Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành chủ và hội đấu giá

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

Thiên Chính đi dạo trong thành. Những nơi phồn hoa, trọng yếu trong thành cũng không khác biệt quá nhiều.

Thành trì vẫn tấp nập như lúc trước. Tiếng dân chúng hò hét, buôn bán liên tục vang lên bên tai hắn.

Nhưng hắn lại có chút tận hưởng chút khói lửa này. Tạt qua những hàng quán xung quanh, hắn bắt đầu ăn hàng!

Đang ăn thì trước mắt hắn xuất hiện 1 nam tử mặc 1 thân hoàng bào, dung mạo không tính là quá đẹp nhưng ngũ quan đoan chính.

Gương mặt trông giống 1 nam tử khoảng 26, 27 tuổi. Hắn nhìn Thiên Chính cười nói:”Trần công tử đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Tuổi còn trẻ mà đã là Vũ Hoá cảnh. Khi nãy từ xa chứng kiến đúng là khiến lòng ta thổn thức.”

Thiên Chính nhìn nam tử 1 chút rồi nói:”thiếu niên thì không dám nhận, nhưng xin hỏi ngài là?”

Nam tử cười ha ha nói:”lần trước Trần công tử vào thành không đến phủ ta chơi, giờ còn không nhận ra ta. Ta rất buồn đó!”

Thiên Chính thần sắc hơi động nói:”thì ra là Vũ thành chủ! Là ta không tốt lần trước có việc phải đi gấp không ghé chơi được. Nhưng ta cũng không ngờ thành chủ lại trẻ vậy, nhất thời không nhận ra!”

“Đã ngót nghét 200 tuổi rồi. Không trẻ! Không trẻ! Trần công tử mời đến phủ ta làm khách.”

“Được!” Thiên Chính gật đầu đáp ứng.

Rất nhanh hai người đi về phía trung tâm của toà thành, phủ thành chủ được đặt ở đó.

Phủ thành chủ lại mộc mạc giản dị chứ không xa hoa như Tần phủ, khiến Thiên Chính cũng hơi bất ngờ.

Bên trong phủ còn trồng không ít cây xanh. Có vài chục cây Thải Vân Trúc già đã chuyển sang màu vàng.

Hai người vào đại sảnh phân biệt chủ khách ngồi xuống.

Thành chủ kêu người rót cho Thiên Chính chén trà, hắn nói:”phủ ta đơn sơ, cũng không có cái gì gọi là kỳ trân để tiếp đãi Trần công tử, thứ tội a!”

“Không dám! Thành chủ khách khí rồi. Không biết Vũ thành chủ có chuyện gì không?” Thiên Chính khách khí nói.

“Cũng không có chuyện gì. Chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của Trần công tử nên mời đến phủ chơi mà thôi.”

Sau đó, Thiên Chính cùng Vũ thành chủ nói chuyện phiếm 1 lúc, sau lại đổi sang tu hành. Nói chuyện rất rôm rả.

“Người đâu! Đi gọi tiểu thư lên đây.”

Sau đó, 1 nữ tử thanh y đi lên. Cũng không phải phong hoa tuyệt đại gì. Nhưng cũng tính là mi thành mục tú.

“Đây là Vũ Hoa, con gái của ta. Năm nay cũng mới chỉ 20 tuổi. Ra mắt Trần công tử.” Vũ thành chủ cười giới thiệu.

“Là 1 cô nương tốt!” Thiên Chính khách sáo khen 1 câu.

“Trần công tử không biết có ai trong lòng chưa? Ngươi thấy con gái ta thế nào?”

“Cha ngươi rõ ràng biết...” Vũ Hoa chưa nói hết câu thì bị cha mình lườm 1 cái, cô gái cúi đầu xuống, im lặng.

“Vũ thành chủ thứ lỗi! Ta tạm thời chưa nghĩ đến mấy chuyện này.” Thiên Chính thần sắc nghiêm túc nói.

“Là ta đường đột rồi! Trần công tử chớ trách.”

Đại sảnh rơi vào 1 hồi im lặng!

Thiên Chính đặt chén trà xuống, hắn nói:”nếu Vũ thành chủ không có việc gì khác ta xin cáo lui.”

Vũ thành chủ đột nhiên hỏi:”Trần công tử thấy Tần gia thế nào?”

Thiên Chính nhìn vị thành chủ này 1 lúc, hắn suy ngẫm nói:”Ta không ở trong thành, lần này chỉ là ghé qua chơi nên chỉ nghe nói Tần gia mấy năm nay thế lớn. Gia chủ Tần Đại Xuyên nhiều năm dậm chân tại chỗ, nay đột nhiên tiến đến trung giai. Thành chủ, thấy Tần gia có gì đó không ổn sao?”

Vũ thành chủ cười ha ha nói:”cũng không có việc gì lớn hết, chỉ là có chút hiếu kỳ thôi.”

Thiên Chính lại hỏi:”Vũ thành chủ có biết trong khoảng thời gian gần đây có hội đấu giá hay du thuyền đi qua thành không?”

Vũ thành chủ nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói:”vài ngày nữa, có lẽ sẽ có 1 hội đấu giá khá lớn diễn ra, còn du thuyền thì có lẽ phải hơn 1 tháng nữa mới có cái ghé qua.”

“Đa tạ! Vậy ta xin cáo từ!”

“Trần công tử đi thong thả!” Vũ thành chủ đứng lên tiễn hắn ra ngoài phủ

Sau đó Thiên Chính quay lưng rời đi.

Chỉ để lại 1 mình Vũ Thành Công đứng yên ở đó, hắn vẫn nhìn theo bóng lưng của Thiên Chính. Đến khi hắn khuất dần trong đám người.

“Thừa thãi a!” Vũ Thành Công lẩm bẩm, xoay người quay vào.

Thiên Chính lúc này đã ở trong đoàn người tấp nập, hắn vừa đi vừa nghĩ.

“Tên Vũ Thành Công này là đang thăm dò ta và Tần gia có dính líu hay không sao?”

“Còn gả con gái có lẽ chỉ là vu vơ, chính ông ta cũng kỳ vọng không lớn.”

“Có vẻ Tần Đại Xuyên đã thăm dò được phần ngoài của phủ đệ Tiên gia đó, còn thu được lợi lộc không nhỏ khiến thành chủ kiêng dè? Tần Đại Xuyên à? Hừm... Không phải định đoạt vị thành chủ đó chứ?”

Dù sao có thể giúp cho 1 kẻ ở lì trong nhà như Tần Đại Xuyên đột phá thì cũng khó nói có thể giúp hắn tiến tiếp hay không.

Thành Thanh Trúc này được lập ra từ khoảng hơn 2000 năm trước, do 1 vị Đăng Tiên cảnh lập ra lúc tuổi già, sau đó truyền đời cho con cháu.

Đời thành chủ này cũng mới là đời thứ 5. Mà Đăng Tiên cảnh lập thành ở đây hiển nhiên cũng để lại không ít đồ.

“Có thể Tần Đại Xuyên lăm le thứ đó chăng? Bỏ đi, nhức đầu quá ta không giỏi mấy cái mưu tính này!”

Nghĩ đến đây Thiên Chính bắt đầu huýt sáo, tung tăng đi dạo trên đường, vứt mấy cái vấn đề đó ra sau đầu.

Hắn bắt đầu thu thập dò là tin tức về hội đấu giá.

“Cái tên Vũ Thành Công này! Bảo có hội đấu giá mà cũng không nhắc ta tổ chức ở đâu. Đúng rồi! Còn bọn Hồng Trà, Lam Thụ.” Thiên Chính bắt đầu chạy về phía Tần gia.

Đến đó thì hắn thấy Tần Thăng đang nói chuyện khá vui vẻ với 2 đứa nhóc.

“Công tử ngài về rồi!” Hồng Trà cùng Lam Thụ chạy lại.

Thiên Chính xoa xoa đầu 2 đứa nó, hướng Tần Thăng cười nói:”Tần huynh, lâu rồi mới gặp lại! Nhìn huynh khỏe mạnh thế này có lẽ thành tựu Trường sinh không thấp!”

Tần Thăng vẫn như trước, hắn mặc 1 bộ thanh bào cũng không có thay đổi gì nhiều. Chỉ là da dẻ hồng hào, rất có sinh khí!

“Haha! Nhờ phúc của Trần đệ mới được như nay. Có lẽ ngươi cũng tiến vào Trường Sinh rồi đúng không? Tần Thăng vui vẻ, thậm chí còn có chút đắc ý.

“Haha, cũng hòm hòm rồi!” Thiên Chính thấy thế cũng không nỡ chọc hắn cụt hứng, 2 đứa nhóc cũng cười tủm tỉm.

“Các ngươi cười gì thế? Có chuyện gì vui vẻ à?”

“Không có gì! Chỉ là ta nghe nói vài hôm nữa sẽ có hội đấu giá, ngươi có biết thông tin gì không?” Thiên Chính hỏi.

“Đấu giá hội? Hỏi đúng người rồi đấy! Đấu gia hội này do thương hội Long Viêm của vương triều Đại Dương. Được tổ chức ở nhà đấu giá của Tần gia ta.”

“Phụ thân vì trợ giúp 1 vị trưởng lão đột phá Trường Sinh nên lần này sẽ do ta đại diện Tần gia, Trần đệ muốn tham gia thì đi cùng ta là được.”

“Được vậy ta không khách khí! Nay ta cũng mệt rồi xin cáo từ Tần huynh.” Thiên Chính nói, sau dẫn 2 tên nhóc rời đi.

Hắn cũng không ở lại Tần phủ! Cũng không phải hắn kiêng dè Vũ Thành Công hay gì, mà là hắn ngại ở cùng tên dở Tần Thăng.

Còn về phiền phức hắn cũng ngại, nhưng nghĩ đến việc sắp cuốn gói khỏi chỗ này nên hắn cũng không để ý.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.