Nguồn Gốc Trái Tim
Vì có ông bố mở quán bar và mạng lưới quen biết rộng nên động tác của Tul cực kỳ nhanh gọn. Sau khi đồng ý với Tul, Tian đã chờ đợi cả ngày thì cuối cùng gần nửa đêm cậu cũng nhận được mail từ Tul. Tian hồi hộp cầm lấy điện thoại mở mail ra đọc. Không có quá nhiều thông tin, chủ yếu đều tập trung vào chi tiết vụ tai nạn hôm đó.
“Porche Boxster S màu bạc, khi bẻ cua vào góc đường Ratchadapisek trước Tòa án Hình sự đã đụng vào một cô gái đang đi bộ, tử vong tại chỗ. Người điều khiển phương tiện là Khun Wisanu Pongruangrong, con trai út của Sia Chanchai. Chủ sở hữu công ty vàng bạc nổi tiếng khu vực Yaowarat. Nạn nhân là cô Torfun Charoenphon, 23 tuổi, cư trú tại…”
Đọc đến đây trái tim trong lồng ngực của Tian nhói lên, đau đến mức khiến cậu phải gập người lại. Tian với tay đến chỗ để thuốc ở tủ đầu giường, khó khăn uống vào kiềm chế cơn đau.
Mồ hôi tuôn ra như tắm, phải một lúc lâu thuốc giảm đau mới có tác dụng.
Vì tập trung nghĩ về chuyện này mà Tian quên mất đến giờ uống thuốc miễn dịch cho cơ quan mới trong cơ thể. Cậu phải ngồi ở giường thư giản một lúc nhịp tim mới trở lại bình thường.
Ánh mắt cậu trong bóng tối mang theo nhiều suy ngẫm. Cậu muốn tìm thêm một bằng chứng cuối cùng về chuyện này. Nếu nó không như cậu nghĩ cậu sẽ kết thúc mọi việc ở đây và sẽ không đào sâu thêm nữa.
Nghĩ là làm, cậu bắt đầu nhẹ nhàng ra khỏi phòng và đi lên tầng hai. Lặng lẽ mở cánh cửa phòng sách của bố nằm ở lối đi bên phải, nhanh chóng lẻn vào phòng.
Tian dùng đèn pin của điện thoại, ánh sáng tỏa ra xung quanh. Cậu biết bố thường để những tài liệu quan trọng trong ngăn kéo được khóa kỹ ở bàn làm việc.
Chuyện đó cũng không có gì quan ngại vì cậu biết chìa khóa bố để đâu. Bởi vì lúc còn nhỏ cậu thường xuyên lẻn vào đây để chơi, tiện thể táy máy tay chân khắp ngóc ngách cả phòng.
Khi nâng khay đặt vòng hoa cho các tượng Phật trên bàn thờ Tian tìm thấy được 3-4 chiếc chìa khóa như mong đợi. Tian nhẹ nhàng tra thử từng chìa để mở thử, cho đến khi nghe một tiếng click. Mở được tủ rồi.
Cậu cứ như một kẻ trộm mỉm cười vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ. Cậu mở từng bìa hồ sơ đựng tài liệu để tìm những thông tin mà cậu cần… Nhưng không có gì cả.
Tian nhíu mày bực bội. Hay là bố không để những tài liệu đó ở đây nhỉ? Nhưng giờ có muốn lục tung cả phòng cũng không được. Trời sắp sáng rồi còn đâu.
Tian ngồi đó một chút nghĩ về sự thật mà vẫn chưa tìm được. Đến khi cậu quyết định từ bỏ đứng lên về phòng thì bỗng nhiên ngực trái nhói đau khiến cả người cậu khụy xuống, điện thoại đang bật đèn flash cũng rơi xuống bàn. Ánh đèn le lói từ điện thoại rọi vào xấp tài liệu có mộc đỏ có chữ “Bí mật”.
Cậu không biết bố mình không quan tâm phần tài liệu này hay quên mất không cất đi. Nhưng rõ ràng may mắn đang đứng về phía cậu! Cậu liên tục nuốt nước bọt khi lật từng trang tài liệu.
… Danh sách những người đăng ký hiến tạng.
“Cô Torfun Charoenphon”
Không đúng!!!
Bàn tay mảnh khảnh che miệng để không phải nôn hết những thứ vừa ăn lúc chiều. Tian run rẩy chụp lại hết những bằng chứng một cách nhanh chóng, sau đó lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng trước khi có người nhìn thấy.
… Cậu đã tự nhủ nếu như tìm được những bằng chứng chứng minh mọi thứ diễn ra không như cậu nghi ngờ thì mọi việc sẽ ‘kết thúc’.
Nhưng cậu quên mất trường hợp, những chuyện đó là ‘thật’.
Vậy cậu nên làm gì tiếp theo?
Đã nhiều ngày rồi mà cậu ấm của cựu Phó tổng Tư lệnh cứ ủ rũ không vui đến mức quý bà Lalita, người ít khi ở nhà cũng phát hiện ra tâm trạng của cậu. Bà nhìn sang đứa con trai út đang ngồi khuấy bát cháo tôm trong vô thức.
“Con trai, không ngon sao con? Hay mẹ dặn nhà bếp làm bữa sáng kiểu Mỹ cho con nhé?”
Khi nghe giọng nói mẹ cậu khẽ ngước đầu lên mờ mịt nhìn mẹ, khẽ lắc đầu “Không cần đâu ạ, nó cũng ngon mà.”
“Nếu ngon thì con ăn nhiều vào, cứ ngồi khuấy như thế cháo sẽ nguội hết đấy.”
Chàng trai khẽ gật đầu, cậu múc cháo ăn trong vô hồn cứ như robot được lập trình sẵn. Phu nhân thở dài, bà biết tính con mình. Bị trói ở nhà mấy tháng liền cũng chạm đến giới hạn chịu đựng của thằng bé rồi.
“Tian muốn đi chơi sao?”
Chân mày cậu nhướn lên khi nghe câu hỏi của mẹ, người đang quan tâm đến tình trạng của cậu hơn bất kỳ ai khác.
“Con được đi chơi ạ?”
“Con có thể đi… Thật ra mẹ không muốn để con đi. Nếu có gì bất ngờ xảy ra thì mẹ biết làm sao đây?” Chỉ một câu nói đã cắt đứt hy vọng trong mắt cậu. Cơ thể mới giây trước căng lên vì phấn khích thì lại xìu xuống ngay.
“Ờ là vậy đó.” Cậu không thể lầm bầm thêm vì cậu hiểu sự quan tâm của mẹ. Hơn nữa những hành động hơn 2 năm qua của cậu đúng là không đáng tin lắm. Hôm nay cậu sẽ làm đứa con trai ngoan ngoãn, chấp nhận ở yên trong nhà.
“… Nhưng nếu con muốn ra ngoài cho thoái mái tinh thần thì mẹ có một điều kiện là để chú Chad đi cùng con.” Chad trong lời bà chính là tài xế riêng của gia đình.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu rạng rỡ hơn hẳn. Tian nhanh chóng đứng lên ôm chằm lấy mẹ sợ rằng chậm chút thôi bà sẽ đổi ý “Cảm ơn mẹ ạ.”
Phu nhân Lalita kéo tay cậu ra, véo nhẹ cậu “Không cần làm nũng với mẹ kiểu này đâu.”
“Tian đi tắm đây.” Nói xong liền chạy ngay về phòng riêng của mình.
“Đừng có chạy nhanh quá Tian. Ăn xong cũng đừng quên uống thuốc.”
Tian đóng cửa phòng lại mà tim đập liên hồi. Cậu cầm lấy điện thoại để trên bàn bên cạnh giường ngủ mở blackmail được thằng Tul gửi thêm đến vào tối qua.
“Địa chỉ cô Torfun Charoenphon
77/xx bản Pracha Santi, Soi Rom, đường…”
Tian thở dài, đưa tay chạm lên ngực trái. Cậu biết việc mình làm là điên rồ đến mức nào nhưng ‘trái tim’ của ‘cô ấy’ đã được chuyển sang cho cậu như một ‘chủ nhân’ mới của nó thì cậu cũng có quyền tìm hiểu bất cứ gì liên quan đến cô mà, đúng chứ?
Tian đi dạo trong khu trung tâm thương mại sang trọng như mọi lần. Nhưng lần này sau lưng cậu là một người đàn ông trung niên trong bộ đồ safari màu xám đậm thay vì một cô nàng dễ thương.
Chàng trai lười biếng vươn vai hoạt động tay chân một chút. Sau khi kết thúc quá trình đi mua sắm dưới sự giám sát của tài xế Chad thì cậu quyết định vào một quán café ngồi nghỉ chân. Cậu chờ chú Chad xếp hàng mua giúp cậu một ly Chocolate đá xay phủ caramel.
Chàng trai ngồi xuống ghế sofa mềm mại, hai chân bắt chéo thư giãn. Cậu mỉm cười nhìn về phía tài xế đang nhìn về phía cậu trông chừng, nhưng cuối cùng cũng quay đầu sang line xếp hàng chờ order. Tian nhanh trí đem hết những túi đồ đắt tiền mua lúc nãy để hết lên bàn, lấy nó che tầm mắt của chú Chad.
… Và đến khi chú Chad quay lại cùng ly Chocolate đá xay phủ caramel yêu thích của cậu thì cậu cũng đã “bốc hơi” rồi.
Tian chạy về phía trước, hướng về phía đường chính. Cậu nhìn xung quanh rồi vội vàng bắt một chiếc taxi màu hồng đang hướng về mình. Sau khi đọc địa chỉ cho bác tài, không quá 5 phút sau điện thoại cậu reo lên liên tục.
Cuộc gọi từ nhà, từ mẹ, từ bố, chú Chad, còn có cả P’Tay đang thực tập ở bệnh viện tỉnh… Ao, tin tức đến tai mọi người nhanh thật chứ. Vì lúc nãy chạy nhanh quá mà giờ trán cậu đẫm mồ hôi. Trong khi lau mồ hôi thì cậu cũng tiện tay tắt nguồn điện thoại. Giờ thì khỏi ai liên lạc.
Gần một tiếng trôi qua, chiếc taxi màu hồng cũng thoát khỏi sự ùn tắc giao thông ở Bangkok mà chạy vào khu vực tỉnh Nonthaburi, nơi có những bản lớn chen chúc nhau. Ngôi nhà mà cậu muốn tìm nằm sâu trong một con hẻm nhỏ hẹp, nơi đây phần lớn là những căn nhà to nằm ở mặt phố. Cậu bảo tài xế chậm rãi lượn quanh hẻm để cậu tìm số nhà mà bản thân đã thuộc nằm lòng từ lâu. Cho đến khi nhìn thấy căn nhà chỉ khoảng 40m vuông, xung quanh bốn bức tường trát bằng vựa cũ.
Cậu đưa cho tài xế 1000 baht gồm cả phí chờ đợi. Tian bước ra khỏi ra và đứng trước cánh cửa kim loại bị rỉ sét.
“Số nhà 77/xx”
Tian nuốt nước bọt ánh mắt nhìn vào bên trong căn nhà. Ngôi nhà có 2 tầng, cấu trúc nhà nửa gỗ nửa xi măng trong hơi vắng vẻ đơn độc.
Ngay lúc đó Tian nghe một tiếng sủa lớn của con chó khá bự với bộ lông nâu thuần Thái đang chạy lên từ phía sau nhà. Nó chồm 2 chân trước tựa lên hàng rào sắt, ý đồ đe dọa người lạ như Tian phải lui lại trong vô thức.
“Gấu đừng có sủa nữa! Nghe phát bực!” Đột nhiên cái chậu nhựa bay vèo ra suýt trúng con chó rồi đập vào ầm vào hàng rào.
Tian đứng đó nhìn chằm chằm vào nhà có chút sợ hãi, cảm giác như đây là xã hội nào đó mà cậu chưa từng biết. Cậu xoay người định rời đi nhưng muộn rồi, có bà bác mặc áo màu xanh rộng thùng thình bước từ trong nhà ra lớn tiếng hỏi.
“Nè nhóc, tìm ai đó?”
Bị hỏi bất ngờ làm cậu đứng ú ớ một hồi mà vẫn không biết phải trả lời sao. “Ờ thì… cháu…”
“Nếu mà đến tiếp thị máy lọc nước thì khỏi đâu, nhà này không có tiền cũng không có nhu cầu.” Bà bác chống nạnh bày ra bộ dáng chuẩn bị “đập nhau” tới nơi.
“Không phải ạ… Cháu…” Tian hít sâu rồi nói một lèo bất ngờ “…Cháu là đàn em của P’Torfun ạ.”
Lần này đến lượt bà bác rơi vào im lặng. Người phụ nữ tầm 50 đưa mắt nhìn một lượt chàng trai trước mắt. Quần áo từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu hợp thời trang, nhìn là biết nhà có điều kiện. “Có chuyện gì? Torfun được hỏa táng lâu rồi nếu muốn thăm nó thì lên chùa đi.”
Mặc dù không quen biết gì với người hiến tạng nhưng chứng kiến cảnh họ hàng không chút tôn trọng người đã mất như vậy khiến cậu tức giận thay cô.
“Bác là người thân của P’Torfun đúng không ạ?”
“Ừa đấy tôi là cô của nó. Có thằng cha vô dụng như thế nếu tôi không nhận nuôi thì giờ này chắc đang “làm gà” ở khu phố đèn đỏ nào rồi.” Càng nói lời càng khó nghe.
“…Nhưng nó còn chưa báo đáp tôi ngày nào đã ôm cái ước mơ làm giáo viên tình nguyện, vác đồ chạy lên núi để dạy học cho bọn nhỏ. Đến khi vừa về nhà thì lại bị tai nạn giao thông chết, may mà gia đình kẻ gây tai nạn có tiền chịu bồi thường cho nhà tôi một mớ.”
Nghe xong Tian khẽ cau mày, mặc dù không muốn người từng là bạn bè trong băng đua xe mang tiếng tù tội. Nhưng theo phản xạ tự nhiên cậu buộc miệng hỏi theo phản xạ. “Vậy là bác cầm khoản tiền đó xong bác quyết định không kiện cáo gì luôn ạ?”
… Tiền và quyền lực có thể mua được mạng sống của một người sao.
“Nè nè” Người phụ nữ trung niên trở nên cáu kỉnh. “…Tôi còn phải ăn để sống nữa chứ. Ôi đi kiện cáo với đám người có tiền đó chỉ tổ mất tiền mất thời gian chứ có khiến con Fun sống lại được đâu.”
“Bác không thương cháu gái của mình gì cả.” Cơn giận trong Tian từ đâu tự nhiên kéo đến khiến cậu thốt ra những lời cậu nghĩ trong lòng. Kết quả thì sao, cậu bị đối phương mắng té tát bằng toàn lời chửi bới thô tục.
“…Mày cũng là thành viên trong cái hội từ thiện khỉ khô gì đó đúng không? Mẹ nó chứ làm gì mà nhìn đâu cũng thấy thế giới màu hồng đầy tốt đẹp vậy. Nhìn thực tế đi, bọn nhà giàu thì giàu nứt đố đổ vách, còn bọn nghèo thì đến chết vẫn còn nghèo. Bọn nó chỉ chi cho tao một số tiền nhỏ ấy thì cũng chả ảnh hưởng đến cọng lông của bọn nó đâu. Nếu mày muốn dạy đời tao kiểu chết đi sẽ xuống địa ngục thì tao cũng không sợ. Tao chỉ sợ không có tiền không có gạo, sợ cái cuộc sống chết tiệt này thôi.”
Không chỉ mình cậu nghĩ cái chết của Torfun là đáng giá, cậu có tim để thay bắt đầu cuộc sống mới còn người cô của Torfun có được 1 số tiền cho cuộc sống hiện tại. Tian cố gắng kìm nén cảm xúc lúc này của bản thân khi nghĩ đến mục đích đến đây. Cậu đến không phải để cãi nhau mà để tìm hiểu về Torfun.
“Cháu không phải mà mấy người trong hội từ thiện gì đó đâu ạ. Cháu đã bảo cháu là đàn em… đàn em cùng trường đại học của P’Torfun thật mà.”
“Trường đại học gì ở đây? Con Fun nó chỉ tốt nghiệp cao đẳng nghề.”
Chàng trai á khẩu khi biết mình bịa bậy. “Ý cháu là cao đẳng nghề đấy ạ.” May mà bà bác này không hiểu rõ lắm về mấy cái trường lớp này nên cũng không để ý đến việc cậu nói sai.
“Rồi cậu đến đây làm gì?”
“Vì..” Cậu đang cố bịa ra một lý do nào đó. “Chị ấy đã mượn cháu quyển sách…”
“Giờ muốn đến lấy lại sách chứ gì?” Bà bác hỏi lại có chút nghi ngờ. “Lấy sách thôi thì sang bên kia tìm, đống đó là đồ của con Fun lúc trước. Nhanh trước khi tôi mang hết đi cân kí bán.”
Tian thở phào nhẹ nhõm khi đạt được mục tiêu vào được nhà của Torfun. Cậu nhìn sang con chó giống Thái to đùng đang nhìn cậu đầy đè dọa, cố gắng phớt lờ đi ngang qua nó nhưng không tự chủ được mà nghĩ thầm có khi nào nó nhào lên cắn mình không. Bà bác mập mạp dẫn cậu đi đến căn phòng bừa bộn bụi bặm phía sau căn nhà.
“Tất cả đều để ở đây hết đấy, muốn lấy gì thì kiếm nhanh rồi đi đi. Nãy giờ làm mất thời gian kiếm cơm của tôi quá.” Tiếng chuông dần to hơn từ chiếc điện thoại cũ của bà bác khiến cậu không muốn chú ý cũng khó. Qua cuộc điện thoại thì vị khách không mời như cậu lờ mờ đoán được nghề chính của bà bác này là ghi đề.
Chàng trai Hiso* tập trung trở lại với việc chính của mình. Không ngại quỳ trên sàn xi măng đầy bụi bặm làm bẩn quần áo. Bàn tay thon dài nhấc một cái túi lên, bỏ mấy cái quần áo trong đó ra, sau một lúc cậu tìm thấy cái hộp carton lớn chứa đồ cá nhân của Torfun.
viết tắt của từ “High Society – Giới thượng lưu”. Ở Thái những gia đình phải có tiền có quyền và có tiếng nói trong xã hội mới được xem là người trong giới thượng lưu. Họ thường được gọi là Hiso.Cậu mở nó ra với tâm trạng hồi hộp. ngay khi mở ra cậu liền thấy một tấm hình. Trên đó là một cô gái trẻ dễ thương đang đứng giữa cánh đồng hoa nở rộ dưới những tia nắng buổi sớm mai, phía sau cô là một màn sương huyền ảo.
Tian khẽ cau mày khi lồng ngực đau nhói lên, cảm giác như trái tim trong lồng ngực ngưng hoạt động trong một khoảnh khắc. “…Tôi biết rồi! Ý cô là người phụ nữ trong hình này chính là ‘cô’, đúng chứ?” Cậu nhe răng khẽ hít thở cho đến khi trái tim thật sự bình tĩnh lại. Khi đó cậu lại tiếp tục việc tìm kiếm những thứ liên quan đến Torfun.
Tian tìm thấy thẻ nhân viên của cô, trên đó còn dính vết máu khô nhưng không ai quan tâm màu lau sạch nó. Cậu cầm lên xem…
“…Quỹ từ thiện Saeng Thong” (Quỹ Ánh Dương)
“Chưa kiếm được quyển sách cậu cần à, đồ của con Fun chỉ có nhiêu đó thôi.” Giọng bà bác đột nhiên vang lên làm cậu giật mình như đang làm chuyên xấu.
“Tìm thấy rồi!” Cậu lớn tiếng đáp lời. Tian quay sang nhìn vào thùng đồ lần nữa cậu quyết định vơ vội vài quyển sách và quyển nhật kí. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ của Torfun cậu gặp ngay người họ hàng khác của cô đang nhìn chằm chằm mình.
“Đi đâu đây? Mày đang cầm gì đó?”
Lần đầu tiên bị người khác coi như tội phạm khiến chàng trai Hiso bất mãn, cậu đẩy mấy quyển sách đến trước mặt người kia. “…Chỉ mấy quyển sách thôi chứ có gì đâu. Trong kia toàn giấy vụn.”
“Giấy vụn thì sao! Mày thấy là giấy vụ nhưng với tao cái gì cũng quy ra thành tiền được. Tất cả đều có giá trị.” Bà bác bước tới cắt lời Tian và người họ hàng còn lại. Nói xong đẩy cậu ra khỏi cửa một cách bất lịch sự. “Đi nhanh lên, tao còn phải ngủ trưa nữa.”
Con trai của cựu Sĩ quan cao cấp bị xô đến mức đập cả người vào hàng rào sắt đau đến mức não cậu tê liệt trong giây lát. Nếu cậu là Tian của mấy tháng trước khi bị xúc phạm thế này thì cậu múc luôn cái thằng họ hàng kia lâu rồi.
Tian thở dài, đứng đó đá vài cái vào không khí để giải tỏa bực bội trong lòng. Cậu nghĩ rằng mình nên dừng việc tìm hiểu về người hiến tạng ở đây là được, vì cậu thấy nó không hữu dụng gì với cậu cho lắm.
Có vẻ như kế hoạch hôm nay của Tian thất bại rồi. Cậu không biết thêm gì về Torfun ngoài những gì mà Tul đã cung cấp, ngoại trừ biết gia cảnh tương đối thiếu thốn và họ hàng thì chanh chua, quỷ quyệt.
… Lớn lên trong một môi trường tồi tệ như vậy thì động lực nào khiến cô trở thành ‘giáo viên tình nguyện’ vậy Torfun. Một công việc mà không nhận lại bất cứ sự đền đáp nào thì chắc chắn lý do không phải vì ‘tiền’ rồi.
Tian đột nhiên đứng lại, lắc đầu để gạt đi những suy nghĩ về chuyện này. Nhưng cậu cũng thừa biết tính cách của mình thế nào, nếu đã nghĩ đến việc gì thì khó mà quên được…
Trán cậu đầy mồ hôi do đi dưới trời nắng nóng vào chiều, mà đi cả quãng đường xa tít mù mới tới đường lớn của bản đón taxi. Cậu phải nhanh chóng về sớm để điểm danh với ‘mẫu hậu’ đang chờ ở nhà. Nếu theo đúng như cậu nghĩ, không lo phi nhanh về thì chưa tới 1 tiếng nữa chắc chắn mẹ sẽ ép bố dùng tới quyền lực điều quân đội lật hết Bangkok lên để tìm con trai cưng.
Trong mái đình lục giác bằng gỗ ở giữa sân vườn đầy hoa cỏ xinh đẹp xuất hiện cậu con trai nhỏ của cựu Sĩ quan Quân đội đang nằm trên dài trên ghế xếp, tay thì lướt iPad. Kế bên là chiếc điện thoại bị cậu cố ý làm hỏng trong lúc chạy trốn chú Chad. Đến khi lên taxi ngồi thì cậu đã có sẵn hàng tá lý do để ngụy biện cho sự mất tích của mình rồi.
“Tại lúc đó bạn Tian gọi đến rủ đi xem xe mà nó mới mua, mẹ cũng biết Tian thích xe đến thế nào rồi mà. Vì gấp đi thử xe mới nên Tian không kịp thông báo cho mọi người thôi.”
Quý bà Lalita nghe xong xúc động đến độ muốn đập thằng con mình một phát cho hả giận, nhưng chưa kịp ra tay đã nghe cậu nói tiếp.
“Lúc vào đổ xăng Tian đã định gọi cho mẹ rồi nhưng lại lỡ tay làm rơi xuống vũng nước rồi nó bị vậy nè.” Nói xong cậu còn thành thật đưa ra chứng cớ đầy đủ. Màn hình điện thoại tắt ngúm, còn vài vết nước trên điện thoại như chứng minh rằng ‘nó vừa tắm ở vũng nước ngoài đường.’
Thật ra mấy cái lý do củ chuối đó làm gì mà khiến bà Lalita tin 100% được, nhưng dù sao con trai cũng an toàn trở về nên bà cũng ậm ờ cho qua. Tất nhiên vẫn phải ngồi nhắc đi nhắc lại chuyện sau này có đi đâu cũng phải gọi báo về cho nhà đỡ lo. Tian ngồi nghe mẹ phàn nàn dặn dò tới mức cậu tưởng màng nhĩ của mình thủng luôn rồi chứ.
Những ngày sau đó cậu cứ nằm lật sấp ngửa các kiểu ở nhà. Đến khi quyết định tắt game trên iPad và mở safari tìm kiếm gì đó. Ngón tay lướt trên phím chữ còn nhanh hơn não kịp định hình muốn search gì.
…Quỹ Từ thiện Saeng Thong
Tian đưa mắt đọc lướt những thông tin trên web, ngoài mấy cái thông tin cơ bản thì nội dung cũng không có gì đặc sắc lắm trừ phương hướng hoạt động của tổ chức. Bấm vào xem thử tên của một giáo viên tình nguyện, càng đọc càng khiến cậu tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là một thế giới khác… Khác hoàn toàn so với cái thế giới mà từ khi cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Cậu không ngờ rằng lại có một nhóm những người trẻ tuổi tình nguyện bỏ sức ra giúp đỡ mọi người mà không cần nhận lại bất kỳ hồi đáp nào.
“Chỉ toàn màu mè xây dựng hình ảnh…” Giọng cậu có chút khinh thường. Cậu vẫn luôn tin vào những gì cậu nghĩ chứ không tin những hình ảnh này.
Người giúp việc vừa đi từ xa lại vừa thông báo cho cậu biết rằng có bác sĩ TayShin gọi đến tìm. Đừng ngạc nhiên vì sao Tay lại phải gọi đến số điện thoại bàn. Bởi vì từ lúc về nhà cậu làm gì có cơ hội ra ngoài mua điện thoại mới thay cho cái bị hỏng trong lúc chạy trốn kia.
"Chào P’Tay…” Cậu nghe máy với giọng điệu “chán chả muốn mở miệng”.
“Anh gọi để nghe em than thở đây.” Tay khẽ cười khi nghe giọng uể oải của cậu.
“Chỉ thế thôi á? Vậy thôi em cúp máy đây.” Nhìn cách nói chuyện của cậu là biết, Tay mà không vào vấn đề chính là cậu dập máy luôn khỏi thương lượng. May mà anh lên tiếng kịp thời.
“Khoan, nghe anh nói đã. Tuần sau anh được nghỉ vài ngày nên định là sẽ dẫn ai đó đi mua điện thoại mới.”
“…P’Tay sẽ đến thiệt hả? Chà quá đỉnh luôn, em đang sắp chán chết rồi đây này.” Chỉ có mỗi bác sĩ tương lai này mới có thể giúp cậu xin phu nhân Lalita cho cậu được ra khỏi cái nhà tù này thôi.
“Nhưng trước tiên ai đó có gì thú nhận với anh không nhỉ?”
Đột nhiên TayShin đổi chủ đề. Mặc dù bà Lalita đã kể hết cho anh chuyện cậu chạy trốn rồi ngoan ngoãn trở về. Tuy trở về an toàn nhưng đi kèm cái điện thoại bị hỏng là lý do không ai liên lạc được với cậu. Biết là thế nhưng làm sao mà TayShin tin được chỉ vì cái điện thoại hỏng mà cậu không tìm được cách khác để gọi về báo. Anh hiểu cậu quá mà.
“Có gì là có gì cơ? Không có gì đâu.”
“Không phải là bí mật gì lớn đúng không? Anh hy vọng em không âm mưu làm chuyện xấu.”
Tian cắn môi suýt nữa là bật máu luôn rồi, cậu ghét mấy người hiểu rõ cậu ghê luôn á “… Không có âm mưu gì xấu đâu, P’Tay không muốn tin thì thôi.”
“Em cứ cứng đầu đi, chờ anh về Bangkok rồi cho em biết thế nào là cứng đầu…” Nhưng đột nhiên Tay im lặng như có ai đó ngắt lời anh. “… Vừa có y tá đến báo có cuộc họp với các giảng viên, anh phải đi họp đây.”
“Ok ạ, anh cứ đi họp đi.” Tian định cúp điện thoại, nhưng khi vô tình nhìn xuống trang web đang mở trên iPad cậu bỗng buột miệng hỏi P’Tay
“Giúp đỡ người khác mà không cần nhận lại sự hồi đáp từ họ thì có thật sự hạnh phúc không anh?”
Lúc này Tian mà nhìn thấy vẻ mặt của TayShin thì đảm bảo cậu sẽ không hỏi câu đó. Vì sao á? Tất nhiên là khuôn mặt của người đang bị sang chấn tâm ấy, mắt mở to như vừa nghe được câu chuyện kinh dị nhất trên đời.
“Ờ thì…” Anh ngập ngừng mở miệng khi vừa kéo ý thức trở về. Anh không biết chàng trai Hiso này đang nghĩ gì nhưng anh biết câu trả lời của mình phải thật sự nghiêm túc, không nên trêu cậu lúc này. Vì anh có cảm giác lời mình nói ảnh hưởng quan trọng đến đến suy nghĩ hiện tại của Tian.
“Giống như lần trước anh đã nói với Tian rằng khi đi làm công đức hoặc đi làm từ thiện ở trại trẻ mồ côi thì nên tự mình đi. Nhưng lúc đó em đã bảo chỉ cần chi tiền là được, em không thích phải tự đi…” Nói tới đây vị bác sĩ trẻ dừng lại một chút như cố gắng sắp xếp câu chữ để giải thích suy nghĩ của mình.
“Anh chỉ muốn nói với em rằng nếu bản thân không tự trải nghiệm thì vĩnh viễn sẽ không thể biết được vì người khác mà cố gắng có thật sự mang lại hạnh phúc hay không.”
Nghe đến đây Tian khẽ mím môi, thốt ra lời thì thầm nhẹ nhàng.
“Có lẽ nào Tian là người không có hạnh phúc.”
…Chỉ vì cậu chưa làm điều gì vì ai đó?
Thay vì trả lời TayShin chỉ mỉm cười trước câu nói ngây thơ của cậu. “Không phải Tian không hạnh phúc, chỉ là em chưa biết về một thế giới khác so với thế giới hiện tại của em thôi.”
Trước khi cậu định nói thêm điều gì thì đầu dây bên kia đã có người gọi TayShin đi họp nên cậu đành ngã người ra ghế lười. Tâm trạng cậu có chút mệt mỏi và bối rối.
Thế giới của mình là gì?
Còn thế giới khác mình là sao…
P’Tay luôn nói những điều khó hiểu. Hay là sinh viên Y lúc nào cũng phức tạp hóa mọi việc nhỉ. Khuôn mặt đẹp trai của Tian nghiêm túc suy nghĩ về cuộc điện thoại lúc nãy với P’Tay.
Mặc dù cậu không phải là người ích kỷ, cậu biết rõ ‘bản chất’ của đồng tiền chính là mang lại hạnh phúc về thể xác, thế còn hạnh phúc về tinh thần? Nó đến từ đâu?
Đôi mắt nâu nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn thoải mái với nhiều người hầu vây quanh, sẵn sàng phục vụ mỗi lúc cậu cần. Một tòa lâu đài mà ai cũng mơ ước được sống ở đây. Bố mẹ và cả anh chị đều là những người có địa vị trong xã hội được nhiều người kính trọng. Hàng ngày đều xuất hiện trên các mặt báo lớn với những hình ảnh tham gia sự kiện. Đôi lúc Tian cảm thấy có chút mơ hồ, có chút khác biệt so với họ.
Danh tiếng và sự vây quanh của mọi người không phải là điều mà cậu luôn tìm kiếm. Cậu nhớ lại những việc đã qua và bỗng nhận ra rằng những thứ nhỏ nhặt nhưng đã từng khiến cậu rất hạnh phúc, mà hiện tại cậu đã quên nó.
Chỉ là một lời khen của người trông trẻ khi cậu sửa được cái radio vào năm 11 tuổi cũng làm cậu chủ nhỏ cười đến vui vẻ.
Hạnh phúc… Thậm chỉ còn hạnh phúc hơn cả việc cậu nhận được con robot Gundam từ bố.
Tian à mày điên rồi! Chàng trai tự vỗ trán mình cho tỉnh táo lại. Cậu chạy vào nàh thay bộ quần áo thể thao để đi chạy bộ để đỡ nghĩ linh tinh. Cậu chỉ sợ ngày nào cũng nghĩ vớ vẫn thế này chắc điên sớm.
…Tình trạng bệnh của cậu đã hồi phục đến mức có thể tự đi lại mà không cần người dìu nên có thể trở về phòng ngủ trên tầng 2 của mình. Phòng cậu rộng rãi hơn phòng dành cho khách ở dưới nhà. Một góc phòng được thiết kế thành một rạp phim tại gia với đầy đủ các tiện nghi và kính để xem phim 3D. Có cả máy chơi game X-Box đời mới nhất.
Sau khi vận động cậu trở về phòng tắm rửa rồi ngồi duỗi chân thoải mái trên chiếc sofa mềm mại trong khi lau khô mái tóc ẩm ướt. Chiếc TV màn hình khủng full 4K với giá hơn 100.000 baht đang chiếu ngẫu nhiên một chương trình.
Cậu bật cười khi thấy đó là một chương trình từ thiện, nhưng nói đúng hơn thì nó là chương trình để bọn nhà giàu khoe mẽ những bộ trang sức kim cương đắt đỏ và battle với nhau trên sân khấu để hát hò om sòm đủ kiểu.
Tay cậu cầm ly nước ép thay vì ly bia, ngồi đó xem mọi người tâng bốc nhau với tâm trạng xem chương trình giải trí tấu hài nào đó. Cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ được MC gọi tên cậu cười đến mức suýt nữa phun nước cam.
Hình ảnh người phụ nữ mặc váy làm từ lụa màu hồng ngọt ngào đang bước lên sân khấu, phụ kiện đi kèm là chiếc vòng cổ ruby nổi bật cùng với những hạt kim cương cỡ bự. Hình cảnh đó khiến người ngồi nhà xem phải vò đầu bức tai vì nhịn cười. Mẹ ơi là mẹ, mẹ đã quyên góp mấy triệu baht để được lên hát tận 5 bài liên tiếp vậy ạ.
Không thể nhịn cười được nữa nên cậu quyết định với tay lấy cái remote để chuyển kênh. Vô tình cậu làm rơi mấy quyển sách trên bàn kính xuống đất, ngay trước mặt cậu. Mất một lúc cậu mới nhận ra rằng đây là mấy quyển sách cậu lấy về từ căn nhà tồi tàn đó… Nhà của cô giáo Torfun.
Nghe đồn là nếu mang đồ đạc của người đã mất về nhà thì sẽ không được may mắn… Nhưng Tian nhún vai ra chiều không quan tâm lắm. Torfun đâu tính là đã mất đâu nhỉ, trái tim của cô ấy vẫn còn đập đây này, chỉ khác là nó nằm trong lồng ngực của cậu thôi.
Trong một khoảnh khắc cậu định mang bỏ mấy quyển sách này đi vì thấy nó không có ích gì lắm thì chợt nhìn thấy một quyển sổ thu hút sự chú ý của cậu.
Tian vươn tới nhặt quyển sổ lên, trang bìa quyển sổ được bao bởi giấy bìa đầy màu sắc tươi sáng cùng với những ngôi sao lớn nhỏ trang trí trên đó. Trên bìa còn ghi dòng chữ theo kiểu chữ thư pháp…
“Cổ tích ngàn sao”.
“Cổ tích hả?”… Dùng để dỗ con nít ngủ à
Đôi mắt nâu hơi đảo như đang suy nghĩ việc gì đó trước khi mở ra đọc. Nét chữ viết tay tròn trịa dễ thương dễ đọc đúng kiểu con gái mơ mộng.
“Ngày xửa ngày xưa, cuộc sống của cô gái mang tên Torfun bắt đầu…”
Đọc xong câu này cậu cảm thấy khá đau đầu, đây rõ ràng là kể về cuộc đời của cô ấy chứ có phải kể về cuộc sống nơi cô làm giáo viên tình nguyện đâu. Nghĩ thế cậu quyết định đóng quyển nhật kí lại, không đọc nữa. Nhưng tự nhiên có một tờ giấy rơi ra từ quyển sổ.
À không… Là một bức ảnh mới đúng.
Tấm ảnh được chụp lén hơi nhưng có vẻ khá lâu nên hơi phai màu nhưng hình ảnh trong đó lại không khó nhận ra. Trong hình là một người đàn ông có dáng người cao to vai rộng, khoác lên mình bộ quân phục màu xanh lá cây. Một góc của gương mặt bị bóng tối che phủ. Anh đang đứng đó ngước mặt nhìn lên bầu trời với những tia nắng đầu tiên của một ngày mới sắp bắt đầu sau những ngọn cây to, cảm giác như thể ‘anh’ đang nhìn thấy những hy vọng lấp lánh đang dần tỏa sáng.
Ngay lúc đó Tian cảm thấy toàn bộ cơ thể đau đến co rút… Trái tim đập nhanh hơn khiến lồng ngực phập phồng kịch liệt như thể vừa bị ai đánh một trận. Cậu ngã xuống ghế sofa ớ phía sau lưng co người lại chịu đựng nỗi đau.
Cậu cố gắng dùng chút tỉnh táo còn sót lại để điều khiển nhịp thở cho đến khi lồng ngực bớt căng thẳng. Dáng người mảnh khảnh nhẹ nhàng nằm ngửa ra nhìn vào khoảng không trên trần nhà, trong tay vẫn nắm chặt tấm ảnh người lính đó.
… Đây có phải là người đang ngủ say trong ký ức của ‘trái tim’ này không?
Truyện Cổ Tích Ngàn Sao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | luuhoangai |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |