Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời nhà

Tiểu thuyết gốc · 1302 chữ

Vân Lâm, Trần gia

"Thiên Chính, đừng buồn con người ai rồi cũng đến lúc phải chết."

Một tiếng nói già nua khàn khàn, kèm theo sự yếu mệt đó phát ra từ một ông lão nằm trên giường.

Thân hình ông lão gầy gò, sắc mặt xanh xám, hai mắt ảm đạm gần như không có sinh cơ.

Ngồi bên cạnh ông lão là một cậu thiếu niên có gương mặt anh tuấn, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, hai con mắt trong sáng đã đỏ lên. Từng giọt nước mắt chảy dài trên má.

"Gia gia, phụ mẫu đi rồi, người không được bỏ ta mà đi. Người đi rồi ta phải làm sao đây?"

"Thiên Chính à, gia gia không thể tiếp tục ở bên con được nữa rồi... Khụ khụ... Nhớ! Phải tự chăm sóc tốt cho mình. Với tư chất của con, sớm sẽ vượt qua ta, vực lại gia tộc!

Ông lão tựa như là đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, đang dốc hết sức nói những lời cuối cùng của mình với đứa cháu.

"Được rồi! Ta muốn yên tĩnh trong quãng thời gian cuối cùng này. Thiên Chính, con ra ngoài đi." Lão giả như hồi quang phản chiếu, hai mắt bỗng sáng lên như đang nghĩ về điều gì đó.

Giọng nói cũng có khí lực hơn đôi chút.

Thiếu niên nghe xong, nhìn ông lão một cái. Cậu ta do dự một chút nhưng vẫn xoay người rời đi.

Ra tới cửa, bỗng dưng cậu ta dừng lại. Cậu nghe thấy thanh âm của ông lão.

"Nào có thứ gì có thể hưng thịnh mãi được chứ? Ông lão tự hỏi, rồi lại xoay đầu hiền hậu nhìn Thiên Chính nói:"Chẳng phải cháu vẫn muốn ra bên ngoài đó sao? Đi đi, Thiên Chính! Bước trên con đường mà cháu chọn!"

Ông lại xoay đầu lại mắt nhìn trần nhà. Nhưng trong ánh mắt lại hiện lên đủ sắc, vui vẻ, tiếc nuối, bi thương, hoài niệm... Từng mảnh ký ức hiện lên trong đầu ông ấy.

Khẽ nhắm mắt, trút hơi thở cuối.

Thiên Chính lệ nóng quanh tròng, hắn chạy lại giường.

Lúc này, trên người ông lão bay ra 1 cái túi cùng 1 mảnh giấy.

Hắn cầm lấy mảnh giấy đọc. Sau đó, lại đến ngồi cạnh ông lão, nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh dần.

Khoảng 1 tiếng sau, hắn đẩy cửa bước ra.

Ở ngoài đang có 5 ông lão đang đứng chờ. Hắn thấy năm người mở miệng nói:"Gia gia ta đã đi rồi."

5 lão giả nghe xong ai nấy cũng 1 bộ buồn bã, tiếc nuối!

Lão giả đứng đầu mặc thanh sam chạy lại vỗ vai hắn nói"Đại trưởng lão đi rồi, bọn ta sẽ thay ông ấy chăm sóc cháu!"

"Nhị ca nói đúng, đám già bọn ta sẽ che chở cho cháu!"

"Gia gia cháu khi đi có nhắn nhủ cháu điều gì hay để lại thứ gì không?"

Thiên Chính lúc này nói:"Ông ấy chỉ nói ta thiên tư tốt! Phải cố gắng tu luyện."

Nghe xong 5 người đều gật đầu, tiếp tục an ủi hắn.

"Không sao, cháu cứ yên tâm tu luyện. Vạn sự đều có đám già bọn ta gánh!"

"Đúng đúng, người trẻ không cần lo lắng nhiều chuyện. Phía trên có mấy lão già như chúng ta chống đỡ rồi!"

Thiên Chính gương mặt buồn bã cố nặn ra nụ cười nói:"Đa tạ các vị trưởng lão!"

"Không cần khách sáo, không cần khách sáo!"

“Cháu nghỉ ngơi đi, đừng quá bi thương.”

5 người nói chuyện với hắn 1 vài câu, sau đó lục tục rời đi.

Thiên Chính nhìn lại căn phòng, lại nhìn từ đường, sắc mặt bi thương.

3 năm sau...

Tại đại điện nghị sự Trần gia

"Sao Thiên Chính, cháu muốn ra ngoài lịch luyện. Không được, nguy hiểm lắm!" Một lão giả mặc 1 thân thanh sam, râu tóc bạc trắng nói.

Một lão giả khác ở bên cạnh, một thân bạch y, cũng là râu tóc bạc trắng. Rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt! Cũng phụ hoạ nói: "Đại trưởng lão nói đúng, tuyệt đối không được! Hiện tại tình hình căng thẳng, không thích hợp ra ngoài."

Trước mắt họ lúc này là Thiên Chính.

Thiêu niên với gương mặt anh tuấn nhưng đã bớt đi sự non nớt,  mái tóc dài đen nhánh xoã xuống ngang lưng tựa như thác nước, cậu chớp đôi mắt trong sáng nói:

"Ta nhận thấy năng lực mình không đủ, không xứng với vị trí thiếu tộc trưởng. Nên muốn ra ngoài rèn luyện! Mong 2 vị trưởng lão thành toàn!" Hắn sắc mặt quả quyết nói.

Thấy thế hai lão giả nhìn nhau, lão giả tham sam thở dài nói:" Thôi được! Nhưng tất cả phải lấy an toàn làm trên hết. Nếu không ta cũng không còn mặt mũi đi gặp cố đại trưởng lão."

Nói rồi lão giả đưa tay đưa về phía Thiên Chính một cái túi rồi nói:"đây là chút ít tài nguyên, hy vọng có thể giúp cháu được phần nào. Bây giờ gia tộc đang gặp khó khăn, không thể cho cháu nhiều hơn."

Thiên Chính vẻ mặt cảm kích nói:"đa tạ trưởng lão đã quan tâm, chăm sóc suốt ba năm qua. Nhân lúc còn sớm ta sẽ xuất phát luôn, phiền hai người gửi lời cáo biệt của ta đến với chư vị trưởng lão, tộc nhân."

"Được! Chúc cháu thuận lợi, bình an!"

Thiên Chính nhẹ gật đầu, sau đó hướng ngoài đại sảnh quay người rời đi.

Trước khi đi, hắn đến từ đường thắp hương cho phụ mẫu và cả gia gia, rồi nhẹ nói :"Gia gia, phụ thân, mẫu thân, ta đi đây!”

Hôm sau, Trần Thanh Hoa cháu trai của thái thượng đại trưởng lão Trần Thanh Sâm kế thừa vị trí thiếu chủ của Thiên Chính.

Mà Thiên Chính lúc này đang trên đường rời khỏi Vân Lâm.

Đối với tin tức này hắn cũng không mấy để tâm.

Dù sao cũng đã dự đoán từ trước!

Vân Lâm này sở dĩ có cái tên như vậy, là vì nó là một khu rừng rộng lớn với vô số Thải Vân Trúc.

Thải Vân Trúc có thể hấp thu đại lượng linh khí xung quanh, sau đó thải ra linh khí dưới dạng vân vụ khiến cho xung quanh sương khói mờ ảo.

Đẹp tựa tiên cảnh!

Cũng vì thế mà ngàn dặm xung quanh Vân Lâm linh khí trở nên mỏng mảnh.

Một vùng phong thủy bảo địa như vậy hiển nhiên sẽ có vài thế lực chiếm cứ!

Vân Lâm này cũng vậy, bị ba gia tộc lớn cát cứ diện tích lớn nhỏ không đồng nhất lần lượt là Đổng gia, Đặng gia và Trần gia

Trần gia trước đây là bá chủ nơi này khi chiếm cứ đến hơn phân nửa mảnh bảo địa này.

Nhưng trong vài ngàn năm đổ lại đây thì dần trở nên suy yếu, nhất là sau khi ông của Thiên Chính. Vị Đăng Tiên cường giả duy nhất của tộc cạn kiệt tuổi thọ thì tình hình lại càng không mấy lạc quan. Trong khi gần đây Đổng gia thế lớn, mơ hồ có xu thế áp đảo cả Đặng gia và Trần gia.

2 nhà không thể không liên thủ!

Tuy vậy thì đáng lo nhất vẫn là Trần gia. Vì Đặng gia vẫn có Đăng Tiên cường giả trấn giữ.

Cộng với việc không còn gia gia che chở nên tình hình ba năm gần đây của Thiên Chính cũng mấy tốt đẹp.

Vì thế hắn quyết định rời gia tộc ra bên ngoài.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.