Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ Kiếm Nha Bạch Sí Hổ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1036 chữ

Thực ra Đạp Vân Bộ này mà gia tộc hắn có chỉ là tàn quyển ghi lại năm tầng đầu. Ba tầng sau đã bị thất truyền ở hơn ba ngàn năm trước, khi đó gia tộc trải qua một trận đại chiến rất nhiều bí kĩ cũng bị hủy theo.

Bộ pháp này hoàn chỉnh tên là Thất Bộ Đăng Thiên! Cái tên khá khoa trương, nhưng cũng đã là hàng đầu trong các bộ pháp

Cộng với việc hắn luyện không quá chăm chỉ nên hiện tại chỉ mới đến tầng ba. Chênh lệch giữa những tầng của bộ pháp là ở độ cao khi đạp không. Tầng tự càng cao, đạp không càng cao, nhưng đều chỉ là bảy bước.

Thiên Chính bước lên năm bước trên không trung, né tránh cái đuôi của con rắn, sau đó hạ xuống đuôi của nó. Hắn thở ra 1 hơi, trường kiếm trong tay vung lên, bắt đầu từ phần đuôi con rắn giết lên.

Trường kiếm trong tay hắn là một thanh bảo kiếm. Vậy nên, lớp vỏ đen bóng cứng cáp ngày thường của con rắn liên tục bị xé toạc, vết cắt sâu khoảng 1 tấc, máu thịt lẫn lộn. Con rắn rít lên đau đớn, điên cuồng lắc mình lăn lộn trên đất.

Nhưng Thiên Chính nhờ Đạp Vân Bộ nên vẫn nhẹ nhàng bám sát.

Điểm yếu của Đạp Vân Bộ chính là sau 7 bước phải ngừng lại thoáng chốc lấy hơi. Trong thời điểm đó hắn sẽ bị hụt hơi, rơi tự do xuống đất.

Chính vì vậy, nên khi đáp xuống hắn mới từ đuôi rắn giết lên. Luôn giữ lại một hai bước đề phòng, tiến hành lấy hơi lại lần nữa.

Kèm theo những nhát chém sắc bén, từ đuôi đến giữa thân con rắn gần như bị cắt nát. Máu tươi phun tung toé nhuộm màu cho cây cỏ xung quanh.

Con rắn biết không địch lại, điên cuồng lắc mình trên đất, liều mạng bỏ chạy. Nhưng Thiên Chính vẫn bám riết không buông.

Cuối cùng khi con rắn chạy đến gần 1 dòng sông muốn trốn xuống, thì Thiên Chính đã lên đến đầu nó.

Trường kiếm trong tay điên cuồng chặt xuống, sau vài nhát thủ cấp của con rắn đã rơi xuống, máu tươi bắn từ phần cổ bị cắt phun tung toé, thân hình to lớn đổ sập xuống nhuộm đỏ 1 góc dòng sông.

Thiên Chính khi này ngồi nghỉ 1 lát bên xác con rắn. Lúc này nam nữ đồng đã đuổi đến, trong mắt vẫn có sự kinh dị. Bọn nó từ xa vẫn luôn chứng kiến 1 màn đơn phương chém giết.

Thiên Chính đang ngồi phân xác rắn, quay đầu nhìn 2 đứa nhóc cười nói:"tối nay có thịt rắn ăn rồi!"

Hắn nhìn lại người mình, thấy máu đã nhuộm đỏ bộ bạch bào. Hắn liền lao xuống sông tắm.

Đến tối sau khi ăn no, ba người đi ngủ. Vốn đã không nói chuyện nhiều, bây giờ 2 tên nhóc sau khi chứng kiến tên đổ tề trước mắt mổ rắn thì lại càng thêm trầm mặc.

Cứ thế 3 người lại đi khoảng 2-3 ngày lộ trình về phía đông bắc khu rừng. Dựa theo lời nam đồng nói, hắn đã đi đến 1 ngọn núi nhỏ.

Cũng chỉ là ngọn núi bình thường không cao cũng không thấp, kích thước hơi nhỏ nhưng cũng đủ nổi bật giữa đám cây cỏ xung quanh. Giữa bụng núi có 1 cái hang động phổ thông.

3 người Thiên Chính cách đó không xa, đang đứng trên 1 cái cây cao nhìn về ngọn núi.

Nam đồng chỉ chỉ hang động nói:

"Đó chính là hang động mà bọn ta ở và cất giữ bảo vật trước đó, cũng không biết con hổ ngu đó đã chết chưa, bảo bối của ta có còn không?” Đến đây nam đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn vào động.

Thiên Chính cười nói:"Sai rồi! Không phải bảo bối của ngươi."

Hắn nhìn về phía cửa động. Lúc này, con ngươi hắn co rụt lại. Cả 2 người nam nữ đồng vẻ mặt cũng hiện lên sợ hãi.

Ở cửa hang động lúc này xuất hiện 1 con hổ to lớn. Thân hình nó to gấp rưỡi con trâu, toàn thân lông trắng như tuyết, sau lưng nó có đôi cánh trắng, bốn chân to lớn vững chãi như thạch trụ, 4 cái móng vuốt sắc lẹm dưới chân có thể dễ dàng xé nát con mồi và 1 cái móng vuốt sương to khoẻ.

Trên miệng có 2 cái răng dài nhọn nhô ra, sắc nhọn tựa như hai thanh đoản kiếm. Mắt hổ uy nghiêm rất có phong phạm của bá chủ sơn lâm.

Lúc này ánh mắt nó hiện lên sự khiêu khích, giễu cợt nhìn về 3 người Thiên Chính phía xa.

"Con súc sinh này có lẽ linh trí không thấp. Nên tạm thời rút lui!” Hắn thì thào nói, thân hình chuyển động, kéo 2 tên nhóc xoay người chạy đi.

Hắn chạy 1 mạch vừa đi vừa nghĩ:"Lúc nhỏ đã thấy qua trong điển tịch. Có lẽ đó là Kiếm Nha Bạch Sí Hổ. Con súc sinh này trong đám yêu thú cũng là con có chiến lực nổi bật, cần ít nhất 3 người đồng giai tiến hành vây giết mới có thể nắm chắc đem nó giết chết."

"Yêu thú vốn dĩ chiến lực đồng cấp đã cao hơn con người vài phần. Vì thân thể của chúng và 1 số loại thiên phú đặc biệt. Nhưng chỉ cần nó chưa hoá hình thì cũng chỉ là súc sinh mà thôi." Nghĩ đến đây khoé miệng hắn nhếch lên, không khỏi nở nụ cười.

Thiên Chính lúc này chạy 1 mạch. Hắn nói:"Con súc sinh này lợi hại hơn ta tưởng, cộng với việc ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh nồng đậm bên trong động. Có lẽ trường sinh bảo dược vẫn còn, vậy nên con súc sinh đó có lẽ đang ở dưới Yêu Đan cảnh. Nhưng để đề phòng, cần làm ít chuẩn bị!"

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.