Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly biệt

Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

"Ta biết cháu có nhiều thứ muốn hỏi, muốn nói. Nhưng thời gian ta tồn tại không còn nhiều, nên ta chỉ nói ngắn gọn." Nói đến đây ông lão đưa tay lên đầu Thiên Chính nhưng lại xuyên qua.

Ông ta cười ha ha, trong ánh mắt không giấu được 1 tia buồn bã, nhưng rất nhanh lại biến mất.

"Đây chỉ là 1 tia tàn hồn của ta lưu lại ở pháp phí cùng với 1 ít linh lực để lại ở trong pháp khí, nên mới có thể miễn cưỡng thôi động pháp phí, giúp cháu trừ đi 1 số phiền phức. Cháu đã thấy bên trong cái túi trữ vật ta chuẩn bị cho cháu có vài món đồ, đó đều là pháp khí ta sử dụng khi còn sống. Ừm, còn có 1 kiện pháp bảo!" Ông lão nói đến đây ngừng lại 1 chút rồi tiếp tục.

"Thiên Chính à, nếu nhớ ta cũng có thể lấy ra xem. Cũng coi là nhìn vật nhớ người!" Ông lão hiền từ nhìn Thiên Chính nói.

"Không còn cách nào có thể cứu người sao? Níu lại dù chỉ 1 chút." Hắn buồn bã nói, ánh mắt rưng rưng nhìn ông lão như có rất nhiều điều muốn nói.

Ông lão cười, ôn tồn nói với hắn:"Không thể, người chết sống lại là chuyện không thể. Ít nhất là với ta thì không được! Sau khi tàn hồn này của ta tan biến, thì trên đời này chính thức không còn Trần Thiên Chân nữa rồi!"

"Nghĩ thoáng chút cháu à, ai trên đời này mà không phải chết đi! Nếu có duyên, kiếp sau của ta còn có thể gặp lại. Chỉ là..." Ông lão đột nhiên ngừng lại nét buồn trong mắt lại càng đậm hơn.

"Chỉ là khi đó ta đã không còn là ta nữa rồi. Thiên Chính à, sau này hãy đi nhiều 1 chút! Ta phải đi rồi, cháu ở lại nhớ bảo trọng. Làm việc cẩn thận hơn chút đừng để chuyện hôm đó tái diễn. Vì ta đã không thể... tiếp tục che chở cho cháu nữa rồi. Thật tiếc! Không thể chứng kiến được ngày cháu đỉnh thiên lập địa, lấy vợ sinh con.”

"Còn có... Phụ mẫu cháu nữa... Ài! Thôi thôi, cuối cùng lại chẳng còn lại gì. Tạm biệt!" Ông lão nói đến đây thân hình nhạt dần, ông ta muốn đưa tay xoa xoa mặt Thiên Chính. Hiển nhiên là không được! Tay phải của ông lão đã gần tan biến lúc này chỉ về phía sâu của hang động, trên mặt vẫn là nụ cười hiền hậu đó. Thủy chung không đổi!

Thiên Chính nhìn ông lão vẫn ồn tồn giảng giải cho hắn. Nhất thời nhớ lại những ký ức năm đó, nhiều năm đã qua vẫn là dáng vẻ hiền từ, ân cần dạy bảo đó.

Từng dải ánh sáng trắng trên người ông lão dần dần tan biến. Hai hàng nước mắt Thiên Chính chảy ròng, hắn đưa tay bắt lấy những tia sáng 1 cách vô vọng. Tia sáng tan hết, miếng ngọc bội rơi xuống đất.

Hắn ngã quỵ xuống đất, không nói gì.

Nam nữ đồng lúc này đã sớm đi ra ngoài cửa động.

1 ngày sau Thiên Chính gọi bọn nó vào. Hắn lúc này thần sắc đã trở lại như thường, hắn nói:"Lần trước cảm ơn các ngươi đã cứu ta!”

"A, không có. Dù bọn ta có không cứu thì lão gia gia vẫn sẽ cứu ngài mà." Nam đồng nói.

Thiên Chính cười nói:"Cứu thì chính là cứu, ngươi không cần nói khách sáo như vậy!"

Hắn nghiêm mặt lại hỏi:"Các ngươi có nguyện ý đi theo ta không?"

2 đứa chúng nó im lặng 1 lúc. Nữ đồng vẫn luôn lấy nam đồng làm chủ, nên chỉ chờ nam đồng quyết định.

"Bọn ta đồng ý!" Nam đồng vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Vậy ngươi gọi là Lam Thụ, ngươi gọi là Hồng Trà!" Hắn chỉ vào nam nữ đồng lần lượt nói.

"Các ngươi gọi ta là công tử là được rồi, sau già chút thì là lão gia."

"Vâng công tử!" 2 đứa nhóc đồng thanh hô.

"2 người các ngươi ở lại chỗ này. Ta đi vào bên trong động thăm dò 1 chút!"

"Tất nhiên nếu muốn các ngươi có thể đi cùng!"

"Bọn ta sẽ ở ngoài chờ công tử." 2 đứa ngoan ngoãn nói.

Thiên Chính gật đầu, đi sâu vào trong hang. Trước mắt hắn là đã là đường cụt, chỉ có vách đá. Nhưng hắn vẫn  tiếp tục đi.

Cả người hắn xuyên qua vách đá, trước mắt hắn bây giờ là 1 động phủ.

Động phủ đơn sơ không có gì đặc biệt. Ngoại trừ đại sảnh thì còn 2 căn phòng. Ở giữa động có 1 cái bàn đá và 1 bộ xương đang ngồi ở đó.

Tay bộ xương đặt trên bàn đá, giữ 1 bức thư cùng 1 cái túi trữ vật ở bên cạnh.

Thiên Chính lại ngồi vào cái ghế đối diện bộ xương, lấy bức thư đó đọc.

Khoảng 1 khắc, hắn đặt bức thư xuống, hướng bộ xương vái ba vái. Sau đó hắn bê bộ xương đến hướng 1 căn phòng trong động phủ. Đặt bộ xương vào quan tài, sau đó đem quan tài thu vào túi trữ vật.

Hắn lại đến căn phòng bên cạnh. Ở đó, có 1 cái bàn đá đặt 1 thanh kiếm đã phủ bụi nhiều năm, hắn thu thanh kiếm vào túi trữ vật.

Cầm túi trữ vật trên tay, Thiên Chính bước ra bên ngoài.

Nam nữ đồng thấy hắn bước ra liền chạy lại hỏi:"Công tử, có thuận lợi không?"

Thiên Chính cũng không trả lời ngay mà hỏi bọn nó:"Các ngươi tiến hoá thành Yêu rồi?"

2 đứa chúng nó gật gật đầu nói:"Nhờ phúc của công tử đột phá Trường Sinh cảnh, sinh khí dư thừa thất thoát ra được bọn ta hấp thụ nên mới có thể tiến hoá. Yêu khí trên người của bọn ta cũng được lão gia gia che đậy đa phần đi rồi!"

Lúc Thiên Chính còn ngủ hiển nhiên là bọn nó đã được ông hắn giải đáp nhiều thứ.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.