Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chút cố sự

Tiểu thuyết gốc · 2228 chữ

Nhờ việc ăn ké được từ Thiên Chính ngoài việc 2 người bọn nó trở thành Yêu, thì ngoại hình cũng trở nên đẹp hơn.

Nữ đồng thì càng thêm trắng trẻo, đáng yêu.

Nam đồng thì môi hồng răng trắng. Lớn lên cũng sẽ rất anh tuấn.

"2 ngươi lai lịch trước đây là gì?" Thiên Chính hỏi.

"Ta cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ hơi nhớ là trước đây đã từng là con người. Còn rất nhỏ! 2 nhà bọn ta và Hồng Trà đều thân quen, sống ở 1 ngôi làng nhỏ khá hẻo lánh. Sau đó bị 1 vài người mặc áo đen, trong 1 đêm đã tiêu diệt cả làng. Nhà bọn ta cũng không thoát, bọn chúng bắt 2 người bọn ta đến đây. Sau đó, gặp phải yêu quái lợi hại, tất cả đều bị diệt." Lam Thụ ánh mắt suy tư nhớ lại.

"Không phải! Ta nhớ là bọn ta gặp 1 nam tử mặc áo bào xanh. Ngọc thụ lâm phong! Đã nói với linh hồn của bọn ta là bọn chúng muốn đem bọn ta luyện đan. Khi hắn đi qua, thì bọn chúng gần như đã luyện xong đan. Hắn ra tay vớt được hồn phách của bọn ta, biến bọn ta thành tinh quái." Hồng Trà đột nhiên nói.

Sau đó nó buồn bã nói:"Mặc dù hắn đã ra tay nhưng khi đó hồn phách bọn ta đã không trọn vẹn, không chắc có thể luân hồi. Nên mới phải làm tinh quái, nhưng hắn nói nếu sau này tu hành từ từ, từng bước nhập tiên lộ thì có thể luân hồi tiếp." Đến đây nó lại vui vẻ trở lại.

Thiên Chính gật đầu. Yêu chính là tầng tự phía trên của tinh quái.

Tinh quái ban đầu là những sinh vật bình thường, đa phần sống lâu sẽ dần dần khai trí. Ngoài ra sẽ có những tinh quái như dạng Lam Thụ và Hồng Trà...

Khi tinh quái có được kỳ ngộ hoặc hấp thu đủ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí đất trời... sẽ đạt đến 1 trình độ nhất định thì tiến hoá thành Yêu. Nhưng tinh quái cũng có thế tiến hoá sang những hình thức khác!

Yêu không phải chỉ mỗi yêu thú mà bao gồm rất nhiều loại như yêu thụ, yêu vật... yêu là dạng tiến hoá của nhiều vật. Chỉ cần có yêu khí thì chính là Yêu.

Tóm gọn nó là tầng tự giống như người vậy! Có thể tu hành, có 1 số thiên phú thần thông dị bẩm.

2 người Lam Thụ, Hồng Trà chính là tinh quái. Vì được hưởng ké sinh khí mà Thiên Chính phát ra nên đã tiến hoá.

Lại nói đến sinh khí thì đó chính là sinh mệnh lực mà trường sinh bảo dược toả ra. Vì nó chưa được luyện thành trường sinh đan, nên Thiên Chính không thể hấp thu hết dược lực, mà lan tràn ra ngoài. Còn có, vì không có dược liệu khác trung hoà, nên dược lực cuồng bạo của trường sinh bảo dược gần như là phá nát bên trong cơ thể Thiên Chính.

Nếu không có gia gia hắn áp chế lại thì hắn đã bạo thể mà chết rồi. Ngoài những việc đó ra, thì do sinh khí lan tràn ra ngoài rất nhiều, nên mặc dù ăn bảo dược trên 400 năm nhưng thành tựu Trường Sinh cảnh của hắn cũng chỉ có khoảng 270 năm. Đó là tính cả việc gia gia hắn đã ra tay thu lại 1 phần sinh khí.

Trường sinh bảo dược càng lâu năm, thì khi luyện đan dược để tiến vào Trường Sinh cảnh thì sẽ sống càng lâu.

Tất nhiên là cũng có giới hạn! Giới hạn tuổi thọ của Trường Sinh cảnh là từ hai trăm đến năm trăm tuổi. Phụ thuộc vào số năm của Trường Sinh Đan.

Đối với việc tuổi thọ bị thâm hụt như thế Thiên Chính cũng không để tâm. Dù gì đối với những người tư chất không cao thì việc đó rất quan trọng. Nhưng đối với hắn thì không.

Khi đạt đến Vũ Hoá cảnh thì mặc kệ thành tựu Trường Sinh là bao nhiêu thì tuổi thọ đều bình đẳng là sáu trăm tuổi.

Thiên Chính bỗng dưng nói:"Vậy tính ra các ngươi cũng không bé hơn ta là bao."

"Ít nhất khi còn bé ta cũng còn sung túc, cũng còn hạnh phúc, đầy đủ người thân. Dù chỉ là ngắn ngủi."

Ánh mắt hắn suy tư, lại nhớ lại rất nhiều chuyện. Từng bóng hình, mảnh ký ức hiện lên trong tâm trí hắn.

Hình ảnh về 1 nam tử trung niên, dù gương mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn còn những nét anh tuấn. Khi còn trẻ chắc chắn là 1 đại nam tử anh tuấn tiêu sái!

Tóc mai pha sương, trên tóc đã lấm tấm xuất hiện những sợi tóc trắng, 1 thân bạch y đứng trên 1 ngọn núi, gió xuân thổi qua tung bay phấp phới.

Bên cạnh nam tử là 1 phụ nhân. Thân mặc hồng y, mày liễu mắt sáng, nhu mỹ phiêu dật.

1 vẻ đẹp dịu dàng, tinh tế!

Phụ nhân đang ôm 1 đứa bé khoảng 2 tuổi, mắt sáng long lanh đang cười khanh khách.

Phụ nhân ôn nhu nhìn, 1 tay véo véo má của nó.

Nam tử nói:"cha nói con của chúng ta thiên tư không tệ. Lại rất thông minh, tiếp theo chỉ cần tìm thêm bảo dược điều dưỡng cơ thể nàng là được!"

Phụ nhân ngẩng đầu, dịu dàng nhìn nam tử nói:"chàng cần gì phải cực nhọc đến những nơi nguy hiểm như vậy làm gì? Ta vẫn có thể sống đến trăm tuổi đó. Ta chỉ sợ lúc đó chàng thay lòng đổi dạ, thê thiếp chồng đống thôi!"

Nam tử lúc này vòng tay ôm vào eo phụ nhân, ôn nhu nói:"tuyệt đối không a! Đời này có nàng là đã quá đủ rồi! Chúng ta cùng nhau nhìn con lớn lên, sống những ngày tháng bình yên."

"Đây là những ngày tháng hạnh phúc nhất đời ta!"

"Thật may mắn khi năm đó gặp được chàng!" Phụ nhân cười vui vẻ, chìm đắm trong hạnh phúc.

Thiên Chính nằm trong vòng tay phụ nhân cười khanh khách!

Đó là cha mẹ của Thiên Chính. Trần Thiên Quang và Hà Ngọc Nhu.

Ký ức khác lại chen nhau xuất hiện, từng đợt từng đợt cứ thế hiện lên. Thẳng đến 1 đoạn.

Thiên Chính đối với nó có ấn tượng rất sâu đậm.

Hắn nói:"mười ba năm trước, ta mới năm tuổi. Khi đó, cha ta đã qua đời. Ông ấy sau khi đến khu rừng này tìm kiếm bảo dược điều dưỡng thân thể cho mẹ ta, sau đó trọng thương trở ra. Vì vết thương quá nghiêm trọng, gia gia ta cũng hết cách."

Nói đến đây giọng hắn lại run rẩy, hơi thở dồn dập, nước mắt lại chực trào.

"Khi đó, toàn thân ông ấy bốc lên lửa đen, thiêu đốt không ngừng. Cực kỳ thống khổ!"

"Gia gia nói đúng! Ta đúng là mít ướt, nhưng khi nhớ lại... Ta lại không kìm được. Mẹ ta vốn thiên tư cũng không tốt, cũng chỉ là Thoát Thai cảnh, cơ thể lúc đó cũng ốm yếu. Lại vì chuyện cha ta, đau lòng đến sinh ra tâm bệnh. Cũng mất trong năm đó, 1 ngày sương tuyết lạnh lẽo." Thần sắc Thiên Chính trở nên hốt hoảng.

Đó là 1 ngày sương tuyết lạnh lẽo...

“Chính à! Là mẹ không tốt, là mẹ có lỗi với con, mẹ không thể cạnh con, nhìn con lớn lên.” Phụ nhân giọng nói khàn khàn, sắc mặt xanh xao tiều tụy, tóc cũng đã bạc trắng, đang đưa tay xoa mặt đứa nhóc ngồi cạnh giường.

“Không! Mẹ nhất định sẽ tốt lên thôi! Nhất định sẽ tốt thôi! Đúng không gia gia? Người thần thông quảng đại như vậy nhất định sẽ có cách mà? Người hãy cứu mẫu thân con đi!” Đứa nhóc nức nở hướng ông lão phía ngoài cửa nói.

Ông lão thở dài giọng điệu tiếc thương, thương xót nhìn Hà Ngọc Nhu, lại nhìn Thiên Chính nói:”thế gian thứ khó chữa nhất chính là tâm bệnh. Dù cho ta ra tay, cơ thể khá hơn thì sao chứ? Tâm còn người còn, tâm mất người mất, ta cũng hết cách!” Nói đến cuối ông lại như nói với Hà Ngọc Nhu.

Rồi ông lão quay lưng nhìn tuyết rơi đầy trời ngoài sân, thần sắc bi thương, bước chân rời đi.

“Không gia gia, người làm được mà! Người nhất định có cách mà? Đừng đi! Đừng đi!”

Tiếng gào khóc dữ dội của đứa nhóc bên trong căn phòng truyền ra, bước chân ông lão chậm lại, ông đứng giữa màn tuyết 1 lúc. Tuyết đã phủ đầy trên thân ông, ông lại nhấc chân bước đi, 2 tay nắm chặt lại, ông thở dài.

Với cảnh giới của ông, chút sương giá này chẳng tính là gì!

Nhưng cho dù ông có là Đăng Tiên cảnh đỉnh phong, tiên nhân cao cao tại thượng trong mắt người đời thì đã sao chứ? Ông vẫn phải bất lực nhìn đứa con trai của mình chết đi, giờ lại sắp sửa là thê tử của nó.

“Rốt cuộc ta cũng chỉ là 1 lão già sắp gần đất xa trời mà thôi.”

Bên trong căn phòng, phụ nhân dù yếu mệt nhưng vẫn cố ngồi dậy, ôm đứa nhóc vào lòng, dịu dàng nhìn đứa con trai nhỏ của mình, kiên nhẫn dỗ dành nó.

Đứa trẻ nín khóc, bám chặt lấy mẹ mình. Bà ấy xoa xoa lưng nó, dịu dàng nói:”Chính à, có lẽ ta sắp phải đi gặp cha con rồi. Đứa con tội nghiệp của ta! Thật tiếc, khi không thể ở bên con, nhìn con trưởng thành, không thể cho con tuổi thơ đầy đủ. Con nhất định phải sống thật tốt! Sau này lớn lên nhất định phải là 1 đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, cưới 1 người vợ tốt, sinh con.”

Đến đây phụ nhân ngẩn ra 1 lúc, sau đó bi thương nói:”ta và chàng vẫn là không thể chứng kiến được ngày đó.”

Ánh mắt bà hốt hoảng từng hồi ức lại nhẹ gợi lên trong tâm trí, trên gương mặt lúc hiện ra nụ cười nhẹ, lúc hạnh phúc, lúc nuối tiếc, có vui có buồn...cuối cùng lại chuyển sang bi thương.

Bà ấy khi đó như hồi quang phản chiếu.

Bà ấy lấy ra 1 cặp nhẫn màu đỏ hồng, trên mỗi chiếc nhẫn có khắc tên của 2 người cha mẹ Thiên Chính, bà ấy nhẹ nhàng đặt vào tay Thiên Chính tín vật tình yêu của 2 người.

Đêm đó bà ấy nói rất nhiều với Thiên Chính. Nói về việc năm đó gặp cha hắn như thế nào? Hai người đến với nhau ra sao? Rồi cả sự vui sướng khi Thiên Chính ra đời...

Hắn chính là người đã giúp cho bà ấy chống đỡ đến bây giờ! Cũng là người mà bà ấy không nhẫn tâm bỏ lại nhất! Nhưng nay, người phụ nữ đó đã mệt! Cả tâm trí lẫn thể xác, đều đã không thể chống đỡ tiếp!

Sáng hôm sau, bà ấy đã mất. Người mẹ hiền dịu của Thiên Chính đã mất. Trong vòng tay bà ấy vẫn ôm lấy Thiên Chính đang gào khóc.

Tuyết bên ngoài vẫn không ngừng trút xuống!

Ông của hắn lúc này đến, nhẹ ôm hắn vào lòng, thủ thỉ:”ngoan, mẹ cháu mệt rồi. Hãy để mẹ cháu nghỉ ngơi. Cháu vẫn còn có ta!”

Thần sắc Thiên Chính lúc này đã ổn định hơn.

"Cũng may còn có gia gia. Nhưng giờ ông ấy đã đi rồi. Chặng đường còn lại... Ta phải tự mình bước tiếp." Thiên Chính nói đến cuối mắt hắn lại loé lên 1 tia kiên định.

"Bọn... Bọn ta sẽ đồng hành cùng công tử." Hồng Trà nói, Lam Thụ cũng gật đầu.

Thiên Chính nhìn 2 đứa chúng nó, hắn cười xoa đầu 2 chúng nó.

"Được! Vậy 2 người các ngươi sẽ phụ trách sinh hoạt cho ta. Lát nữa ta sẽ dạy các ngươi." Thiên Chính cười hắc hắc nói.

"Có thể không làm không?" Lam Thụ cười bẽn lẽn hỏi.

Thiên Chính cốc đầu nó nói:"không thương lượng! Khi nãy ta tiến sâu vào động, đến được di tàng của 1 vị Đăng Tiên. Vậy nên tiếp theo ta vẫn sẽ ở đây rèn luyện trong vài năm."

"Vài năm? Nhưng ta vẫn muốn ăn mứt quả."

"Ta muốn mấy cái tượng gỗ."

Hồng Trà với Lam Thụ đồng thanh nói.

Thiên Chính cười mắng:"chỉ biết ăn với chơi! Các ngươi đã 14 tuổi rồi đấy."

Nhưng sau đó lại nói:"Thi thoảng sẽ về mấy ngôi làng mua đồ. Dù sao cũng sinh hoạt lâu dài."

2 người chúng nó hoan hô. Thiên Chính cười nhìn tụi nó.

Hắn ra ngoài cửa động nhìn về phía Vân Lâm, thì thào nói:”Tết sắp đến rồi, năm nay ta cũng không cô đơn!”

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.