào thét yên tĩnh.

Tian có hơi giật mình khi Tay vỗ nhẹ vào vai để gọi cậu. TayShin nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu khẽ cau mày lo lắng.

“Em cảm thấy khó chịu sao? Hay do đi bộ nhiều quá nên thấy mệt. Em không quên uống thuốc mà bác sĩ đã dặn chứ?” Vị bác sĩ tương lai hỏi cậu một loạt câu hỏi với đầy sự lo lắng,

Tian đứng ngây người mất một lúc, sau đó cố mở miệng trả lời Tay “… Tào Tháo rượt em tới nơi rồi em vào nhà vệ sinh chút đã.” Tian không đợi Tay kịp trả lời thì cậu đã để quyển tạp chí xuống rồi theo hướng nhà vệ sinh mà đi như bay.

Tian đi nhanh vào một phòng gần nhất trong nhà vệ sinh và nhanh chóng khóa cửa lại. Cậu mở điện thoại lên lục hết các tên trong danh bạ. Tian run rẩy nhấn gọi cho thằng bạn thân nhất trong băng đua xe của mình.

Không để cậu chờ lâu một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên ở đầu kia điện thoại…

“Tul hả? Tao Tian đây.”

“Ao, mày khỏe chưa? Xin lỗi vì không đến thăm mày được. Tao bị ông bố tống đi nước ngoài “tự kiểm điểm”, mới về 3 hôm trước thôi.”

“Ừa tao ổn rồi…” Tian im lặng suy nghĩ một chút rồi hỏi thẳng vào vấn đề “Tao không vòng vo nữa, tao muốn hỏi là mày có biết vụ gây tai nạn của thằng Wisanu không?”

“Ờ tao biết chứ, tao đua cùng nó trên đoạn đường đó mà nhưng tao không xui xẻo đụng phải người khác như nó.” Giọng Tul dần nhỏ lại như thể đang nhớ lại kí ức hôm đó.

“Tao nhớ là hôm đó mày nói muốn về sớm nên thằng Wisanu đua thay mày. Mày phải cảm ơn nó đó, biết đâu người gây tai nạn là mày rồi.” Tul nói bằng giọng đùa đùa với cậu. Nhưng người nghe thì sắp gục ngã trong nhà vệ sinh rồi.

Những thứ mông lung rời rạc dần hợp lại thành một câu trả lời hoàn chỉnh…

Tian xoa chỗ thái dương đang căng lên khiến cậu đau nhói như sắp nổ tung “Tao có thể tìm hiểu chi tiết chuyện này được không?”

“Hả?” Tul bất ngờ hỏi lại “Sao mày lại tò mò về chuyện này?”

“Tao có lý do riêng, mày giúp tao tìm hiểu được không?” Tian biết Tul là một đứa giỏi trong việc tìm mấy kiểu thông tin thế này bởi vì nó có mối quan hệ rất rộng. Nó thừa hưởng mạng lưới quan hệ từ công việc kinh doanh quán bar, sòng bạc của gia đình.

“Okay thôi, vì mày đã giúp tao tán gái nhiều lần nên lần này tao free luôn cho mày mà không đặt thêm điều kiện gì.” Cuối cùng Tul mở miệng đồng ý giúp cậu. “… Không cần đợi đến sáng mai tao sẽ gửi những thông tin tao tìm được cho mày.”

“Cảm ơn mày nhiều.” Nói rồi cậu cúp điện thoại. Sau đó cậu vò đầu tức giận với bản thân vì đưa ra một quyết định ngu ngốc lúc nãy.

… Nếu biết được sự thật thì sao, cậu nên làm gì tiếp theo!

Lúc này đây mọi thứ xung quanh cậu trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập liên hồi từ lồng ngực Tian.

Thình thịch

Thình thịch

Thình thịch…

Bạn đang đọc Cổ Tích Ngàn Sao của Bacteria
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuhoangai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.