Gia gia
Cùng lúc 2 đứa nhóc đang băng bó cho Thiên Chính. Thì ở chính giữa khu rừng, nơi mà các sinh vật cường đại chiếm đóng.
1 tiểu viện có chút âm trầm ở dưới 1 gốc cây cổ thụ vạn năm.
Trong sân tiểu viện có 1 tên nam tử áo xanh đang nằm đung đưa trên chiếc ghế.
Ngọc thụ lâm phong! Có thể dùng để hình dung hắn.
Hắn thì thào nói:"Ồ! Con hổ ngu đó chết rồi? Có lẽ là đám người ở thành Thanh Trúc đó."
Giọng điệu của hắn có phần giận dữ nói:"Đúng là đồ phế vật! Đồ ngu chưa khai trí! Đồ nuôi phí cơm! Mà ở đây cũng thật bó tay chân, muốn quan sát cũng không được."
Sau 1 lát hắn thở dài nói:"Thôi thôi! Già rồi không chịu nổi giày vò, dù sao chết có 1 con hổ thôi. Nuôi lại 1 con khác là được!"
Nghĩ như vậy, trên gương mặt hắn hiện ra nụ cười thoải mái. Lại đung đưa thân hình trên cái ghế.
Cứ như vậy nửa tháng đã qua.
Thương thế trên người Thiên Chính đã khỏi hẳn. Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh, tuy nhiên cả người hắn đang toả ra khí tức sinh mệnh nồng nặc.
Mà 2 người nam nữ đồng đang xếp bằng bên cạnh hắn, hấp thu khí tức sinh mệnh nồng đậm mà hắn rò rỉ ra.
Nhưng lúc này bọn nó bỗng mở mắt ra, cảnh giác nhìn phía cửa động.
Cửa động lúc này có 3 bóng người xuất hiện. 1 tên thanh niên có dung mạo bình thường nhưng lại có mái tóc đỏ rực như lửa, khiến cho hắn trở nên nổi bật.
Phía sau hắn có 2 tên tùy tùng, 1 tên là lão giả lưng còng, tay chống quải trượng. Tên còn lại là 1 tráng hán, gương mặt hung ác, sau lưng đeo 1 cây rìu hai lưỡi.
Tên nam tử vào nhìn 3 người trước mắt. Khẽ nhíu mày, sau đó hắn nhìn thấy khí tức sinh mệnh toả ra trên người Thiên Chính.
Lập tức trán hắn nổi gân xanh, giận dữ quát:"Đồ chó! Vậy mà ăn mất trường sinh bảo dược rồi. Người đâu mau băm hắn ra, nhân lúc vẫn còn dược lực, lôi hắn đi luyện đan cho ta."
Tên tráng hán nghe xong lập tức rút rìu lao về phía 3 người.
Nam nữ đồng sắc mặt tái mét, nhưng đã không có đường chạy.
Khi cây rìu sắp vung xuống đầu tụi nó thì chuyện ngoài dự liệu phát sinh.
Miếng ngọc mà Thiên Chính đeo ở bên hông trái lúc này phát ra ánh sáng chói mắt.
Tráng hán lập tức bị đẩy lùi lại chục bước!
1 tiếng thở dài già nua truyền ra. Theo sau là thanh âm khàn khàn của 1 ông lão vang lên:"Không ngờ vẫn phải hiện thân. Cứ tưởng có thể ở cạnh nó 1 lúc nữa."
Dưới ánh mắt của mọi người ánh sáng tắt dần. Thay vào đó là 1 ông lão gương mặt hiền hậu, tóc bạc phất phơ, ánh mắt cưng chiều nhìn Thiên Chính. Sau đó ông quay đầu cười thâm ý nhìn 2 đứa nhóc.
Ông lão chỉ có nửa thân hình, phần dưới thì chỉ là 1 dải ánh sáng nối liền với ngọc bội.
Ông ta cười với 2 đứa nhóc nói:"Cảm ơn 2 tiểu quỷ các ngươi đã cứu cháu cưng của ta. Tiếc là ta bây giờ chỉ là tàn hồn kí gửi trong pháp khí, không thể hồi báo. Thứ lỗi a!"
2 đứa nhóc bối rối lắc đầu liên tục nói:"Lão gia gia khách khí rồi!"
Ông lão híp mắt cười nhìn 2 đứa nhóc. Sau đó nụ cười chợt tắt, lão xoay người nhìn đám người thanh niên, nhàn nhạt nói:"Liễu Xích Thành của Liễu gia đúng không? Mau cút, ta tha cho các ngươi 1 mạng!"
Thanh niên tóc đỏ tên Liễu Xích Thành sắc mặt khẽ biến. Sau đó hắn cúi người hành lễ, xoay người rời đi.
Đột nhiên hắn từ trong tay áo ném ra 1 sợi dây màu vàng. Sợi dây lập tức quấn chặt lấy người ông lão không ngừng xiết lại.
Hắn cuồng tiếu nói:"Mau! Lão tặc này trúng Dây Trói Yêu rồi. Lên giết lão!”
Lão giả sau lưng Liễu Xích Thành lập tức bay về phía ông lão, tráng hán cũng vung rìu lên.
Ông lão hừ 1 tiếng:"Đồ không biết sống chết!"
Nói rồi ông lão lắc người 1 cái, sợi dây màu vàng ảm đạm đi, rơi xuống đất, tựa hồ đã cạn kiệt. Sau đó ông ta giơ ngón tay điểm 3 điểm về phía 3 người Liễu Xích Thành.
Chớp mắt, trên trán 3 người hiện lên 1 tia máu, ngã xuống đất. Trong mắt vẫn còn vẻ không thể tin được.
Ánh sáng trên người ông lão cũng nhạt đi sau 3 phần. Song ông ta cũng không để ý, ông quay đầu lại cười nhìn 2 đứa nhóc, lúc này bọn nó vẫn đang trợn mắt kinh ngạc.
Sau đó, ông ta đi lại chỗ Thiên Chính nằm. Giơ ngón tay điểm mấy cái lên người Thiên Chính.
Khí tức sinh mệnh tràn ra trên người hắn lập tức chui lại vào người.
Mỗi lần hành động thân hình ông lão lại mờ đi 1 chút, xong xuôi ông ta đứng nhìn Thiên Chính. Ánh mắt vẫn nhu hoà như nãy.
Sau 1 ngày, Thiên Chính bỗng mở mắt. Hắn bật dậy, trên người hắn tràn đầy sinh khí, nhẹ toả ra ngoài. Hắn quay người nhìn thấy ông lão, hình thể lúc này đã mờ mờ.
Hai người nhìn nhau, mắt hắn rưng rưng.
Ông lão vẫn ánh mắt hiền hoà cười nói:"Thằng nhóc mít ướt này! Đạt đến Trường Sinh cảnh thì phải vui chứ sao lại khóc."
Thiên Chính lúc này sụt sịt lao lại ôm ông lão. Nhưng cơ thể hắn đã xuyên qua ông lão, hắn ngơ ngác.
Ông lão nói:"Ta cũng muốn ôm cháu. Nhưng giờ đây chỉ là 1 đạo tàn hồn mà ta để lại trong pháp khí mà thôi."
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |